Hiểu An ngồi trong căn phòng giống hệt căn phòng lần trước đã gặp cảnh sát Trương Ân Kỳ.
Lần này cô không phạm phải lỗi lầm gì cả, nhưng họ vẫn đưa cô vào phòng hỏi cung.
"Tôi chỉ biết có vậy mà thôi."
Sau hàng loạt các câu hỏi cảnh sát đặt ra cho An thì cô chỉ trả lời cho họ biết về cái tên Trần Hạo, anh ta là một sát thủ ngoài ra cô đã không nói gì thêm.
Khác với lúc đầu, An không còn tỏ ra quá bối rối và sợ hãi khi ở sở canh sát nữa.
Cô đã có thể bình tĩnh hơn mà đối diện với sự chất vấn của họ, bởi vì lúc này cô không giết người, không gây án mạng; An không việc gì phải sợ họ.
Thế nhưng, những gì cảnh sát muốn biết quá nhiều.
Họ không hoàn toàn tin những gì An nói.
Sự dò xét và chất vấn của họ kéo dài đến hơn 1h đồng hồ.
An ngồi lâu không mệt nhưng những câu hỏi của họ lại khiến cô thấy mệt mỏi.
"Vì sao cô biết Trần Hạo là một sát thủ?"
"Tại sao anh ta lại giam lỏng cô?"
"Cô biết gì về tổ chức của anh ta?"
Những câu hỏi như thế cứ liên tục xuất hiện, mi tâm của An nhíu lại, đôi mắt mệt mỏi rũ xuống.
Cô bị hỏi đến mức rối loạn tiền đình.
An cảm thấy mắt mình như nhìn không rõ nữa, bên tai thì cứ ong ong rất khó chịu.
Mắt An dần lờ đờ, rồi cô ngất lịm trên bàn.
Khi An ngất đi thì anh cảnh sát kia mới thôi việc tra hỏi.
Bên ngoài, các cảnh sát đang quan sát An qua camera vội chạy vào bên trong xem tình hình của cô.
"Cô ấy làm sao vậy?" Đội trưởng Diệp Lâm nói.
Anh cảnh sát hỏi cung An thì chỉ lắc đầu.
Cô cảnh sát nữ vào cùng với đội trưởng chạy qua xem thử, cô ấy nói: "Chắc là tuột huyết áp.
Mau gọi bác sĩ đi!"
Bác sĩ được gọi đến để khám cho An và cô được đưa vào một phòng khác để nằm nghĩ.
Quả đúng như những gì cô cảnh sát kia đã nói, An bị tuột huyết áp nên dẫn đến ngất xỉu.
Việc hỏi cung của bọn họ cũng đành phải bị gián đoạn.
Đội trưởng Diệp Lâm đã họp các thành viên trong đội lại, anh phát biểu: "Hiện tại chúng ta đã tìm ra được Quách Hiểu An và cả cảnh sát Trương Ân Kỳ.
Quách Hiểu An được tình nghi là có liên quan đến các sát thủ của tổ chức mafia RED, vậy nên đã tiến hành hỏi cung.
Nhưng tôi nhận thấy việc tra hỏi này không có tác dụng, chúng ta cần phải sử dụng một phương pháp khác.
Mọi người hãy đề xuất thử nào!"
Cảnh sát nữ trong đội tên Hồng Liên lên tiếng nói: "Chúng ta hãy thử thả cừu nhử sói xem sao? Biết đâu lại thu được kết quả tốt."
Cảnh sát nam là Lý Dịch quay qua hướng của Hồng Liên và nói: "Thả cừu nhử sói, cách này chẳng phải chúng ta đã thử trước đó để dẫn dụ Lộc Quân Phàm hay sao? Nhưng hắn vẫn phát hiện đấy thôi.
Tôi cho rằng phương pháp này sẽ chỉ một lần nữa gậy ông đập lưng ông."
Cảnh sát Hồng Liên nói: "Ngoài cách đó ra thì tôi nghĩ không còn cách nào cả.
Nếu chúng ta không biết tận dụng cơ hội thì sẽ chẳng lấy thêm được thông tin nào.
Quách Hiểu An trước sau cũng phải thả, và cô ấy rất có thể sẽ lại tiếp cận với các sát thủ của RED.
Đây chẳng phải là một cơ hội tốt hay sao?"
"Tôi thấy Hồng Liên nói đúng đấy." Cảnh sát Triệu bỗng nói.
Cảnh sát Lý Dịch thì không đồng tình với phương án này, anh ta cho rằng nó không thiết thực: "Tôi phản đối, đó vẫn là một kế sách không hay."
"Nhưng mà..." Cảnh sát Hồng Liên muốn tranh cãi thêm nữa nhưng đội trưởng Diệp Lâm đã ngăn họ lại.
"Thôi được rồi! Từ nãy giờ, mọi người thảo luận có ý đúng của riêng mình.
Nhưng tôi sẽ quyết định thông qua kế hoạch của cảnh sát Hồng Liên.
Vấn đề là chúng ta không thể sơ hở như lần trước để sát thủ của RED phát hiện.
Cần phải lên kế hoạch kỹ càng hơn để theo dõi Quách Hiểu An."
Đội trưởng Diệp Lâm ngưng lại, anh ta vỗ tay và nói: "Nào! Bây giờ tôi muốn mọi người đưa ra lý do về việc chúng ta mai phục bị phát hiện.
Sở hở là ở đâu, tìm được nó thì tôi tin lần này chúng ta sẽ thành công."
Thế là các cảnh sát bắt đầu họp bàn để tìm sơ hở lần trước.
Họ sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng các biện pháp để khắc phục, nhằm bảo vệ cho đối tượng được theo dõi và thành viên trong đội.
Đến chiều, Hiểu An được thả tự do.
Cảnh sát không làm khó cô nữa, nhưng có thật sự là như vậy không thì An cũng không biết.
Điều mà An quan tâm lúc này là cô sẽ phải đi đâu.
Tổ chức RED liệu có đang theo dõi An hay không? Nếu cô muốn tìm đến tịnh thất của sư cô thì có mang nguy hiểm đến cho họ không?
An nhìn lên bầu trời bao la và rộng lớn, cô tự hỏi: "Nơi nào thì mới là tốt?"
An hạ mắt xuống, tâm trạng buồn rầu bước đi.
Mỗi bước đi của An không bị người của RED theo dõi thì là cảnh sát bám theo.
Họ ngụy trang thành những gì có thể ngụy trang để né tránh sự chú ý và phát hiện của An, né tránh cả tai mắt của RED.
Hiểu An cứ đi một hồi thì dừng lại.
Cô quan sát đường xá, bụng dạ thì đói, cơ thể thì lại mệt.
Thương tích của An nào có lành lặn hẳn, giờ lại không biết đi đâu về đâu.
Cô thật sự muốn ngất xỉu vì kiệt sức.
An vịn tay lên vách của một cửa tiệm để hít thở, nhưng người bảo vệ ở đấy đã đuổi cô đi.
"Cháu mệt quá! Xin chú cho cháu đứng đây một lúc thôi!" An năn nỉ chú bảo vệ.
Nhưng người này lại nhăn nhó với An: "Tôi cho cô đứng nhưng ông chủ của tôi sẽ trách tôi vì việc đó.
Cô xem camera đây này, tôi bị giám sát mỗi ngày đấy!" Ông ấy vừa nói vừa chỉ tay vào camera cho An thấy.
"Đi đi! Chỗ này là chỗ cho khách để xe, cô không đứng đây được đâu."
Ông ấy cứ làm khó dễ, An không còn cách nào khác buột phải rời đi.
Mồ hôi toát ra trên trán của An mỗi lúc một nhiều, cô sắp không chịu nỗi nữa thì bỗng nghe tiếng gọi: "An! Là An phải không?"
Hiểu An quay lại thì rất ngạc nhiên, người gọi cô chính là vị sư cô của tịnh thất Phúc Tâm.
Sư cô vừa mừng cũng vừa kinh ngạc khi gặp An ở đây, bà lại gần An và nói: "Ta cứ tưởng là nhìn lầm, nhưng quả đúng là con rồi!"
Hiểu An rất cảm động khi gặp sư cô, nhưng sự cảm động ấy lại thoáng ưu buồn.
"Sư cô! Xin hãy tránh xa con!"
Sư cô tắt hẳn vẻ mừng vui, bà nhìn An bằng một sự thắc mắc: "Con đang nói gì vậy? Tại sao ta phải tránh xa con?"
Đáy mắt An rưng rưng lệ, cô hạ mắt thấp và nói: "Đã có người lại gần con phải chết.
Con không thể bảo vệ được cho bất kỳ ai cả.
Con là một mối nguy hiểm.
Vậy nên, xin sư cô hãy tránh xa con, càng xa càng tốt."
Sư cô buồn lòng khi nghe An nói, bà đã hiểu được ý của An: "Có phải là do tổ chức của RED không? Họ đã khiến con sợ hãi?"
Hiểu An ngẩng nhìn sư cô, nước mắt chảy xuống gò má: "Họ còn đáng sợ hơn ma quỷ, con không có cách nào để thoát khỏi bàn tay của RED.
Những người muốn giúp con đều sẽ bị họ giết.
Con không muốn sư cô cũng vậy."
An nói rồi chợt lùi ra sau: "Sư cô hãy mau đi đi, mặc kệ con!"
Sư cô không đi, ngược lại bà con bước tới gần An hơn.
Nắm lấy tay An, bà nói: "Sống chết có số, nếu vì sợ chết mà từ bỏ việc cứu giúp một người thì thật là tồi tệ.
Ta xin lỗi! Nhưng Ta không phải là người tham sống sợ chết."
Lời sư cô nói đôi phần cũng giống như đạo nghĩa sống mà bà An đã dạy cho An.
Sống ngẩng cao đầu, sống yêu thương người xung quanh là những điều An đã luôn được chỉ dạy.
Nên những gì sư cô vừa nói khiến An lay động, chỉ là An vẫn có cảm giác rất sợ, chú Hoắc cũng đã vì cô mà chết rồi.
"Con biết sư cô nói đúng! Nhưng sát thủ của tổ chức RED sẽ không buông tha cho một ai.
Con không muốn có thêm người vì con mà chết nữa.
Con không muốn!"
An lắc đầu và khóc.
Sư cô giữ chặt hai tay An để cô bình tĩnh, bà nói: "Nghị lực của con đâu? Ý chí muốn chiến thắng họ của con đâu? An à! Nếu con càng yếu đuối thì bọn chúng sẽ càng làm hại con.
Trốn tránh và sợ hãi, không phải là cách để con có thể bảo vệ cho chính mình."
Sư cô đã tác động mạnh hơn đến suy nghĩ của An, cô nhìn vào mắt sư cô và nghe bà ấy nói tiếp.
"Sư cô không sợ thì tại sao con phải sợ? Mạnh mẽ lên con gái!"
Câu mạnh mẽ lên giống hệt như khi An còn nhỏ đã nghe bà nói.
Khí đó cô theo bà đi hái thảo mọc, vô tình vấp phải cành cây mà An bị té.
Lúc ấy, An đã khóc bù lu bù loa vì bị chảy máu.
Bà nhìn An, hiền hòa lắc đầu rồi đi tới gần An, bà xoa tóc An và nói: "Mạnh mẽ lên con! Mới tí xíu mà khóc thế này rồi sao?"
An ngậm ngùi nhìn sư cô, sự kiên cường của bà như thắp cho cô thêm động lực để vượt qua nghiệt cảnh.
An gật đầu, sư cô nở nụ cười khi nhìn thấy cái gật đầu ấy.
Và thế là An đã theo sư cô đi đến tịnh thất.
Nhưng không phải chỉ có Hiểu An mà còn cả cảnh sát theo sau nữa.
Họ dám sát An 24/24.
Danh Sách Chương: