Bạc Nguyên Triệt trả lời "sẽ đến sớm", nhưng hai chân anh dính lấy cửa không muốn rời đi.
Anh đã ở bên cạnh Thu Thanh Duy rất lâu rồi, nếu không phải quay lại thành phố Lạc để tổ chức buổi ký tặng album mới, anh vẫn có thể tiếp tục ở bên cạnh cô.
"Lần này xa nhau có lẽ còn lâu mới đến tìm em..." Nghĩ đến đây, Bạc Nguyên Triệt sững sờ.
Thu Thanh Duy dỗ dành nói: "Anh cứ yên tâm làm việc. Vừa đúng lúc bên đội ngũ cũng có việc, em cũng không thể quan tâm tới anh được."
Anh không cần cô quan tâm, cô làm việc, anh chỉ cần ở bên cạnh nhìn là được rồi. Thật tiếc khi một ngày bắt đầu như vậy phải kết thúc...
Dù biết rằng cuộc chia ly này chỉ là tạm thời, anh vẫn khó chịu khủng khϊếp.
"Đừng nán lại, không phải là anh không thể gặp em nữa." Thu Thanh Duy vỗ về anh, hứa hẹn nói: "Khi nào có thời gian em sẽ đến thành phố Lạc để đi cùng anh."
Điều này khiến Bạc Nguyên Triệt cảm thấy dễ chịu hơn chút.
"Vậy thì anh... đi..." Anh miễn cưỡng lùi lại nửa bước.
Thu Thanh Duy giúp anh kéo lại khăn quàng cổ, xoa xoa đầu cún con của mình, mặt mày đều là nhu hòa: "Đi đi, phải tự chăm sóc bản thân."
Rõ ràng cũng không phải sinh ly tử biệt gì, lại bởi vì lòng bàn tay cô ấm áp mà cay sống mũi.
"Tiểu Duy …" Anh nhẹ giọng gọi cô, đều là ỷ lại.
Cô chỉ biết anh dính người, lại không biết, chuyện dính người này đơn giản là … người kia là cô …
Lại ngây ngốc một lúc, nhìn đồng hồ, không thể không đi rồi.
Bạc Nguyên Triệt đi hai bước về phía cổng lớn, nhớ tới cái gì, quay đầu lại dưới cái nhìn chăm chú của trợ lý.
Anh nhìn Thu Thanh Duy cách vài bước không xa, hỏi cô: "Anh có thể sử dụng một số quyền lợi của bạn trai trước khi đi không?"
Trợ lý một giây hiểu ra, căm giận mà quay mặt đi, phi lễ chớ nhìn.
Nhưng mà trên thực tế, cô ấy quá xem trọng ngốc bạch ngọt Bạc Nguyên Triệt này, cảnh ôm hôn trước khi chia tay không có, Bạc Nguyên Triệt lấy điện thoại Thu Thanh Duy ra, nhìn chằm chằm vào tên của mình trong danh bạ của cô, ánh mắt nóng bỏng, đầy tham vọng.
"Có thể … sửa lại tên của anh hay không?"
Thu Thanh Duy: "Anh muốn sửa lại là gì?"
Bạc Nguyên Triệt há miệng th ở dốc muốn nói, lại cảm thấy cảm thấy ngại ngùng, bèn lấy điện thoại từ trong tay cô.
Thu Thanh Duy buông tay, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Một lát sau, di động một lần nữa trở lại trong tay cô, Bạc Nguyên Triệt mang theo vẻ mặt hưng phấn cùng cô nói tạm biệt, không có nuối tiếc nào lên xe.
Thu Thanh Duy nhìn theo bóng dáng anh rời đi, cho đến khi bóng hình biến mất, cô mới cúi đầu nhìn xem đổi tên thành cái gì ——
Tên bình thường hiện giờ bị đổi thành hai bên hai trái tim to, ở giữa viết " Bạn trai nhỏ của Tiểu Duy [Mũi tên Cupid] A Triệt"
Cái quỷ gì đây???
…
Trước đây khi một mình ở biệt thự lớn như vậy ở thành phố Lạc, Bạc Nguyên Triệt cũng không có cảm giác gì, ngay khi anh vừa đến rồi lại đi nhanh chóng, anh lại có cảm giác trống trải, đến mức khiến cho người ta không muốn ở lại thêm.
Thu Thanh Duy ổn định tâm tình, về phòng thay đổi quần áo, chuẩn bị đi đến đội xe chuẩn bị sớm.
Vấn đề ở Thủ Thành nên xử lý sớm, để có thể đến thành phố Lạc nhanh một chút.
Cô vẫn muốn đến phòng ngủ nhỏ trong phòng thu kia, mỗi ngày mở cửa là có thể nhìn thấy những khuôn mặt phấn chấn, Bạc Nguyên Triệt thường xuyên ôm thú bông lớn nghỉ ngơi ở trên ghế, đôi mắt tỏa sáng mà kêu cô cùng nhau chơi trò chơi hai người. Mà Qúy Ninh sẽ cẩn thận bưng lên trái cây cùng đồ uống, an an tĩnh tĩnh ngồi ở bên cạnh xem. Tô Ngạn chê Bạc Nguyên Triệt ngu ngốc đoạt lấy máy chơi game, tàn sát tứ phương, nếu là không cẩn thận chơi thua sẽ bị Bạc Nguyên Triệt tận dụng cơ hội trào phúng.
Ầm ĩ, vui vẻ giống như ở nhà …
Cô cười lên xe, chạy tới đội xe.
Đường phố buổi chiều lúc ba giờ rưỡi, vắng vẻ yên tĩnh nên Thu Thanh Duy nhanh chóng phát hiện ở phía sau cô có người theo dõi.
Nhìn xuyên qua kính chiếu hậu có thể nhìn thấy đó là một chiếc xe việt dã, gầm cao, thân xe to lớn, đi theo chiếc xe thương mại của cô, giống như con mãnh thú chờ đợi thời cơ tóm gọn con mồi.
Cô nhíu nhíu mi, tốc độ tăng nhanh để kéo dãn khoảng cách, nhưng chiếc xe việt dã kia đuổi theo không chút xê dịch, không cho cô có cơ hội trốn thoát.