Hiểu An có một trí nhớ tốt cùng sự linh hoạt trong việc ghi nhớ đường đi, cho nên cô đã không quá khó khăn khi tìm đường để quay trở lại nơi ở của Trần Hạo.
Đến nơi, Hiểu An đang đi thì đột ngột dừng lại, cô bỗng phát hiện ra một điều gì đó: "Tiếng kêu này!"
Ánh mắt của An chuyển nhìn lên bầu trời.
Từ độ cao vừa phải cô liền nâng tròn lên đôi mắt.
An vội vã núp vào một góc cây.
An đã nghe thấy tiếng Đại bàng của Tam Nương.
Những tiếng kêu hùng mãnh của nó An không thể nào không nhận ra nó là vật nuôi của sát thủ số hai, kẻ đã từng đâm vào tim cô.
Chủ nhân Âu Nhược Đình miệng nhoẻn cười, cô nâng cánh tay để cho Đại bàng đậu lên.
Vật nuôi này rất khôn ngoan, lại rất biết nghe lời, nó bay đến tổ chức F truyền tin cũng đã được một tháng, thời gian nó ở đó nghỉ ngơi cũng khá lâu đến lúc phải quay về với Tam Nương.
Âu Nhược Đình nựng yêu cái cổ của nó, như thường lệ cô lại cho nó ăn.
Để gọi Đại bàng quay về Tam Nương đã sử dụng một tín hiệu còi đặc biệt.
Còi này được gọi vang lên trời trong phạm vi 100 kilomet, Đại bàng của cô chắc chắn nghe thấy, sau khi nghe tiếng còi của chủ nhân nó lanh lợi lập tức quay về.
"Con ngoan! Xa ta con có buồn không?"
Dáng vẻ đó, trang phục đó, quả không sai chính là Âu Nhược Đình.
Quách Hiểu An đứng núp sau góc cây, cô kinh ngạc và cũng thoáng sợ hãi khi nhìn thấy Tam Nương đang ở đây.
Nhưng cũng may An đã vội núp đi, nếu để cô ta nhìn thấy thì nguy hiểm của cô sẽ chỉ là cái chết.
"Âu Nhược Đình rất hung ác!" Hiểu An thầm nói trong lòng.
Những tưởng An đã có thể tránh né được Âu Nhược Đình, nhưng thật không ngờ, chỉ một hành động nhỏ, hay thậm chí chỉ là một chuyển động nhẹ của cô cũng đã là nguyên nhân để cho An bị Tam Nương phát giác.
Đại bàng của Tam Nương nó có một đôi mắt rất tinh xảo, cô ta chỉ cần cho nó bay lên không trung thì lập tức nó đã phát hiện ra Quách Hiểu An và cảnh báo với Âu Nhược Đình bằng những tiếng kêu của nó.
Âu Nhược Đình quan sát hướng cánh của Đại bàng, cô ta liếc ánh mắt sang hướng 4 giờ phóng ra một phi tiêu.
Phi tiêu theo lực được phóng ra, xuyên tạt qua không khí, đâm thẳng đến đến nơi An đang lẫn trốn.
Hiểu An nâng mắt lập tức dịch người tránh đi phi tiêu hiểm độc của sát thủ số hai.
"Phập!" Phi tiêu của Tam Nương đã gâm vào thân cây.
"Là kẻ nào?" Tam Nương kiêu kỳ cất giọng, thần thái rất tự cao tự đại.
Lúc này Hiểu An biết mình đã không thể núp được nữa nên cô buộc phải lộ diện.
Lộ diện trước đôi mắt giết người của Âu Nhược Đình.
Đại bàng của Tam Nương hạ cánh đậu trên một thân cây.
Sức nặng của nó làm cành cây rung lên rung xuống một hồi.
Tam Nương nhếch môi cười nhạt: "Thì ra là cô."
Quách Hiểu An đứng cách Tam Nương tầm 2m, cô nói: "Phải, là tôi!"
Tam Nương lạnh lẽo chớp đôi mắt huyền bí của mình, cô ta ung dung khoanh tay lại: "Bỗng dưng xuất hiện ở đây, cô là muốn tìm Trần ca?" Tam Nương nâng lên hàng chân mày, tỏ ra sự chất vấn với Quách Hiểu An.
