Mục lục
Tối Chung Trí Năng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: huntercd
 Nguồn : Vipvandan
 
 
 
 
 Đến khoảng sáu giờ chiều Đàm Văn mới hoàn thành xong các thủ tục thu mua công ty kĩ thuật Tinh Đằng. việc thu mua Tinh Đằng lần này mặc dù là dưới danh nghĩa của công ty Doanh Liên nhưng toàn bộ cổ phần lại thuộc sở hữu cảu Đỗ Thừa, bởi số tiền Đỗ Thừa đưa Đàm Văn lần này không phải là tiền của Liên doanh điện tử.
 Mặc dù đã gần sáu giờ rồi nhưng Đàm Văn vẫn quay về công ty Doanh Liên, bởi Đỗ Thừa đã ở trên văn phòng ở tầng sáu đợi anh về.
 “Đỗ tổng, anh định để Tinh Đằng xây dựng thương hiệu của mình thật sao?” Đây là câu hỏi đầu tiên Đàm Văn hỏi Đỗ Thừa sau khi quay về. Mặc dù Chung Thành Thọ là tổng giám đốc công ty Tinh Đằng nhưng cả công ty lại do Đàm Văn quản lí, vì vậy về việc phát triển Tinh Đằng, Đàm Văn vẫn còn chút mơ hồ.
 Đỗ Thừa đáp một tiếng, sau đó hỏi: “Ừm, cậu có suy nghĩ gì không? Nói ra xem?”
 “Tinh Đằng lấy việc sản xuất làm chủ, quy mô sản suất mặc dù không lớn, nhưng việc tạo nên thương hiệu riêng cho mình thì cũng không phải là vấn đề lớn. Bất quá, Tinh Đằng lại không có phòng ban nghiên cứu sản phẩm tự chủ, nếu chúng ta muốn tạo nên thương hiệu riêng thì trước tiên nhất định phải thành lập một bộ phận nghiên cứu sản phẩm tự chủ. Hơn nữa, trong thời gian ngắn chúng ta khó có khả năng thực hiện được việc triển khai thương hiệu riêng, bởi chúng ta thiếu phần kĩ thuật” Đàm Văn chậm rãi nói, rõ ràng đã hiểu rất rõ về công ty Tinh Đằng, đúng như anh ta nói, với kĩ thuật và quy mô của Tinh Đằng hiện nay, chỉ có năng lực sản xuất nhưng lại không có năng lực phát triển.
 “Đây quả thực là vấn đề”.
 Đàm Văn chuẩn bị công việc thì Đỗ Thừa vô cùng hài lòng, gật gật đầu đồng ý, sau đó Đỗ Thừa lấy một bản tư liệu đã photo đưa cho Đàm Văn, sau đó nói: “Cậu xem cái này trước đi. Nếu có cái này, cậu cho rằng chúng ta có cần phải có bộ phận nghiên cứu sản phẩm tự chủ nữa không?” Đàm Văn không hiểu lấy tư liệu từ Đỗ Thừa, sắc mặt có chút thay đổi sau đó là càng ngày càng kinh ngạc.

