Nhóm dịch: huntercd
Nguồn : Vipvandan
“Tư Hân, có phải em thích ai rồi không?”
Tình cảm giữa Cố Giai Nghi và Cố Tư Hân rất gắn bó, không ai có thể so với người chị ruột duy nhất của Cố Tư Hân thương cô, nên nhìn bộ dạng của Cố Tư Hân như vậy, Cố Giai Nghi lập tức quay về phía cô hỏi.
Cố Giai Nghi hết sức hiểu rõ tính cách của cô em gái duy nhất này, trong sáng nhưng cũng có thể nói là rất đơn giản, giống như một trang giấy trắng vậy.
“Vâng” Nói vậy xong Cố Tư Hân rất thẹn thùng, chỉ gật nhẹ nhẹ đầu.
“Xem ra cô em gái nhỏ của tôi đã lớn rồi, nói với chị, người em thích là người thế nào?” Cố Giai Nghi vẫy nhẹ tay về phía Cố Tư Hân biểu thị Cố Tư Hân ngồi xuống phía bên cạnh cô.
Cố Tư Hân ngượng ngùng gật đầu, cô rất nghe lời Cố Giai Nghi, sau khi mẹ qua đời, Cố Giai Nghi trong lòng Cố Tư Hân chẳng khác gì một người mẹ, Cố Tư Hân rất dựa dẫm vào Cố Giai Nghi.
“Chị, chị nhớ vụ tai nạn cách đây 4 năm không?” Cố Tư Hân vừa ngồi xuống bên cạnh Cố Giai Nghi vừa hồi tưởng lại.
Cố Giai Nghi gật đầu, nói: “Chị nhớ, lúc đó mẹ vừa mất, bố đưa một mụ hồ ly tinh về, em ngay lập tức chạy khỏi nhà, kết quả là suýt bị một chiếc xe đâm phải, may mà lúc đó có người kịp thời đẩy em sang một bên, sao? Sao đột nhiên em lại nhớ lại chuyện đó”.
Nếu như lúc đó không có người cứu Cố Tư Hân, sợ rằng giờ này…
Trong lòng Cố Giai Nghi nghĩ tới mà sợ, ngừng lại ở đó rồi cô không dám nghĩ tiếp.
Nhưng người đó sau khi cứu Cố Tư Hân xong thì bỏ đi. Lúc đó Cố Giai Nghi dùng rất nhiều người hết sức tìm kiếm, thậm chí tìm ở các bệnh viện lớn, vì cứu Cố Tư Hân mà người đó bị xe đâm phải, người chứng kiến sự việc đó nói lại là anh ta khập khiễng bỏ đi, nên Cố Giai Nghi nghĩ anh ta sẽ ở trong một bệnh viện lớn nào đó nên cô cho người chờ sẵn, có thông tin gì thì lập tức báo ngay cho cô.
Nhưng thật là đáng tiếc, Cố Giai Nghi hết sức tìm kiếm chờ đợi nhưng không hề có một chút kết quả khả quan nào.
Cố Tư Hân dừng một lát rồi nói: “Chị, em tìm được anh ấy rồi”.
“Sao? Tư Hân, em tìm được anh ta rồi?” Cố Giai Nghi hết sức bất ngờ nhìn Cố Tư Hân, cô vội vã hỏi: “Tư Hân, anh ta tên là gì, chị em ta tới cảm ơn anh ta”.
Trong lòng Cố Giai Nghi rất rõ, nếu anh ta lúc đó không kịp thời cứu Cố Tư Hân, sợ rằng thời gian ấy cô vừa mất mẹ, khéo lại mất nốt cả đứa em gái vàng ngọc, nên trong lòng vô cùng cảm kích chàng thanh niên cứu Cố Tư Hân, nhưng tìm mãi mà chẳng thấy tung tích gì của anh ta.
Nhưng lúc đó Cố Tư Hân lắc đầu nói: “Chị, không cần đâu, em không muốn để anh ấy biết”.
“Tư Hân, tại sao?” Cố Giai Nghi hỏi một cách khó hiểu, cô không hiểu nổi một người con gái thánh thiện đơn thuần như Cố Tư Hân lại nói ra những câu như vậy.
Cố Tư Hân cắn răng tựa hồ như đã quyết định, cô nói một cách rất cứng rắn: “Vì em không muốn anh ấy nghĩ rằng em thích anh ấy vì anh ấy đã cứu em”.
“Tư Hân, ý em là, người mà em thích cũng chính là người lúc trước đã cứu em?” Nghe Cố Tư Hân nói vậy, tức thời Cố Giai Nghi đã hiểu rồi.
“Vâng” Cố Tư Hân gật đầu không phủ nhận.
Cố Giai Nghi bỗng nghĩ tới một khả năng, cô biết tính cách của em gái Cố Tư Hân của mình, cô hơi nhướn mày hỏi: “Tư Hân, em muốn báo đáp anh ta nên mới thích anh ta, đúng không?”
“Không phải”.
Cố Tư Hân lắc đầu rất kiên quyết, sau đó mỉm cười nói với Cố Giai Nghi: “Chị, chị yên tâm, cái đó chỉ chiếm một phần rất nhỏ nhỏ nhỏ thôi, thực ra em thích anh ấy vì tính tình thật thà, một con người kiên nghị và hiếu thuận, nên em không muốn để anh ấy biết”.
Nghe Cố Tư Hân nói vậy, Cố Giai Nghi lúc này mới yên tâm, cô nói: “Tư Hân, anh ta là người thế nào, em nói chị nghe”.
Trên môi Cố Tư Hân nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc: “Tên anh ấy là Đỗ Thừa, là bạn học của em ở học viện Phủ Thiên, anh ấy là người thế nào, tối nay chị sẽ biết, em cũng mời anh ấy tới tham dự bữa tiệc tối nay”.
“Chẳng trách năm nay em lại đồng ý để bố tổ chức tiệc sinh nhật, thì ra còn có mục đích khác” Cố Giai Nghi chợt hiểu mọi chuyện, nhưng nhân vật Đỗ Thừa theo như lời nói của Cố Tư Hân càng khiến Cố Giai Nghi thêm tò mò.
***
Buổi tiệc bắt đầu lúc 6h30, nhưng hơn 6h mọi người đã lục tục kéo đến rồi.
Trong đó cũng có Đỗ Vân Long, trong tay anh ta cầm một hộp gấm vô cùng tinh xảo, trên mặt có dòng chữ Cartier, chỉ cần nhìn qua cũng biết bên trong là gì.
Sau khi xuống xe, Đỗ Vân Long không vội vào bên nhà họ Cố, vì nhân vật chính vẫn chưa xuống lầu nên hắn đứng đợi ngoài cửa chính cùng mấy người bạn học nói chuyện rôm rả.
Đây đều là bạn học cùng lớp với Cố Tư Hân, Đỗ Vân Long và Đỗ Thừa cũng vậy, có hơn 20 người, trong đó phần đông là nữ.
“Oa, đồ trang sức của Cartier”.
Có thể vào học ở học viện Phủ Thiên thì chắc chắc xuất thân không kém gì nhau, trong hơn hai mươi bạn học, đa số đều là nhà có gia thế rất tốt, nhìn thấy chiếc hộp trong tay Đỗ Vân Long, một bạn nữ ồ lên một cách rất ngưỡng mộ.
Trong lớp Đỗ Vân Long rất được ưu ái, lại thêm gia thế rất ưu tú, bất cứ nơi nào có Đỗ Vân Long thì hắn đều trở thành trung tâm.
Bên cạnh là một người nam sinh có vẻ rất muốn thân thiết với Đỗ Vân Long, anh ta ồ lên nói thêm: “Đỗ ca, đây là món quà anh định tặng Cố Tư Hân ư? Chắc chắc là rất đắt rồi”.
“Cũng tàm tạm, chỉ mấy chục vạn thôi” Đỗ Vân Long mỉm cười, trong lòng có chút buốt nhói nhưng để theo đuổi Cố Tư Hân, đầu tư như vậy là tất yếu.
Nhưng chỉ là con trai thứ ba của nhà họ Đỗ, người con trai cả và người con trai thứ hai đều rất nổi tiếng trong thế giới ngầm, nên gia sản nhà họ Đỗ phân cho hắn nhất định có hạn, thế nên mọi mục tiêu Đỗ Vân Long đều đặt cả vào Cố Tư Hân.
“Mấy chục vạn…”
Những bạn nữ đứng bên cạnh không nén nổi con mắt ngưỡng mộ, tuy rằng gia thế của họ cũng không đến nỗi nào nhưng so với nhà họ Đỗ và nhà họ Cố thì còn xa.
“À, đúng rồi, mấy người không nhìn thấy Đỗ Thừa sao?”
Nhìn đám bạn đang ngưỡng mộ, trong lòng Đỗ Vân Long cũng có chút đắc ý, nhưng đảo mắt qua một lượt thì Đỗ Vân Long cảm giác như thiếu một người.
“Không thấy, Đỗ Thừa cũng nhận được thiếp mời mà, nhưng hắn thì dựa vào tư cách gì mà tới đây?
Đỗ Thừa và Đỗ Vân Long trong lớp này không ai là không biết nên nghe Đỗ Vân Long hỏi vậy, mấy tên con trai khác cũng hùa vào tỏ vẻ khinh thường.
“Cái bộ dạng què quặt của nó mà hôm nay tham gia bữa tiệc thì đúng là làm mất mặt lớp mình quá”.
Cả bọn cùng ồ lên cười nhạo, đám con gái ở đó đều thích Đỗ Vân Long nên tất nhiên xem Đỗ Thừa là kẻ thù rồi.
Nghe cô ta nói vậy, cả đám con trai cười phá lên, trong đó có một người cười khinh thường: “Tôi nghĩ Đỗ Thừa chắc không dám đến rồi, đây là đâu mà người như nó có thể đến chứ”.
Trên miệng Đỗ Vân Long nở một nụ cười kiêu ngạo khinh bỉ, trong lòng càng chú ý, lần trước đã bị mất mặt tại Paris thế gia rồi, lần này nhất định dùng lĩnh vực sở trường để mà lấy lại danh dự.
Đang lúc cả bọn cười khoái chí, một chiếc Bently màu đen từ đằng xa tiến tới.
Trong bãi đỗ xe không thiếu gì những chiếc xe xa xỉ đắt tiền, nhưng mỗi một chiếc xe tới giống như tượng trưng cho một nhân vật tầm cỡ tới nên chiếc Bently đang tiến vào thu hút tất cả các ánh nhìn của người đứng bên ngoài cửa, trong đó có cả đám Đỗ Vân Long.
Chỉ khi nhìn thấy người bước từ trên xe xuống cả bọn mới sững người.
“Đỗ Thừa…”
Nhìn Đỗ Thừa bước từ trên xe xuống, cả bọn Đỗ Vân Long đều sững người, đám cười nhạo Đỗ Thừa giờ đang mồm miệng há hốc.
Giống như khí chất của một hoàng tử, với vẻ ngoài tuấn tú lãng tử, Đỗ Thừa không giống như thường ngày ăn vận đồ giản dị.
“Là Đỗ Thừa ư? Sao cảm giác như vị hoàng tử trong chuyện cổ tích vậy?”
Đứa con gái lúc trước cười nhạo Đỗ Thừa rất hăng giờ lại buông ra một câu như vậy, cảm giác như có gì đó không chân thực.
“Trong tay hắn là hộp trang sức của Bảo Thi Long Châu, lại còn là sản phẩm mới nhất trong chuỗi boucheronfleursfatales”.
Người lúc trước tỏ vẻ ngưỡng mộ với chiếc hộp gấm Cartier của Đỗ Vân Long ồ lên, đây là một sản phẩm nàng ta đã ngưỡng mộ từ lâu.
Ánh mắt đố kị của đám con trai đứng bên cạnh, một người vốn bị bọn hắn coi thường, khinh bỉ, bỗng chốc trở nên như vậy khiến bọn hắn trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bộ mặt vốn đã khó nhìn của Đỗ Vân Long lúc này càng xuống sắc sau mấy câu ồ lên tán thưởng của đám con gái, ánh mắt nhìn Đỗ Thừa đầy vẻ căm tức.
“Rốt cuộc là có chuyện vì xảy ra vậy…”
Đỗ Vân Long nghĩ mãi mà không hiểu, một chiếc xe sang trọng mấy trăm vạn, bộ y phục đắt tiền, Đỗ Vân Long nghĩ mãi không ra, Đỗ Thừa tại sao trong một khoảng thời gian ngắn có 10 ngày mà đã trở nên như vậy.
Nhưng không sao, tuy Đỗ Thừa có thể đánh bại về khoản sang trọng hoành tráng nhưng Đỗ Vân Long vẫn rất tự tin, có tiền nhưng vẫn chỉ là một thằng què mà thôi.
“Ô, thật là Đỗ Thừa ư? Mấy người nhìn xem, hình như hắn không què...”
Lúc này một tên nam sinh đứng bên cạnh Đỗ Vân Long nhìn Đỗ Thừa rồi thốt lên, Đỗ Thừa có chút gì đó không bình thường rồi đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào đôi chân của Đỗ Thừa.
Bỗng nhiên một tên nói vậy nên Đỗ Vân Long lập tức hướng mắt nhìn đôi chân của Đỗ Thừa, quả nhiên nhìn cách Đỗ Thừa đang đi tới, chân hoàn toàn không khập khiễng mà vô cùng bình thường.
“Không thể nào, không thể nào…”
Trong lòng Đỗ Vân Long không tin nổi, vì điểm duy nhất khiến hắn tự tin giờ đã không còn.
***
Lúc trên xe, Đỗ Thừa rất chú ý đến bọn Đỗ Vân Long, vì thính lực của anh đã được nâng cao lên rất nhiều, nên lúc trong xe anh cũng đã nghe rất rõ mỗi câu nói của cả bọn.
Đỗ Thừa không ngờ rằng sự xuất hiện của mình tạo nên hiệu quả như thế, chỉ là Đỗ Thừa không phải là người thích hư vinh, vì Đỗ Thừa biết rằng lúc này anh không có tư cách.
Bước xuống xe, Đỗ Thừa không vội bước đến biệt thự nhà họ Cố, mà đến trước mặt Đỗ Vân Long.
“Đỗ Vân Long, đến hôm nay tôi mới phát hiện, thì ra anh thấp hơn tôi một chút”.
Đỗ Thừa nhìn thoáng Đỗ Vân Long, giọng điệu rất nhạt nhưng lại đầy hàm ý.
“Đỗ Thừa, mày…”
Đỗ Vân Long định phản bác nhưng nhìn thấy nụ cười trên môi Đỗ Thừa, hắn không biết phải nói gì.
Đám trai gái đứng bên cạnh thấy rất rõ sát khí đằng đằng giữa Đỗ Thừa và Đỗ Vân Long, nếu là lúc bình thường chắc chắn bọn chúng đã phá lên cười Đỗ Thừa lấy trứng chọi đá, nhưng lúc này thì bọn chúng không hề có ý nghĩ như vậy.
Tuy cùng là đang đứng nhưng bọn chúng có thể thấy rất rõ Đỗ Vân Long bị Đỗ Thừa ép xuống.
Mà Đỗ Thừa cũng không để Đỗ Vân Long có cơ hội nói gì, sau khi mỉm cười, Đỗ Thừa chuyển hướng bước vào trong khu biệt thự nhà họ Cố, đồng thời lấy điện thoại gọi cho Cố Tư Hân.
Nhìn bóng Đỗ Thừa đi vào, Đỗ Vân Long cảm thấy như bị hạ nhục, kẻ từ nhỏ đến lớn bị hắn coi là con kiến trong tay bỗng chốc có thể trêu cợt hắn, kẻ từ trước đến nay hắn luôn cười nhạo thì hôm nay lại làm cho hắn thất bại thảm hại như vậy, Đỗ Vân Long không tài nào chịu nổi.
“Đỗ Thừa, tao sẽ không để cho mày đắc ý”.
Trong hai mắt của Đỗ Vân Long càng thêm căm tức, giống như một lưỡi đao sắc bén.
09-08-2012, 06:32 PM
Tối Chung Trí Năng
Tác giả: Phạ Lãnh Đích Hỏa Diễm
Danh Sách Chương: