Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
Nam Lăng kỹ thuật cờ vây rất mạnh, dựa theo Hân Nhi đánh giá thì đã đạt tới tiêu chuẩn đại sư.
Hơn nữa Diệp Nam Lăng chơi cờ cực an toàn, bên trong an toàn mà cầu tiến lên, coi như Đỗ Thừa có Hân Nhi tính toán cũng không có cách nào bắt được Diệp Nam Lăng, có thể thấy được trình độ Diệp Nam Lăng là khủng bố bực nào.
Diệp Nam Lăng cũng là có kinh hãi, hắn cùng Niếp Vệ Bình đánh qua, cùng Lý Xương Hạo đánh qua, cũng cùng Tiểu Lâm Quang đánh một chút, cho dù là cấp đại sư nhân vật đều có phong cách, hoặc ổn, hoặc hung mãnh, hoặc miên kình.
Nhưng là Diệp Nam Lăng lại không cách nào phát hiện phong cách chân chính Đỗ Thừa là cái gì, có khi vững chắc, có khi hung mãnh dị thường, có khi lại âm hiểm.
Mà định lực Đỗ Thừa để Diệp Nam Lăng kinh hãi hơn, cho dù là mấy nhân vật cấp đại sư chơi cờ, ngẫu nhiên cũng sẽ có một ít cảm xúc lộ ra ngoài nhưng là nhưng là Đỗ Thừa từ đầu tới đuôi đều là biểu tình thản nhiên mỉm cười.
Đến giữa trận, Diệp Nam Lăng đã muốn cảm giác được chính mình có chút không thể chống đỡ được, coi như hắn đấu cùng đại sư Vệ Bình cũng không hề có chuyện ở giữa trận đã không thể chống lại.
Bởi vì Diệp Nam Lăng cảm giác mình đối phó cũng không phải một cách chơi, mà là rất nhiều phong cách kết hợp, điều này làm cho hắn không thể thích ứng được.
Chẳng qua Diệp Nam Lăng không biết là Đỗ Thừa thật ra đã sớm đem thân thể giao cho Hân Nhi khống chế, chính mình thì bắt đầu nghiên cứu nhập môn cờ vây, cho nên Diệp Nam Lăng trừ bỏ thấy hắn trầm tư, căn bản là nhìn không ra thần sắc khác thường.
Lấy năng lực cường đại của Hân Nhi, chính là hàng vạn hàng nghìn phong cách gộp lại, vô luận là phong cách nào cũng cũng có thể phát huy vô cùng tinh tế, nếu không phải Đỗ Thừa sớm phân phó Hân Nhi thời điểm nên kết thúc thì ở giữa trận, Hân Nhi đã đem Diệp Nam Lăng trực tiếp thu thập xong.
Diệp Nam Lăng càng đánh càng kinh hãi, đặc biệt từ giữa trận bắt đầu, hắn cảm giác giống như là đang bị truy đuổi vậy, Đỗ Thừa đã phân phó Hân Nhi nương tay nên Hân Nhi cũng để lại Diệp Nam Lăng một đường sinh cơ, không ngừng truy không ngừng đánh, một phong cách sắc bén, hung mãnh dị thường, mà sinh cơ lưu lại cho Diệp Nam Lăng một số đường lại có bẫy, giết Diệp Nam Lăng hầu như có thể dùng "khóc không ra nước mắt" để hình dung.
Điều này làm cho Diệp Nam Lăng nhìn Đỗ Thừa trong ánh mắt đã có thêm vài phần giống như nhìn quái vật.
Cá nhân có thể có đồng thời có nhiều loại phong cách như vậy, Diệp Nam Lăng căn bản là không thể tưởng tượng, hơn nữa tuổi tác Đỗ Thừa còn rất ít mà đã có được kỳ nghệ khủng bố như thế, hơn nữa theo như lời Thiết Quân nói, về võ học cũng là một nhân tài hiếm có, hơn nữa từ cánh đánh vỡ sa bàn vận mệnh mà xem, lại là dũng cảm theo đuổi cái mới, ở thế hệ trẻ tuổi thật rất ít người có thể theo được.
Tổng hợp lại các yếu tố, Diệp Nam Lăng bỗng nhiên cảm giác người thanh niên này tựa như càng thêm thuận mắt.
"Già rồi, xem ra không nhận thua cũng không được".
Nghĩ đến đây, Diệp Nam Lăng ở giữa trận liền trực tiếp nhận thua, cũng không muốn kéo dài ván cờ chắc chắn thua này đến cuối trận, hắn tuổi đã già, quá suy nghĩ cũng cũng không phải là chuyện tốt.
Nghe được Diệp Nam Lăng nhận thua, Đỗ Thừa vội vàng thu hồi quyền khống chế thân thể của mình.
"Tiểu Đỗ, kỳ nghệ này cậu là theo ai học?" Diệp Nam Lăng nhìn Đỗ Thừa thuận mắt nên ngay cả xưng hô đều thay đổi một ít ngay cả ngay cả khuôn mặt nghiêm nghị bây giờ cũng nhiều vài phần mỉm cười.
"Tự học trong sách, để Diệp lão chê cười" Đỗ Thừa mười phần Khiêm tốn.
"Tự học?"
Diệp Nam Lăng có chút hoài nghi, nếu quả thật như vậy, thiên phú Đỗ Thừa cũng không tránh khỏi quá kinh khủng đi, Diệp Nam Lăng năm đó cũng là theo chân một cái đại sư học nhiều năm, sau đó lại cùng Niếp Vệ Bình luyện nhiều năm mới có trình độ này.
Suy đoán là suy đoán, Diệp Nam Lăng vẫn mười phần hòa khí nói: "Ừm, về sau có cơ hội hãy cùng ta làm vài ván, bất quá cậu cũng nên nương tay cho lão nhân này một chút, người đã già, đầu cũng dùng không tốt".
Diệp Nam Lăng chính là loại người này, đối với bất luận kẻ nào cũng vô cùng nghiêm túc, coi như là con của hắn cũng như vậy, nhưng là nếu có người có thể để cho hắn xem thuận mắt lại dị thường hòa khí.
Nhìn thấy Diệp Nam Lăng tươi cười, Đỗ Thừa cảm giác trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cũng không biết nếu nếu Diệp Thành Đồ ở trong này, chỉ sợ cũng sẽ vô cùng hâm mộ, bởi vì Diệp Nam Lăng đã rất nhiều năm không có cười qua ở trước mặt Diệp Thành Đồ.
"Vân, lão gia tử" Đỗ Thừa gật gật đầu, sau khi khoảng cách kéo gần lại xưng hô của hắn cũng hơi chút cải biến.
"Đi thôi, đói rồi chứ, cùng đi ăn cơm trước, buổi chiều tiếp tục giúp lão đầu tử này mấy ván" Diệp Nam Lăng rất cao hứng, trên mặt nguyên bản rất nghiêm túc giờ đã tràn ngập tươi cười.
Rất khó để có được một người trẻ tuổi hợp khẩu vị, hắn cũng cực kỳ cao hứng, hơn nữa thân phận của đối phương là cháu rể, Diệp Nam Lăng tự nhiên là rất cao hứng.
Mẫu thân Diệp Mỵ kêu Chung Tuyết Hoa, một phụ nữ phi thường hiền thục, hầu như chính là đại biểu của câu "sau thành công của nam nhân là một người phụ nữ".
Thời điểm Đỗ Thừa cùng Diệp Nam Lăng đi ra cửa phòng, trên bàn cơm ở phòng khách lầu một đã bày đầy các loại đồ ăn, đều là Chung Tuyết Hoa tự mình nấu, chẳng qua nhìn từ bên ngoài đã tiếp cận với tiêu chuẩn đại trù.
Nhìn thấy Diệp Nam Lăng cười cười đi xuống, Diệp Thành Đồ cảm giác mình tựa hồ có chút hoa mắt, bởi vì Diệp Nam Lăng ít nhất có năm sáu năm thời gian không cười qua ở trước mặt hắn.
Không chỉ Diệp Thành Đồ như thế, ngay cả Chung Tuyết Hoa đang bưng một chén canh cá đi ra cũng là như thế, hai vợ chồng nhìn chăm chú một cái, trong ánh mắt đều lộ ra hai chữ hi vọng.
Diệp Mỵ đối với Diệp Nam Lăng hiển nhiên là mười phần kính sợ, sau khi nhìn thấy Diệp Nam Lăng, cả người nhất thời có chút cứng nhắc, bất quá hai mắt một chút hồng nhất thời cũng đỏ hơn một ít.
Đợi cho Diệp Nam Lăng đi xuống Diệp Mỵ đã kêu lên một tiếng: "Ông nội".
"Dao nhi, cháu lại đây" Diệp Nam Lăng tươi cười tuy rằng giảm đi một ít, nhưng mà ngữ khí cũng đã tràn ngập từ ý hiền từ.
Đỗ Thừa có thể mười phần cảm giác được Diệp Nam Lăng thật ra cũng là rất thương Diệp Mỵ.
Không biết là vì cái gì mới khiến cho Diệp Mỵ bốn năm đều chưa quay lại, điều này làm cho trong lòng Đỗ Thừa có chút kỳ quái.
Diệp Mỵ hiển nhiên cũng cảm nhận được từ ái trong giọng nói Diệp Nam Lăng, khẽ cúi đầu chậm rãi đi đến trước người Diệp Nam Lăng.
Diệp Nam Lăng cẩn thận nhìn cháu gái đã hoàn toàn lớn lên trước mắt, sau khi thở dài không ngờ là hơi mang theo vài phần xin lỗi nói: "Trở về là tốt rồi, ông nội trước kia hồ đồ, hi vọng cháu không hận ông nội"
Nghe Diệp Nam Lăng giải thích, trong hai con mắt nguyên bản đỏ bừng của Diệp Mỵ nước mắt lại giống như diều đứt dây, rơi thẳng xuống, khuôn mặt cảm động, sau đó khẽ nấc nói: "Ông nội, cháu không trách người, là Dao nhi không tốt, đều không quay về nhìn người".
Mà A Hổ một bên Giống như là nhìn thấy quái vật nhìn ông nội, hắn tâm tư đơn thuần một ít, như thế nào đều nghĩ mãi mà không rõ, bình thường vô cùng nghiêm
Nhưng thật ra Diệp Thành Đồ thoáng chút đăm chiêu nhìn Đỗ Thừa một cái, trực giác nói cho hắn biết tất cả chuyện này đều cùng người trẻ tuổi này có quan hệ.
"Tốt lắm, không cần khóc, lớn như vậy rồi, còn có bộ dáng gì nữa, đừng cho Tiểu Đỗ chế giễu" Diệp Nam Lăng vẻ mặt hiền từ vỗ vỗ bả vai Diệp Mỵ, sau đó chỉ vào Đỗ Thừa một bên nói.
"Hắn dám" Diệp Mỵ cũng ngừng khóc, thấy Đỗ Thừa đang cười, trừng mắt nhìn Đỗ Thừa một cái.
"Tốt lắm, ăn cơm trước đi, các ngươi chắc đã đói rồi, ăn cơm trước ăn cơm trước".
Xem bộ dáng Diệp Mỵ cùng Đỗ Thừa, Diệp Nam Lăng thoải mái cười, sau đó đi đến bàn ăn.
Sau khi Diệp Nam Lăng ngồi xuống, đám người Diệp Thành Đồ lúc này mới sôi nổi ngồi xuống, chẳng qua Đỗ Thừa cũng bị Diệp Nam Lăng an bài ở tại phía bên phải hắn, cùng Diệp Thành Đồ mặt đối mặt, hiển nhiên điều này đã biểu lộ thái độ của Diệp Nam Lăng.
Chung Tuyết Hoa ở trong lòng hết sức cao hứng, nàng là điển hình của trượng mẫu nương xem con rể, càng xem càng thuận mắt.
Tuổi trẻ, anh tuấn, có khí chất lại có phong độ, lại có thể có được Diệp Nam Lăng vừa ý, vậy càng thêm không giống người thường, cho nên Chung Tuyết Hoa đối với Đỗ Thừa vị con rể này dị thường thuận mắt, không ngừng gắp thức ăn cho Đỗ Thừa, để Diệp Mỵ một bên vô cùng hâm mộ.
Diệp Nam Lăng cũng hết sức cao hứng, cùng Đỗ Thừa tùy ý trò chuyện một ít sự tình, nguyên bản thời điểm Diệp Nam Lăng dùng cơm là không cho phép nói chuyện phiếm, nhưng là để Diệp Nam Lăng có chút ngoài ý muốn là vô luận hắn nói sự tình gì, Đỗ Thừa cũng có thể tiếp được, điều này làm cho Diệp Nam Lăng nhất thời nhiều vài phần hứng thú, hơn nữa cố ý đem đề tài ngày càng khó thêm, thậm chí đề cập đến phương diện quân sự hoặc là khoa học kỹ thuật, nhưng là Đỗ Thừa lại có thể tùy tay mà trả lời, nhẹ nhàng như thường.
Đỗ Thừa thật ra Diệp Nam Lăng kiến thức Diệp Nam Lăng cảm thấy mười phần bội phục, khó trách người ta nói "Nhà có một lão như có một bảo" (Nhà có người già như có một kho tàng kiến thức), lời này nói rất đúng, cũng may hắn có Hân Nhi ở đó, vấn đề Diệp Nam Lăng hỏi không có Hân Nhi thực ra hắn trả lời không được, thậm chí, Đỗ Thừa chỉ cần nguyện ý, cũng có thể tùy ý ở bất kỳ một vấn đề trên mà làm khó lại Diệp Nam Lăng.
Ngay tại thời điểm Diệp Nam Lăng tính toán đem cuộc nói chuyện chuyển sang phương diện chuyên nghiệp, hắn chợt phát hiện A Hổ đang gắp một cây súp lơ, gắp lên lại rớt đi xuống, gắp vài lần nhưng vẫn vậy.
Lập tức, Diệp Nam Lăng nghiêm sắc mặt, liền quát khẽ: "Tiểu Hổ, cháu đây là làm cái gì, ăn cơm cũng không tốt, còn có bộ dáng gì nữa "
"Ông nội, cháu không phải cố ý, người xem?" A Hổ có chút khó khắn mở tay ra, bàn tay không ngờ là có chút sưng đỏ, đó là bàn tay lúc nãy cùng Đỗ Thừa nắm tay.
23-08-2012, 12:56 AM
Tối Chung Trí Năng
Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
Danh Sách Chương: