"A Triệt tỏ tình có thành công không?"
"Chắc chắn là thành công rồi, không nhìn thấy người tàn tật kia vui đến nhường nào à?"
"Này, vẻ mặt nhát gan của anh ấy đi, cũng chỉ thiệt thòi cho chị Duy."
Đúng là đồng đội ngu như lợn! Tại sao không bị sặc nước bọt chết đi?
Bạc Nguyên Triệt sắc mặt sa sầm: "Chúng ta đi ra ngoài mua nước đi."
Miệng nhanh chóng không khỏi sửng sốt nói: "Vẫn còn chưa tỏ tình? Đã giúp hai người có không gian riêng tư rồi."
Bạc Nguyên Triệt đã rất khó chịu, việc tỏ tình lãng mạn như thế lại bị bọn họ nói làm hết bất ngờ rồi!
Nhìn sắc mặt không tốt của anh, cuối cùng đồng đội ngu như lợn cũng khôn ngoan im lặng.
Tô Ngạn liếc nhìn chân của Bạc Nguyên Triệt, không muốn anh đau thêm, liền nói: "Để tôi đi mua, hai người muốn uống gì?"
Bạc Nguyên Triệt nhìn về phía Thu Thanh Duy, anh uống cái gì không quan trọng. Thu Thanh Duy nói: "Nước khoáng lạnh là được rồi."
Tô Ngạn đồng ý, thấy thời gian không còn sớm nữa, cậu ấy ra hiệu cho đồng đội quay lại văn phòng làm việc, chỉ giữ lại trợ lý và Quý Ninh ở lại bệnh viện.
Cậu ấy mua nước mang lên tầng, vừa kịp đến giờ ăn tối.
Quý Ninh đã đặt bốn phần ăn mang đi, đi đến nhà ăn của bệnh viện rồi đưa đồ ăn cho bệnh nhân. Năm người ăn cơm trong phòng bệnh, nói chuyện phiếm một hồi thì đến lúc nghỉ ngơi.
Vốn dĩ Tô Ngạn muốn đề nghị Thu Thanh Duy quay về nghỉ ngơi, người ở lại chăm bệnh nhân giao cho bọn họ là được nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Bạc Nguyên Triệt, lời nói của cậu ấy đặt trên môi trở thành: "Chị Duy, tối nay làm phiền chị có thể ngủ lại để chăm tên này được không? "
Thu Thanh Duy cũng tính như thế, vì vậy điều đó là đương nhiên.
"Vậy thì giao cho chị." Tô Ngạn nói xong, dẫn Quý Ninh và trợ lý đi ra khỏi phòng bệnh, nhưng thay vì quay lại phòng làm việc, lại đi sang phòng bên cạnh để nghỉ ngơi, có mặt bất cứ lúc nào cần.
Vì hai tên ngốc này, cậu ấy thật sự hao tâm tốn sức.
Sau khi đóng cửa, phòng bệnh rơi vào im lặng, chỉ có bộ phim thanh xuân nóng bỏng mắt đang tiếp tục chiếu.
Thu Thanh Duy lấy đồ vệ sinh cá nhân mới chuẩn bị vào phòng tắm để tắm, lúc sau đi ra cô lướt điện thoại một lúc rồi đi ngủ.
Đôi mắt của Bạc Nguyên Triệt dán vào màn hình TV nhưng tâm trí của anh lại không hề tập trung vào nó. Tuy rằng giường đi kèm là cho một người, cách nhau một mét, bầu không không khí trong phòng bệnh không có một chút nào mơ hồ, nhưng anh không khỏi bị phân tâm.
Mặc dù họ đã ở cùng phòng một mình vào đêm đầu tiên họ gặp nhau, nhưng anh vẫn sợ hãi sẽ bị điều khiển bởi nữ lưu manh Minh Toa Toa đó, nhìn thấy mình nằm trên một chiếc giường lớn xa lạ, anh đã nghĩ đến cái chết. Nó không giống như đêm nay... đó thực sự là một đêm với người phụ nữ mà mình thích.
Anh nuốt nước bọt xuống cổ họng, bây giờ rõ ràng là mùa thu, nhưng l*иg ngực anh ngột ngạt vì nóng.
Thu Thanh Duy cầm lấy đồ, vừa quay đầu đã thấy người trên giường bệnh khắp mặt đỏ bừng. Lo lắng xem có phải bị sốt không, cô bước đến và đặt tay lên trán anh.
Không ngờ, anh cảm nhận thấy lòng bàn tay mềm mại của người phụ nữ, hơi thở của Bạc Nguyên Triệt như ngưng trệ, anh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy hơi nóng oi bức trong l*иg ngực lập tức bốc cháy thành lửa, nóng như lửa đốt.
Anh ngượng ngùng muốn né tránh, nhưng lại không nỡ bỏ qua giây phút thân mật này, nên khàn giọng hỏi: "Em... làm gì vậy?"
Thu Thanh Duy không biết tâm tư ngây thơ về tình yêu của anh, tay liên tục thăm dò nhiều lần mà không xác định được anh có bị sốt hay không, chỉ đơn giản là vén tóc trên trán của anh, và kề trán của mình lên.