Mục lục
Thế Giới Anh Ấy Sống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lục Nghị vẫn đang lái xe, anh ta tập trung đợi xem Trần Hạo sẽ nói gì nhưng từng giây cứ trôi qua cả Lục Nghị và Hiểu An đều không nghe thấy một phản hồi nào từ sát thủ số một.


Lục Nghị chớp đôi mắt, khóe miệng kéo nhẹ độ cong: "Đúng là Trần Hạo có khác, tinh thần rất là thép."
Hiểu An rũ xuống hàng mi động lệ, cô chờ lâu không thấy Trần Hạo trả lời thì bản thân cũng tự hiểu được.

Cô hiểu nhưng tại sao lúc nào khi gặp khó khăn cô cũng đều nghĩ đến anh ta, cũng đều gọi tên anh ta chẳng phải cô vốn biết rằng Trần Hạo không hề để tâm đến sống chết của mình.

Nhưng tại sao cô vẫn cứ gọi tên anh ấy chứ?
An buồn tủi rơi nước mắt.

Cô đã sợ hãi rất nhiều, đã rất muốn được một ai đó giúp đỡ, rất muốn được thoát khỏi đây.

Nhưng trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc như thế này thì cô biết phải làm sao? Nhìn đâu cũng thấy đường cùng, không lối thoát.


Hiểu An bất lực rũ mắt xuống, cõi lòng cô siết lại, mọi hy vọng đều tan biến.


"Lục ca!" Hiểu An cất giọng mềm yếu, tiếng gọi nghe rất khẽ.


"Tôi đây." Lục Nghị lên tiếng.


"An có thể nhờ anh một việc được không?"

"Là việc gì?"
"Ở ngọn núi của thôn A có một ngôi mộ nhỏ của bà An, xin anh hãy mang An đến bên cạnh của bà!"
Lục Nghị nâng lên một bên chân mày thẳng thường nói: "Cô muốn chết sao?"
Hiểu An nhắm nghiền mắt cùng những giọt lệ đang chảy siết, cô nói: "Không, An không muốn chết."
Ngưng một chút An xót xa nói tiếp rằng: "Vì An không còn đường thoát.

Anh cũng hiểu rõ khi đưa An đến đây mà, anh vốn biết rằng An không có cơ hội để sống sót, những gì anh dạy An chẳng qua cũng chỉ là chò trơi của anh mà thôi."
"Thế cô có hận tôi không?"
Lục Nghị hỏi câu này nhưng tín hiệu truyền đến từ An lại im lặng.

Anh ta cười tưởng trừng như An không trả lời nhưng bất giác cô ấy đã thốt lên: "An không hận anh, anh cũng chỉ bị ép mà thôi.

Bị ép phải làm chuyện xấu, giống như An bị ép phải giết người."
Hiểu An nói xong lại bật khóc thành tiếng, cô rất sợ khi bàn tay mình đã giết chết một người.


"An không muốn hại ai cả.

Lục ca! An không muốn như vậy." An nói trong tiếng khóc nức nở.


Ánh mắt tàn nhẫn của Lục Nghị bỗng tan biến đi màn đêm tăm tối của một sát thủ.

Chiếc xe đột ngột dừng lại trước đèn đỏ, tiếng chuông nhà thờ đâu đó vang lên từng hồi bên tai của Lục Nghị.

Lục Nghị liếc mắt qua cửa sổ nhìn về hướng tay trái, gần nơi anh ta đang đậu xe có một nhà thờ vì thế mới có tiếng chuông vang vọng.



Lục Nghị trầm mặc một lúc sau đó mới khởi động xe chạy đi, anh ta lạnh lẽo nói với An: "Cô có đang cầm súng không?"
Hiểu An đáp: "Có"
Lục Nghị lại nói: "Chỉa súng vào thùy trán, cô biết thùy trán chứ? Cứ chỉa vào đó rồi bóp cò một phát đảm bảo không đau đớn."
Lục Nghị nói rất tàn nhẫn với Hiểu An, nhưng sẽ chẳng ai hiểu Lục Nghị đang muốn làm gì ngoài bản thân của anh ta.

Hiểu An nghe những lời nói bất lương đó thì cũng chỉ biết chấp nhận, cô đưa súng lên và sẽ tự quyên sinh thay vì chạy ra ngoài nhưng cũng phải chết dưới đám thuộc hạ của tên Jack.


Đầu súng đặt vào thùy trán bên phải của Hiểu An, cô vẫn khóc rất nhiều, đôi mắt nhắm nghiền cùng cõi lòng rơi rớt.

Từ nhỏ đến lớn cô sống đơn thuần và vui vẻ, chưa bao giờ nghĩ đến một ngày mình phải tự giết chính mình.

Cô trân trọng sự sống này, trân trọng sự sống mà cha mẹ đã trao tặng.


"An An xin lỗi! Con xin lỗi ba mẹ! Xin lỗi bà! Con không còn sự lựa chọn nào khác."
Ngón tay An run run co lại để bóp cò, lúc ấy bất chợt một giọng nói vang lên: "Tôi sẽ đào mộ bà cô lên!"
Câu nói làm An giật mình sửng sốt, đôi mắt cô liền mở ra và sự bức xúc khiến hàng chân mày của cô phải chau lại: "Anh nói cái gì?"
Trần Hạo lạnh giọng: "Một đứa ngốc nghếch như cô mà phải phiền sát thủ của RED vác xác về thôn A sao? Cô cho rằng thành viên trong tổ chức tôi rảnh như vậy hả? Tôi nói cho cô biết, cô đừng có mơ! Nếu thằng nào dám thực hiện điều cô nhờ, thì tôi sẽ bắt thằng đó phải tự trôn và tự đào.