 Sau khi Đàm Văn dùng khoảng mười phút để xem qua tư liệu một lần, lúc này mới hỏi Đỗ Thừa với giọng điệu không thể tin được: “Đỗ tổng, thì ra anh đã có chuẩn bị từ sớm rồi?” Nói xong, Đàm Văn đột nhiên nhận ra những điều mình vừa nói hoàn toàn là vô nghĩa.
 Nếu Đỗ Thừa không có chuẩn bị sao có thể để anh đi thu mua công ty ổ cứng được, lại càng không vô duyên vô cớ muốn tạo dựng thương hiệu riêng, rõ ràng là từ sớm đã có chuẩn bị kĩ lưỡng.
 Chỉ là, Đàm Văn vô cùng giật mình với bản tư liệu mà Đỗ Thừa đưa cho mình, mặc dù Đàm Văn hiện nay chú trọng vào công việc sáng chế game online, nhưng hắn vốn dĩ cũng là một nhân vật nghiên cứu về lĩnh vực máy tính, tất nhiên hắn cũng hiểu Đỗ Thừa đưa hắn tập tài liệu kia có nghĩa là gì.
 Đỗ Thừa không giải thích gì, nói thẳng với Đàm Văn: “Đưa bản tư liệu này cho Chung Thành Thọ, bảo ông ta trong thời gian ngắn nhất đưa sản phẩm mới ra thị trường, nếu có thể, tốt nhất có thể trước khi Triển lãm điện tử quốc tế Tokyo vào tháng mười hai kịp ra mắt”.
 Đàm Văn thật không ngờ đến chuyện này, hỏi: “Đỗ tổng, ý anh là đến lúc đó chúng ta sẽ tham gia vào Triển lãm điện tử quốc tế Tokyo?”
 “Đúng, nhưng trước mắt chúng ta chủ yếu là ra mắt sản phẩm mới, nếu kịp thì chúng ta sẽ tham gia. Đó là nơi tốt để khuếch trương thanh thế”.
 Lúc Đỗ Thừa ở khách sạn đã xác định rõ sách lược phát triển, còn Triển lãm điện tử quốc tế Tokyo chỉ là mở đầu mà thôi, cũng là khởi điểm cho sự trưởng thành của Tinh Đằng.
 “Vâng, Đỗ tổng. Tôi sẽ bắt đầu làm ngay” Với sự sắp xếp của Đỗ Thừa, Đàm Văn tất nhiên không có bất cứ ý kiến gì.
 Sau khi gật đầu liền cầm tư liệu rời khỏi văn phòng của Đỗ Thừa.
 Việc Tinh Đằng đã giải quyết xong, Đỗ Thừa lái xe về thành phố suốt đêm.
 Trong lúc đó, Đỗ Thừa gọi điện thoại cho Trình Yên, Trình Yên lúc này vẫn đang ở Paris, bởi lần trước đi Kinh Thành đã xin nghỉ làm, vì vậy lần này Trình Yên phải bay liên tục gần một tuần, nói cách khác, Trình Yên trong mười ngày nay đều ở trên máy bay.
 Lúc Đỗ Thừa về đến biệt thự số 15, vừa đúng là tám giờ tối, cũng là thời gian buổi hòa nhạc của Cố Tư Hân bắt đầu.

 Vì thế Đỗ Thừa về đến biệt thự số 15 liền về phòng mở TV lên.
 Buổi hòa nhạc này đài truyền hình Thượng Hải có truyền hình trực tiếp, lúc Đỗ Thừa mở ti vi ra buổi hòa nhạc chính thức bắt đầu.
 Cố Tư Hân mặc một chiếc váy dài màu trắng, ngồi trước chiếc dương cầm.
 Đây quả là một buổi hòa nhạc đã tai đã mắt, chỉ lại, lúc Đỗ Thừa đang định thưởng thức sự tuyệt mĩ này bên ngoài cửa lại vang lên tiếng chuông cửa.
 Điều này khiến Đỗ Thừa có chút ngoài ý muốn, vào giờ này tiếng chuông cửa thường chỉ có hai mẹ con Hạ Hải Phương cùng Chung Luyến Lan, mà bình thường hai người nếu không có chuyện gì thì sẽ không lên tầng hai, nếu lên khẳng định là có chuyện.
 Cho nên, Đỗ Thừa cũng không nghĩ nhiều đi thẳng ra mở cửa. Người gõ cửa là Hạ Hải Phương, sau khi nhìn thấy Đỗ Thừa mở cửa, bà nói với Đỗ Thừa: “Đỗ Thừa, có một người đến tìm cậu, đang ở dưới phòng khách”.
 “Ồ, ai vậy?”, Đỗ Thừa có chút ngạc nhiên hỏi.
 “Không rõ lắm. Là một người khoảng hơn ba mươi tuổi, anh ta nói hai người quen nhau” Hạ Hải Phương lắc đầu đáp. Rõ ràng người đó không tiết lộ thân phận với bà.
 “Ừm. Thế tôi đi xuống xem thế nào” Đỗ Thừa đóng cửa lại đi cùng Hạ Hải Phương đi xuống phòng khách.
 Đang ngồi trong phòng khách là một thanh niên, thanh niên kia cứ thế tùy ý dựa vào chiếc sô pha mềm mại, thần sắc tự nhiên, nếu người không biết e rằng sẽ tưởng người thanh niên đó chính là chủ nhà này.
 Mà khi nhìn thấy thanh niên kia, trong ánh mắt Đỗ Thừa hiện lên một thần sắc ngạc nhiên, người thanh niên đó nói không sai, bọn họ quả thật là có quen nhau, chỉ là phương thức quen biết có chút đặc biệt.
 Thanh niên này đó là lần trước Đỗ Thừa nhận lời hẹn của Đường Phong đi đến Thịnh Thế Giai Nhân thì gặp phải người này, cũng là người mạnh nhất trong đám thanh niên hôm đó.

 “Anh tìm tôi?”
 Đỗ Thừa không biết ý đồ khi đến đây của người kia, chỉ lãnh đạm hỏi một câu.
 “Đỗ Thừa. Đúng không?” Người thanh niên kia rõ ràng là có chút hiểu biết về Đỗ Thừa, sau khi đánh giá Đỗ Thừa một lát rồi nói thẳng: “Có người muốn gặp anh, hi vọng anh có thể đi cùng tôi”.
 “Tôi không có hứng thú” Đỗ Thừa từ chối dứt khoát, bởi hắn không biết ý đồ của người thanh niên kia là gì.
 Người thanh niên kia cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ cười nhạt rồi nói: “Nếu là chuyện của Trình Yên, anh có hứng thú không?”
 Nghe người thanh niên kia nói như vậy, trong mắt Đỗ Thừa có chút lạnh lùng, sau khi nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Ở đâu?”
 “Câu lạc bộ Hoàng Phổ” Người thanh niên kia chậm rãi nói, chỉ là trong mắt anh ta hiện lên chút giễu cợt.
 Nhìn thấy ánh mắt của thanh niên đó, Đỗ Thừa biết, sự việc lần này e rằng không đơn giản, nhưng, Đỗ Thừa không hề từ chối mà nói luôn: “Được. Tôi đi với anh”.
 “Cảm ơn” Người thanh niên đáp một tiếng, trên mặt hiện lên một nụ cười yếu ớt, sau đó đưa tay ra nói với Đỗ Thừa: “Tôi tên Thành Phong, làm quen một chút, bởi sau này chúng ta gặp nhau chắc sẽ không ít đâu”.
 Đỗ Thừa không nói gì, chỉ bắt tay với người thanh niên tự xưng là Thành Phong đó, sau đó cùng anh ta đi ra ngoài cửa.
 Thành Phong tự lái xe đến, đó là một chiếc xe Ford Mustang B, đại biểu cho văn hóa xe cơ bắp của Mỹ nhập khẩu hoàn toàn, chiếc xe này dù là bề ngoài hay động cơ đều là một chiếc xe thể thao vô cùng dũng mãnh, rất phù hợp với khí chất của Thành Phong.
 Điều làm Đỗ Thừa chú ý lại không phải là thương hiệu nổi tiếng của chiếc xe này, mà là biển số của chiếc xe, sau khi nhìn thấy biển số xe kia, Đỗ Thừa lúc này mới hiểu tại sao Thành Phong lại nói sau này cơ hội gặp mặt của hai người sẽ nhiều, bởi đây cũng là một biển số khu phía nam, chỉ có điều Đỗ Thừa không hiểu, chiếc xe này là Ford Mustang, biển số xe lại là Nam, dù là Nam Thiếp hay Nam Nhất đều là biển số xe quân khu Nam Kinh, chỉ có điều, một cái là quân khu tỉnh Phúc Kiến, một cái lại là cảnh sát khu vực Thượng Hải.
 Rõ ràng Thành Phong này chắc là đến từ cảnh sát Thượng Hải rồi, chẳng trách Lần trước Đỗ Thừa gặp Thành Phong, hắn lại cho Đỗ Thừa cảm giác giống như là Thiết quân, hơn nữa nhìn bộ dạng của Thành Phong, thân phận của anh ta ở cảnh sát Thượng Hải e rằng cũng không đơn giản.
 Nhưng điều này vẫn chưa phải quan trọng nhất, đối với Đỗ Thừa mà nói, quan trọng nhất chính là người muốn gặp hắn.

 Có thể khiến Thành Phong đích thân ra tay, người đó e rằng thân phận lại càng không đơn giản, nhưng, Đỗ Thừa không hề nói gì.
 Sau khi đi ra khỏi biệt thự liền lên xe Audi cùng Thành Phong đi về phía câu lạc bộ Hoàng Phổ.
 Từ sau khi Diệp Mỵ chuyển nhượng lại câu lạc bộ Hoàng Phổ cho người khác, Đỗ Thừa không đến câu lạc bộ Hoàng Phổ nữa, mặc dù trong tay anh vẫn còn một thẻ hội viên kim cương nhưng đó không còn tác dụng gì với Đỗ Thừa nữa rồi.
 Nhìn biển hiệu của câu lạc bộ Hoàng Phổ, ánh mắt của Đỗ Thừa ánh lên một chút khác thường.
 Mặc dù thành phố không lớn nhưng địa điểm tốt thì không ít, nhưng đối phương sao lại chọn chỗ này để gặp mình?
 Điều này khiến dự cảm không ổn trong lòng Đỗ Thừa ngày càng mãnh liệt.
 Trực giác nói với Đỗ Thừa, đối phương đến đây gặp hắn, chắc chắn không đơn giản chỉ vì chuyện của Trình Yên mà ngoài Trình Yên, khả năng duy nhất, chính là Hoàng Phổ Đông kia
 
 
 biglove
 02-12-2012, 01:54 PM
 Tối Chung Trí Năng
 Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK