Mang theo mùi vị nhàn nhạt của trà Long Tĩnh từ văn phòng, Đồng Miểu căng da đầu đẩy cửa lớp.
Gió từ điều hòa hơi hơi thổi tới, bên trong cánh cửa và ngoài cánh cửa là hai cái thế giới khác nhau, mái tóc xõa tung trên đầu cô bị thổi bay, đáp ở trên xương quai xanh, ngưa ngứa.
“Chào thầy, em tên Đồng Miểu.”
Tiếng nói ngượng ngùng vang lên, giống như làn gió thổi nhẹ qua lông vũ.
Tức khắc trong phòng học bắt đầu có nam sinh nói khe khẽ, hướng về phía cô ý vị thâm trường cười.
Đồng Miểu lớn lên xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo, mũi rất cao, đôi mắt luôn mang theo một tầng hơi nước ướt át.
Da cô trắng, tinh tế giống như không thấy lỗ chân lông, mái tóc từ trước đến nay đều hơi uốn cong, nồng đậm lại xoã tung, giống như búp bê Tây Dương.
Đại bộ phận nam sinh đều thích kiểu này, ngoan ngoãn đáng yêu, ôn nhu ngây thơ.
Nhưng chỉ có một người không thích.
Tư Trạm lười biếng dựa vào ghế dựa, ngả ngớn cong cong môi, con ngươi màu đen mang theo chút hài hước: “Lặp lại lần nữa, nghe không thấy.”
Tác giả có lời muốn nói: Tư Trạm: Lời này tôi liền lược ở chỗ này, tôi tuyệt đối sẽ không thích cậu. (mặt lạnh)
- ------------------------------------------------------------
Ánh mắt toàn lớp đều tập trung lên người Tư Trạm, anh đem mu bàn tay đến sau đầu, một chân hơi co lại, một chân duỗi thẳng, giương mắt nhìn chăm chú vào Đồng Miểu.
Trong lớp mấy nam sinh có tâm tư không an phận đối Đồng Miểu tức khắc im lặng.
Từ trước đến nay không thấy Trạm ca nhằm vào bạn học nữ nào, hôm nay làm sao vậy, chẳng lẽ hai người có thù oán à?
Đồng Miểu sau một lúc lâu, mắt hạnh hơi giương, khuôn mặt nâng lên, lên tiếng: “Đồng Miểu, Đồng trong đồng thoại, Miểu trong nước mênh mông."
Mặc dù là nói cao giọng, nhưng lại không có chút lực uy hiếp gì, mềm mại ôn nhu thanh âm hơi phẫn nộ cũng không nhận ra.
Chủ nhiệm lớp dùng ánh mắt uy hiếp quét một vòng trong lớp, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Đồng Miểu: “Em qua ngồi cạnh Khương Dao- nữ sinh ngồi bàn đầu bên phải. Trần Đông, em ra sau ngồi cùng Tư Trạm.”
Ông nhìn ra Tư Trạm có quan hệ không tốt với Đồng Miểu, tìm vị trí xa anh nhất, Đồng Miểu là nữ sinh ngoan ngoãn mềm mại như vậy, nên cách này giúp cô cách xa tên tiểu tử này một chút.
Trần Đông thật ra rất cao hứng, cậu cùng với Tư Trạm là bạn bè tốt, thầy sợ hai bọn họ cãi nhau ngất trời mới cố ý đem bọn họ tách ra, hiện tại Trạm ca tới chiếm tiện nghi em gái, ngược lại là có lợi cho cậu.
Trần Đông không đồ vật gì muốn thu dọn, nháy mắt liền nhường chỗ cho cô.
Đồng Miểu nhu đạo: “Cảm ơn thầy.” Sau đó theo hướng thầy chỉ, đi đến ngồi xuống bên cạnh Khương Dao.
Khương Dao trát cái viên đầu, mặt chỉ to bằng bàn tay, đôi mắt to đặc biệt linh hoạt, khóe miệng bên mang theo hai cái má lúm đồng tiền ngọt ngào.
Là một hoa khôi, Đồng Miểu thầm nghĩ.
Khương Dao chống cằm đánh giá Đồng Miểu, các cô ở trong lớp này, đều có chút địa vị, sắp đến năm hai (lớp 11), mỗi người trong tay nắm chắc mười phần thi đậu đại học.
Vào thời điểm này có thể chuyển đến lớp cô, bối cảnh chắc cũng không đơn giản.
Nhưng là như thế nào mà nhìn rất yếu, thoạt nhìn rất dễ bị khi dễ?
Cô chọc chọc cánh tay Đồng Miểu, làn da thật sự rất trắng mềm, giống như có thể véo ra nước.
Đồng Miểu giương mắt nhìn cô ấy, trong mắt mang theo một chút mê mang nghi hoặc, trời sinh có một tầng hơi nước.
“Tớ nói, cậu ta nói cái gì cậu liền nghe, cậu cứ ném cho hắn một ánh mắt xem thường cho tớ.” Khương Dao hận sắt không thành thép nói.
Đồng Miểu nhẹ nhàng nhấp môi dưới, rũ xuống mắt, nhỏ giọng nói: “Kệ.”
Cô không cùng anh chấp nhặt, nếu cùng anh so đo, cô đã sớm tức chết vào vài năm trước rồi.
Khương Dao “bộp” một tiếng, lẩm bẩm: “Cũng là, do cậu quá ngoan ngoãn đi.” Cô ấy dừng một chút lại dặn dò nói, “Cậu hẳn là không biết cậu ấy, cậu ấy tên Tư Trạm, cậu về sau cách hắn xa một chút là được, hai người các cậu liền không chung một con đường.”
Đương nhiên không chung một con đường, nhưng yêu cầu cách anh xa một chút...... thực khó khăn.
Bọn họ cần phải ở cùng một chỗ đó.
Nhưng cô không đành lòng phũ bỏ ý tốt của Khương Dao, vì thế nhợt nhạt cười, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cậu, tớ sẽ nhớ kỹ.”
Khương Dao vỗ vỗ bộ ngực, trượng nghĩa nói: “Kỳ thật cậu chọc cậu ta cũng không có việc gì, tớ giúp cậu, ba tớ có quan hệ tốt với ba cậu ấy, cậu ấy chắc cũng để cho tớ chút mặt mũi.”
Đồng Miểu thầm nghĩ, mẹ cô cùng ba của anh quan hệ cũng rất tốt, nhưng anh liền không để cô chút mặt mũi.
Cửa kính trong suốt ngăn cách với thời tiết khô nóng bên ngoài, cũng ngăn cách độ ấm của Đồng Mỹ Quân trên người Đồng Miểu.
Cô rụt rụt bả vai, làn da trên cánh tay hơi hơi lạnh.
Trường Thịnh Hoa rất tốt, cơ sở vật chất rất xa hoa, nhưng cô có chút không quen.
Trước kia, cô không hề biết, có một đám học sinh không đi học một cách bình thường, đặc biệt giống Tư Trạm.
Nguyên bản, hai người bọn họ cũng không nên có liên quan.
Nếu không phải mẹ cùng chú Tư ở bên nhau, Tư Trạm cũng sẽ không nhằm vào cô.
Cô không trách mẹ, nhưng cũng không trách Tư Trạm, Đồng Miểu nghĩ không ra rốt cuộc kì quái ở đâu, có lẽ quan hệ của nhân loại chính là phức tạp như vậy, có một số việc không có ngọn nguồn, nhưng nó liền kéo tới, bạn phải tiếp thu, sau đó đối mặt với nó.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng may ở Thịnh Hoa không phải ai cũng giống Tư Trạm, tỷ như Khương Dao, cô ấy rất tốt.
Trong không khí bụi nổi lơ lửng, đặc biệt là bàn đầu, có vẻ càng nghiêm trọng hơn một chút, bảng đen cọ sát, bụi phấn viết tràn ra ngoài.
Đồng Miểu tương đối mẫn cảm với bụi phấn, cô che miệng lại nhẹ nhàng ho "khụ khụ", miễn cưỡng thích ứng được.
Rất nhanh đã bắt đầu buổi học, đây là tiết ngoại ngữ, tiến vào liền nhìn thấy một người ngoại quốc tóc vàng, ở Thịnh Hoa trình độ Tiếng Anh của học sinh rất cao, cho nên giảng bài bằng song ngữ cơ hồ không có vấn đề, đây cũng là vì muốn tương lai của học sinh có cơ sở tốt. (?)
Đồng Miểu giành được rất nhiều giải thưởng trong các cuộc thi, nhưng tiếng Anh, khả năng nghe và nói của cô lại không tốt, khi còn nhỏ cô không có điều kiện để tiếp xúc với ngoại ngữ.
Cô có chút tâm sự nhỏ cẩn thận bò trên mặt bàn, muốn giảm đi cảm giác tồn tại của chính mình.
Giáo viên ngoại ngữ tiến vào bô bô nói một hồi, cô cũng chỉ nghe câu được câu không.
Khương Dao ở một bên bị sự vui vẻ hoạt bát của thầy làm cười haha không ngừng, đôi mắt đào hoa cong thành hình cung.
Đồng Miểu cũng không rõ cô ấy đang cười cái gì.
Khương Dao lại thần thần bí bí chọc chọc cô, làm mặt quỷ nói: “Ây, cậu có bạn trai chưa?”
Khuôn mặt Đồng Miểu lập tức nóng lên, cô lập tức lắc đầu.
Bạn trai gì đó, đối với cô thì bây giờ là quá sớm rồi, mẹ mà biết cũng sẽ lo lắng.
Khương Dao lại hưng phấn vỗ tay, nhìn thầy giáo nói: “Thầy thầy, Đồng Miểu không có bạn trai!
Đồng Miểu lập tức thẳng sống lưng, cô tương đối thông minh, lập tức liền nghĩ ra thầy đang đùa cái gì.
Tuổi dậy thì rất nóng nảy, bất luận là đề tài gì liên quan đến quan hệ nam nữ đều có oanh động không nhỏ, bởi vì đối với các cô mà nói, tình yêu mới lạ và tràn ngập mị hoặc, mặc dù không có, cũng bắt đầu khát vọng.
Trong lớp nữ sinh bị thầy ngoại ngữ trêu ghẹo.
“So beautiful!” Thầy ngoại ngữ thấy Đồng Miểu, ánh mắt sáng lên, cô trắng như sữa lại mang theo vẻ đẹp truyền thống (không biết đúng chưa =))).), càng phù hợp với thẩm mỹ của thầy.
Những câu còn lại, Đồng Miểu nghe không hiểu, nhưng đại khái chắc là khích lệ cô, cô hơi hơi nâng mặt lên, lễ phép nói: “thank you”.
Hàng sau cùng đột nhiên truyền đến một tiếng cười nhạo, không khí thoáng chốc ngưng hẳn.
Tư Trạm hơi hơi giương đuôi mắt, không chút để ý nói: “Phát dục cũng chưa phát dục xong, sao có thể có bạn trai chứ.”
Trong lớp các nam sinh không ngừng phát ra tiếng cười trộm, nam sinh nhìn nữ sinh, đương nhiên là muốn xem chỗ nào đó rồi.
Nam sinh đeo kính ngồi phía trước Tư Trạm quay xuống làm mặt quỷ nói: “Trạm ca, đánh thẳng trọng điểm quá!”.
Trần Đông là người duy nhất trong lớp biết quan hệ của Đồng Miểu và Tư Trạm, cậu dùng bình nước thọc thọc vào nam sinh đeo kính, trách mắng: “Đi đi đi, chỗ nào đều có mặt cậu!”.
“Sao, sợ Trạm ca cùng cậu tranh em gái ngực to à” Nam mắt kính lẩm bẩm nói.
Trần Đông làm mặt hung dữ, uy hiếp nói: “Trạm ca của chúng ta khi nào mà hứng thú với ngực to hả, cút đi!”
Nam sinh mắt kính giận dỗi quay lên =))), Trần Đông lúc này mới thật cẩn thận nhìn Tư Trạm, nhỏ giọng nói: “Huynh đệ, cậu không sợ cố ấy cáo trạng với ba cậu à”
Đôi mắt của Tư Trạm lạnh lùng, cười như không cười nói: “Muốn cáo trạng liền cáo trạng, xem ai chơi ai.”
Thanh âm không lớn không nhỏ, bạn học xung quanh nghe xong liền mơ hồ.
Ai dám cáo trạng Tư Trạm thì đừng có nghĩ ở Thịnh Hoa lăn lộn được nữa.
Đồng Miểu cúi đầu nhìn bộ ngực hiện sơn lộ thủy, mặt không tự chủ đỏ lên.
Đề tài này sao anh có thể mang ra nói giỡn, thật quá đáng!
Cô nhẹ nhàng chớp chớp mắt, hít sâu một hơi.
Nhịn, cô có thể nhịn.
Nhưng điểm này thì nhịn không nổi, cô còn phải cùng anh ở chung một phòng.
Khương Dao vỗ bàn, cầm cục tẩy ném về phía sau, mắng: “Tư Trạm cậu qua đây!”
Cục tẩy ném không tới Tư Trạm, nhưng lại bay về phía bàn Trần Đông, Trần Đông cợt nhả nói: “Cảm ơn Khương mỹ nhân ban thưởng!”
Khương Dao trừng mắt liếc Trần Đông một cái, cô lười cùng Trần Đông chấp nhặt, vì thế quay đầu lại phía Đồng Miểu nói: “Đức hạnh của bọn họ, về sau cậu sẽ biết, khả năng là thấy cậu yếu như bông sẽ khi dễ.”
Khương Dao tiếp tục nói nói, cũng có chút mất tự nhiên, trước kia Tư Trạm tuy rằng cũng ngông cuồng, nhưng cũng không khi dễ người khác, không biết hôm nay làm sao vậy.
Cô ấy lại nhìn Đồng Miểu, Đồng Miểu vẫn như cũ không có phản ứng gì, nhưng sắc mặt đã có chút lạnh.
Bộ dáng tức giận của đứa trẻ ngoan cũng thật đáng yêu, giống một hamster nhỏ.
Tư Trạm thấy Đồng Miểu không phản ứng gì, có hơi mất hứng thú, anh đem sách giáo khoa để xuống trước đầu, nằm trên bàn ngủ, tiết ngoại ngữ anh không cần nghe, tiếng Anh với anh mà nói hoàn toàn không thành vấn đề.
Ngoài cửa sổ độ ấm dần lắng xuống, điều hòa trong phòng tăng nhiệt độ, đèn dây tóc chói lọi chiếu bảng đen, các đại biểu môn đem tác nghiệp sao ở mặt trên, cho viết trong thời gian tự học.
Thời gian trôi rất nhanh, Tư Trạm không tìm cô để phiền toái nữa, Đồng Miểu tương đối nhẹ nhõm, bài giảng của Thịnh Hoa cô kỳ thật cũng không cần nghe, trừ tiếng Anh ra, các môn khác đối với cô mà nói thật ra là quá nhẹ nhàng.
Thu thập hết các đồ vật, Khương Dao lười biếng ngáp một cái, dùng cánh tay chống cằm nói: “Miêu miêu, cậu buổi tối ở trường học tự học sao, mình thấy cậu cũng chưa có vật dụng gì.”
Nhũ danh của Đồng Miểu không phải cái này, nhưng Khương Dao kêu lên rất thuận miệng, cô cũng không sửa lại.
“Không ở lại, tớ...... thuê phòng, hôm nay đi nhận nhận phòng.” Đồng Miểu ngoan ngoãn đáp.
Cô đối với Khương Dao rất có hảo cảm và cảm kích, Khương Dao biết cô học tiếng Anh không tốt, lúc thầy nói một câu, Khương Dao sẽ nhỏ giọng phiên dịch cho cô một câu.
Cô cơ bản đều lĩnh hội được.
Khương Dao lại có chút không thể hiểu được, thuê nhà à, tới Thịnh Hoa học, còn cần thuê nhà sao, dứt khoát mua một cái thì tốt rồi.
Có lẽ là cảm thấy không cần phải vậy.
“Vậy cậu chú ý an toàn.” Khương Dao dặn dò nói.
Đồng Miểu gật gật đầu: “Cậu cũng vậy.” Dừng một chút, cô lại cảm thấy thành ý không đủ, bổ sung nói: “Chú ý an toàn.”
Phòng của chú Tư ở khu phụ cận Thịnh Hoa, tiểu khu rất xa hoa, đi đường mất khoảng mười mấy phút, mẹ đã đưa địa chỉ cho cô, nhưng cô cũng phải tìm địa chỉ cụ thể, cô nghĩ, Tư Trạm là khẳng định sẽ không dẫn đường cho cô.
Anh không ở trong lớp liền tốt rồi.
Đồng Miểu tự mình an ủi nói.
“Ngày mai thấy miêu miêu, ngày mai có môn vật lý, chúng ta phải dưỡng đủ tinh thần, thầy vật lý của chúng ta rất soái!” Nhắc tới thầy vật lý, trong mắt Khương Dao xuất hiện thần thái khác thường.
Đồng Miểu buồn cười: “Được.”
Cô nắm chặt chìa khóa trong lòng bàn tay, vỗ vỗ bị vết nhăn váy, nhẹ đi khẽ về hướng cửa.
Cô không có cặp sách, theo một đống người đi ra ngoài, cảm giác tồn tại cũng không lớn.
Nhưng Tư Trạm lại lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đuổi theo thân ảnh của Đồng Miểu đang yên lặng ra cửa.
Chờ cô biến mất ở cửa, Tư Trạm lúc này mới chớp chớp mắt, trong mắt thần sắc âm tình bất định.
Rất nhanh, anh tùy ý đem sách giáo khoa bỏ vô cặp, đem bàn học đẩy ra, bước chân dài, lười biếng đứng dậy.
* Tính ra bạn học Tư Trạm xêm xêm tuổi tui mà ngốc quá. Ngốc mới gây sự chú ý với crush bằng cách này 😂😂😂