Y tá có thể thấy được, cô đang vô cùng căng thẳng nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, khi thực hiện, mắt cô không hề chớp, khóe mắt còn hơi đo đỏ.
Khi bác sĩ mổ chính tập trung cao độ như thế này, mọi người phải chịu áp lực rất lớn, mỗi một động tác đều cần sự chuẩn xác, vì sợ sẽ xuất hiện sai sót.
Thường thì việc khâu vết thương sẽ được giao cho y tá, nhưng lần này Đồng Miểu tự mình thực hiện.
Mỗi một vết dao trên người mẹ, mỗi một vết khâu đều khiến lòng cô đau xót.
Đây là một ca giải phẫu, cô đang loại bỏ đi những nguy hiểm cho mẹ nhưng là một người con, cô xót xa mẹ cô chịu những đau đớn, cho dù nó tới từ dao mổ trong tay cô.
Sau khi cuộc giải phẫu kết thúc, Đồng Mỹ Quân vẫn ngủ say.
Kỹ thuật gây mê của bác sĩ rất tốt, toàn bộ quá trình Đồng Mỹ Quân không hề đau đớn, vẻ mặt của bà vẫn luôn dịu dàng hiền hòa, ngón tay vẫn duy trì tư thế khi tiếp xúc với Đồng Miểu.
Sau khi đặt dao mổ xuống, y tá lấy khăn giấy cho Đồng Miểu lau mồ hôi, tóc mai trên trán cô ướt đẫm mồ hôi, bàn tay nhận khăn giấy còn run run.
Trong quá trình phẫu thuật, cô đã cố gắng hết sức để kiềm chế những suy nghĩ linh tinh của mình, nhưng khi mọi chuyện kết thúc tốt đẹp, bức tường vững chắc bỗng chốc bị phá hủy.
Cô giống như người nhà bệnh nhân khi biết tin bác sĩ thông báo ca mổ thành công, chỉ muốn ngồi xuống khóc òa.
Y tá làm việc với Đồng Miểu trong rất nhiều cuộc giải phẫu nhưng đây là lần đầu tiên thấy cô run như vậy, còn suýt chút nữa không cầm được chiếc cốc.
Tư Khải Sơn và Tư Trạm đứng ngoài cửa, hai người đều đang rất lo lắng.
Tư Khải Sơn lo lắng cho sự an toàn của Đồng Mỹ Quân, dù biết rằng tay nghề của Đồng Miểu thuộc hàng đứng đầu trong nước, nếu không phải ông không hiểu về y học thì ông đã tham gia giải phẫu cùng Đồng Miểu rồi.
Còn Tư Trạm lại sợ Đồng Miểu chịu áp lực lớn, trước kia cô bị căn bệnh quái ác kia giày vò, Tư Trạm sợ rằng sẽ còn di chứng ở trên người Đồng Miểu.
Cho tới khi Đồng Miểu và y tá cùng đẩy mẹ cô ra ngoài, cô nhìn bộ dạng căng thẳng của họ, khẽ mỉm cười.
Trái tim Tư Khải Sơn cuối cùng cũng được buông lỏng.
Ca phẫu thuật rất thành công, Đồng Miểu đã nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không nghĩ được sẽ công bố thêm gì nữa.
Đổng Thành cố ý phê duyệt cho Đồng Miểu nghỉ hai ngày để cô có thể chăm sóc tốt cho Đồng Mỹ Quân.
Cơ hội này thực sự vô cùng hiếm có đối với các bác sĩ chuyên môn, toàn bệnh viện đều biết, phó viện trưởng Đổng vô cùng quý trọng người tài, đặc biệt ưu ái bác sĩ Đồng.
Nhưng bởi vì Đồng Miểu quá xuất sắc, cho nên người ngoài chưa ai từng nghi ngờ họ có mối quan hệ cha con.
Ngày thứ hai Đồng Mỹ Quân tỉnh lại, sau tai bà có một vết khâu rất cẩn thận, đợi sau này liền lại có lẽ còn không lộ ra.
Sau khi bà tỉnh lại việc đầu tiên làm chính là nắm lấy đôi tay lạnh lẽo của Đồng Miểu, mỉm cười nói: “Tốt quá, con thật tuyệt vời.”
Đồng Miểu ngồi cạnh giường, dùng khăn ướt lau cổ cho Đồng Mỹ Quân, cô dịu dàng trả lời mẹ: “Mẹ, con không chỉ là con gái mẹ, con còn là bác sĩ chữa trị cho mẹ, cho nên mẹ phải nói thật mọi cảm giác của mẹ cho con biết, không được giấu diếm gì, bằng không con sẽ đoán bệnh sai đấy.”
Đồng Mỹ Quân cẩn thận ngồi dậy, tựa vào gối: “Mẹ đương nhiên biết, kỳ thực hiện giờ không có nhiều cảm giác lắm, chỉ cảm thấy sau tai hơi tê tái, nhưng đây là điều bình thường, nó không bị chảy máu.”
“Vâng, thế thì không có vấn đề gì.” Hai người trao đổi theo góc độ chuyên nghiệp vài câu rồi Đồng Mỹ Quân dần chìm vào giấc ngủ.
Dù gì thì phẫu thuật cũng khiến cơ thể suy yếu, bà vẫn còn hơi yếu, ngủ nhiều sẽ tốt hơn.
Căn phòng bệnh nhỏ bé không thể chứa được nhiều người như vậy, dưới sự yêu cầu của Tư Khải Sơn, Đồng Miểu và Tư Trạm phải về nhà nghỉ ngơi.
Bước ra khỏi cổng bệnh viện, theo thói quen cởi áo bác sĩ, cô uể oải dựa vào xe Tư Trạm.
Điều khó khăn nhất trong cuộc sống đã được giải quyết, Đồng Miểu chợt cảm thấy hạnh phúc.
Chuyện này đã bắt đầu canh cánh trong lòng cô từ lúc bảy tuổi, cuối cùng vào năm cô hai mươi chín tuổi đã giải quyết xong, cô đã gỡ bỏ được gánh nặng cuối cùng, không còn gì có thể quật ngã được cô.
Trong thành phố bị tắc đường, nửa giờ đi xe giờ biến thành một giờ.
Đồng Miểu nằm ngủ ở ghế lái phụ, cô không thấy mệt mỏi mà đang cảm thấy thoải mái.
Xe vừa dừng lại ở gara, cô lập tức mở mắt, vươn eo rồi quay sang mỉm cười nhìn Tư Trạm.
Tư Trạm tháo dây thắt an toàn, hắn cúi người, hôn lên môi cô một cái: “Tỉnh rồi à?”
“Rất rất tỉnh.”
Hai người vừa vào phòng, Tư Trạm vứt bừa chìa khóa một góc, rồi giữ chặt tay Đồng Miểu, gấp gáp cắn lên môi cô, theo khóe môi hôn một đường xuống cổ, hơi thở nhẹ nhàng phả xuống làn da trơn nhẵn nhụi, hắn có thể cảm nhận từng mạch đập của Đồng Miểu, nó sống động như thật.
Thế là hắn cứ quyến luyến, khẽ khàng cọ cọ cằm ở cổ Đồng Miểu.
Hắn biết bây giờ Đồng Miểu đang rất hạnh phúc.
Đồng Miểu ngứa ngáy tránh đi: “Này, bao lâu rồi anh chưa cạo râu hả?”
Tư Trạm vô tội ngẩng đầu, sờ cằm bản thân, đúng là rất cứng.
“Được rồi, anh đi tắm rửa ngon lành vậy.” Hắn buông Đồng Miểu, khoác áo lên giá rồi bước vào nhà tắm.
Đồng Miểu dừng lại ở cửa, cô tháo dây buộc tóc xuống.
Tư Trạm nhìn gương cạo râu xong xuôi, rồi lấy áo ném vào máy giặt, mở vòi hoa sen, hai ngày nay hắn cũng chưa tắm, mùi thuốc khử trùng bám lấy khắp người.
Từng giọt nước ấm áp tí tách tuôn xuống, hơi nước bốc lên như sương mù, Tư Trạm rửa mặt một phen.
Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, hắn hơi ngạc nhiên khựng lại.
Đồng Miểu quấn khăn tắm bước vào, tóc dài rối tung ở phía sau lưng, mờ mờ ảo ảo trong lớp sương nước, trông cô vô cùng xinh đẹp quyến rũ.
“Em cũng muốn tắm”
Hầu kết Tư Trạm khẽ chuyển động, ánh mắt nóng rực bắn thẳng về phía cô.
Đồng Miểu nhìn lên cười, đôi mắt đen láy phủ một lớp sương mù ướt át.
“Em cố ý.” Tư Trạm khàn giọng nói.
“Tư Trạm, theo góc độ y học mà nói, có một số việc chúng ta không thể chờ đợi thêm nữa, bây giờ em đã hai mươi chín tuổi rồi.” Giọng cô rất nhẹ nhàng, thể hiện rõ có ý gì.
Tư Trạm híp mắt, khóe môi khẽ cong cong nói: “Em yêu, trưởng thành thích thật.”
Trưởng thành thích thật.
Ai mà ngờ trước kia động một cái là cô sẽ đỏ mặt, nắm tay thôi mà cả người cứng đờ. Nhưng cho dù nhát gan thì người lớn mật vẫn là cô, quyến rũ như vậy, khiến người ta hận không thể nhét trong túi, lúc nào cũng mang bên mình.
Trời vẫn còn rất sáng nhưng bọn họ đã kéo rèm cửa sổ.
Tóc vẫn còn ướt, mà vốn dĩ đã được lau khô đâu.
Khuôn mặt cô khi đó chỉ toàn là nhu tình, khiến Tư Trạm lưu luyến, mơ màng.
Điều may mắn nhất chính là sau bao nhiêu năm tháng, trải qua bao nhiêu chuyện, bọn họ vẫn ở cạnh nhau, chưa từng cách xa.
Rồi sau này, mối tình đầu của hắn sẽ trở thành vợ của hắn, sẽ trở thành mẹ của hai con hắn.
Hoàn