Hiểu An cất giọng với một khí chất mạnh mẽ: "Phải!"
Âu Nhược Đình nhàn nhã giãn đôi môi, cô ta mở lên cửa miệng từ từ nói với An: "Khi cô có thể chạy xa khỏi Trần ca thì tốt nhất là cô không nên quay lại.
Bởi vì, một khi cô đã quay lại thì tức là cô phải đối diện với cái sự sống mà cô không thể níu giữ."
Ý của Tam Nương muốn nhắc đến việc An sẽ phải chết.
Hiểu An nghe hiểu được những gì Tam Nương nói, nhưng cô đã có can đảm đến đây, thì cô cũng có can đảm để đối diện với sự đe dọa của Tam Nương.
"Anh ấy sẽ không giết tôi."
Tam Nương nghe câu trả lời thì cợt nhã cười vang.
Tiếng cười vừa dứt thì đôi mắt của cô ta kéo đến một sát khí u ám, giọng nói của Tam Nương cũng mang theo phần mang rợ: "Trần ca không giết cô nhưng không có nghĩa là tôi sẽ để cho cô được sống."
Tam Nương nói dứt lời thì ánh mắt ấy liếc sang Đại bàng, cô ta đưa tay huýt sáo ra lệnh cho nó.
Hiểu An cảm giác bất lợi, giác quan của cô cùng thính giác của cô cảnh báo sự nguy hiểm.
An nâng mắt quay ra sau.
Đại bàng to lớn của Tam Nương liền vỗ cánh giơ ra bộ móng vuốt sắc bén của nó, lao đến tấn công Quách Hiểu An.
Ó ó ó...!
Móng vuốt của Đại bàng bấu vào vai phải của An.
Móng vuốt của nó quá sắc bén, vai An liền bị chảy máu.
"Ưm!" Hiểu An chau nhíu hàng chân mày vì đau đớn.
Đại bàng của Tam Nương quay ngược trở lại, nó tiếp túc quạt cánh giơ móng vuốt tấn công Hiểu An.
An cắn chặt môi, đôi mắt hướng thẳng đến Đại bàng.
Cô nhìn rất kỹ con vật, khi nó bay đến tấn công lần hai An đã ưỡn nữa người ra sau để né tân công của nó.
Âu Nhược Đình tiếp tục huýt sao ra lệnh cho Đại bàng.
Đại bàng của cô ta khi tấn công con mồi nó cũng trở nên rất hung hăng.
Nó có thể tấn công giết chết một người bằng cặp móng vuốt sắc không khác gì là những mũi dao, thậm chí còn gây sát thương khủng khiếp hơn dao.
Hiểu An không quá bị động trước sự tấn công hung hăng của Đại bàng.
Học được một số thế võ từ sư cô nên An có thể né được vài đường tấn công của nó.
Điều này giúp An hạn chế việc bị sát thương, nhưng cũng không thể né liên tục được bởi vì tốc độ tấn công của con vật đang tăng dần lên.
"Ưng nhi! Kết thúc nó đi!"
Tam Nương huýt một tiếng sáo lạ, tiếng sao này ra lệnh cho con vật tấn công vào mắt và cổ họng của kẻ địch.
Quách Hiểu An đã bị thương ở lưng và vai phải, cô lùi lại vài bước.
Tình thế cấp bách An không thể tự vệ bằng tay không với con vật này.
Đôi mắt An lóe sáng sự kiên cường, cô có vũ khí trong tay, dùng vũ khí để chiến đấu.
Quách Hiểu An rút ra một dao gâm, cô nhìn thẳng con Đại bàng thầm thốt lên: "Đến đây!"
Đại bàng quạt cánh cực mạnh, nó lao đến An như một luồn sát khí hung tợn.
"Pằng!"
"Ó Ó Ó Ó..." Tiếng Đại bàng vang lên thất thanh.
Âu Nhược Đình kinh hoàng thốt lên: "Ưng nhi!"
Hiểu An hít thở mạnh, sự kinh ngạc chiếm trọn trong ánh mắt của cô: "Hạo ca ca!"
Danh Sách Chương: