“Lừa đảo thì làm sao? Cô ta lừa anh anh liền không yêu nữa? Vậy thì tình yêu của anh thật là dễ đến dễ đi.”
Biết rằng lúc trước hành vi của bản thân đã làm cho cô tổn thương biết bao nhiêu, thế nên cô như thế này Lục Cảnh Thâm một chút cũng không tức giận, các cổ đông ngồi trước bản hội nghị không biết phải làm gì, nên ở hay nên đi, anh cùng Thu Thanh Duy thương lượng: “Niệm Niệm, chúng ta ra ngoài nói chuyện riêng đi.”
“Anh Lục, tôi bắt buộc phải nhắc nhở anh, chúng ta đã ly hôn rồi, anh còn gọi tôi là Niệm Niệm có lẽ không phù hợp nữa.” Thu Thanh Duy từ chối lời đề nghị của anh: “Còn nữa, tôi và anh không có gì đáng bàn cả, càng không nói đến việc chỉ hai người bàn với nhau. Có gì muốn nói thì anh nói luôn tại đây đi, thời gian của tôi rất quý giá, không muốn lãng phí ở trên một người như anh.”
Lục Cảnh Thâm nhắm mắt, âm thanh đè nén: “Anh biết em hận anh …”
Thu Thanh Duy ngắt lời anh: “Tôi không hận anh.”
Nhìn thấy trong mắt anh ta hiện lên tia hi vọng, vừa nhìn đã biết là anh ta đã hiểu lầm, cô “xùy” một tiếng, vô tình bổ sung thêm một câu: “Trong mắt tôi anh chẳng qua chỉ là một người qua đường, căn bản không đáng để hận, anh hiểu không? Đừng có mà tự mình đa tình.”
Cho dù đã chuẩn bị tốt tinh thần để nhận lấy những lời tuyệt tình, những câu nói này vẫn như một nhát dao đâm vào tim anh ta, đau đến mức khiến anh ta đến hít thở cũng cảm thấy khó khăn.
Lục Cảnh Thâm cười thê lương.
Không thể trách Niệm Niệm, chỉ trách thời niên thiếu tự tôn của anh ta quá cao, chỉ trách lúc trước anh ta mắt mù, chỉ trách anh ta làm tổn thương cô quá nhiều, toàn bộ đều là anh ta tự làm tự chịu.
Anh ta cố nén xuống vị đắng nơi cổ họng, trả lời cô: “Được, chúng ta ở đây nói chuyện.”
“Vậy thì nói nhanh đi.” Thu Thanh Duy nhìn anh ta, trong mắt đều là sự không kiên nhẫn, nhắc nhở một câu: “Nếu như là muốn tha thứ muốn quay lại thì không cần nói nữa.”
“Tại sao?”
“Còn muốn tôi nói rõ hơn sao?” Đứng trước mặt bao nhiêu người, Thu Thanh Duy không hề giữ mặt mũi cho anh ta: “Tha thứ không thể nào, quay lại nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“Niệm Niệm!” Những lời nói tuyệt tình của cô khiến anh không thể nhịn được mà trở nên kích động, trên mặt hiện lên ánh nhìn khẩn cầu: “Anh đã biết sai rồi mà …”
Biết sai rồi thì có ích gì cơ chứ? Những tổn thương mà anh ta đã gây ra chỉ cần một câu nói là có thể xóa sạch?
Thu Niệm có thể mềm lòng, có thể động lòng thương nhưng Thu Thanh Duy thì không.
Dựa theo nguyên tắc thì sai chính là sai, đừng nói với cô những lời như kiểu bị lừa dối, bản thân mình còn không tự mình quyết định, những đêm mà anh ta dây dưa với Nghê San nhiều đến mức có thể kết thúc một đời người! Bây giờ còn đóng giả làm nạn nhân? Chuyện nam nữ một bàn tay không thể vỗ thành tiếng, Nghê San đáng hận, anh ta cũng không thể kém phần!
“Nếu như không có chuyện gì quan trọng, vậy thì đi đến phòng chủ tịch xử lý một số giấy tờ chuyển giao công việc đi.” Thu Thanh Duy không thèm nhìn anh ta thêm một chút nào nữa, sau khi đưa cho các cổ đông đang ngồi bên dưới hóng chuyện một kết thúc, chuẩn bị ra ngoài xử lý một chuyện.
Trong một khoảnh khắc lướt qua, Lục Cảnh Thâm liền nắm lấy tay cô, âm thanh và ánh mắt đều u ám: “Phải như thế nào thì em mới tha thứ cho anh?”
Thu Thanh Duy giật tay khỏi tay anh, vẫn như cũ không nhìn anh, chỉ thờ ơ nói: “Như thế nào đi chăng nữa tôi cũng không tha thứ.”
Thu Niệm chân chính đã không còn nữa, cho dù tha thứ cũng sẽ không đến lượt cô tha thứ, thế nên để mặc cho Lục Cảnh Thâm sống trong cảm giác hối hận suốt đời đi.
Nói xong, cô rời khỏi phòng hội nghị, chợt nghĩ ra gì đó cô nói thêm một câu: “Bàn giao xong công việc thì cút, từ nay về sau đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi, anh làm tôi buồn nôn.”
Đối diện với bóng lưng cô, cả người anh ta run rẩy, hai mắt không biết từ lúc nào đã trở nên đỏ ngầu. Anh ta nắm chặt tay, lặng lẽ nuốt xuống trái đắng vừa phải chịu.