Đào banh cái mộ mà hắn ta trôn cất.

Không kể xung quanh, tôi sẽ cho người đào lên hết."
Lục Nghị nghe đoạn thoại này mà muốn ho sặc vì đang phải nhịn cười, thật không ngờ sát thủ số một cũng có khiếu hài hước ghê còn gọi mình là thằng nào nữa chứ, kém văn hóa quá!
Hiểu An tức giận đến nỗi cô hơi lớn tiếng không sợ bên ngoài sẽ nghe thấy: "Sao anh có thể độc ác đến như vậy?"

"Ở địa ngục thì có ai không ác?"
Lục Nghị chu miệng thầm nói: "Wow! Câu nói này hay nhỉ? Ở địa ngục thì có ai không ác? Đỉnh!"
Hiểu An ức chế không biết phải nói gì, cô thở mạnh thành từng hơi.


"Sao hả, có muốn thử không? Muốn thì chết thử tôi xem?"
"Anh..." Hiểu An không biết phải nói gì với con người vô lương tâm này nữa.


Trần Hạo nhẹ cong khóe miệng, anh ta chớp mắt một cái: "Súng tôi đưa cho cô là để cô tự vệ chứ không phải là để cô tự sát.

Đừng có ngu xuẩn quá như vậy, cũng đừng có hễ tí là tin thằng khốn Lục Nghị răm rắp."
Trần Hạo nói vậy bỗng dưng khiến sự phẫn nộ và bức xúc trong lòng An lại bất chợt tan đi.

Hiểu An cắn nhẹ môi sau đó cô nói: "Đằng nào An cũng sẽ chết mà."
Trần Hạo nhẹ thở ra, anh ta bảo: "Sẽ không sao đâu, Lục Nghị sẽ bảo vệ cho cô."
"Nhưng anh ấy không có ở đây thì làm sao..."
An chưa nói hết thì Trần Hạo đã nói: "Hắn sẽ có cách, nhiệm vụ mà hắn đã nhận thì tuyệt đối hắn sẽ không để cô chết."
Hiểu An ngạc nhiên: "Nhiệm vụ ư? Ý anh là Lục ca phải bảo vệ cho An sao?"
"Chứ cô nghĩ thằng nhãi đó dư hơi để gắn thiệt bị điện tử trên người của cô à?"
"An không biết nữa."
Trần hạo nói không hề sai, Lục Nghị căn bản nhận hai mệnh lệnh từ Giã Kim Đại, một là đưa An đi giao dịch và hai là phải giữ mạng cho cô ấy.

Lục Nghị giãn môi cười, đúng là người trong tổ chức có khác, rất là hiểu ý nhau.


Lục Nghị vốn đã chơi đểu với tên Jack, vừa nhận hàng nhưng cũng vừa báo với cảnh sát.

Hơn nữa mười tên đứng ngoài cửa hiện tại cũng đã nằm ngủ.

Lục Nghị rất xảo quyệt, khi anh ta đi ra ngoài đã sịt một loại nước hoa trên người và dĩ nhiên nó cũng là một loại thuốc mê đặc biệt, những tên đứng gần hít phải thì đảm bảo là có một giấc ngủ vô cùng ngon lành.



"Bây giờ cô núp vào đâu đó đi, sau ghế hoặc là trong toa lét nếu có, núp vào đó đợi khi có tín hiệu an toàn thì bước ra."
Quách Hiểu An rất ngỡ ngàn với những gì Trần Hạo đã nói, nhưng bây giờ cô cũng không biết phải làm gì khác ngoài việc nghe theo lời Trần Hạo nói.

An hướng ánh mắt về phía cánh cửa nhà vệ sinh, sau đó thì nhanh chóng chạy tới mở cửa rồi núp vào trong đó.

Sở dĩ Trần Hạo bảo cô làm như vậy, là vì theo phán đoán khi bọn thuộc hạ bên ngoài của Jack phát hiện có điều lạ thì chúng sẽ lập tức báo hiệu cho bên trong để tháo chạy.

Nhưng trường hợp không liên lạc được với bên trong thì chúng sẽ xông vào phòng của An, lúc đó bắt gặp tên Jack đã chết thì chúng sẽ rất phẫn nộ nếu nhìn thấy An.

Ắt hẳn chúng sẽ không chần chừ gì mà bắn chết cô ấy, vậy nên Trần Hạo muốn An phải trốn vì ít nhất khi cảnh sát tiến vào thì bọn mafia kia sẽ chẳng mất thời gian khi lục tìm Quách Hiểu An.


Cuối cùng như những gì đã dự tính, cảnh sát đã có mặt, Hiểu An được an toàn nhưng nghiệt ngã thay cô cũng bị cảnh sát bắt giữ vì trên tay cô có vũ khí.

An bị một cảnh sát giữ lấy cánh tay dẫn đi ra xe.

Hiểu An đã cố giải thích nhưng anh ta bảo nếu cô ấy còn nói thêm câu nào thì sẽ là bằng trứng trước tòa và gì gì đó...nói chung An không hiểu luật nên cũng không hiểu rõ những gì anh cảnh sát nói.

Cô chỉ muốn giải thích rằng cô bị ép buộc, cô vô tội nhưng chẳng ai nghe cô cả.


Thiết bị nghe lén của An vẫn truyền rất rõ đến tai của Lục Nghị, anh ta nghe những gì tên cảnh sát nói với An thì chỉ cong khóe miệng: "Thật lải nhải."
Lục Nghị ngay sau đó cũng ngắt kết nối với Quách Hiểu An, nhiệm vụ của anh ta coi như hoàn thành.


Trần Hạo buông điện thoại xuống, ánh mắt của sát thủ số một lóe tia lạnh lẽo.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK