Vệ Gia Vũ sửng sốt một lúc lâu mới bỏ lại một câu: “Chúc, chúc mừng nha.” Xong liền ôm ba lô xoay người bỏ chạy, như nhìn phải thứ gì đó không nên nhìn.
Tài xế đã lái xe đi, Kiều Thiều nhìn qua Hạ Thâm, nghẹn lời: “Cậu ta chúc mừng gì thế?”
Hạ Thâm đã rời khỏi tầm mắt của đồng chí Đại Kiều, gan lớn hơn gấu: “Chắc là chúc mừng chúng ta đã kết đôi vợ chồng ấy.”
Kiều Thiều: “…” Hỏi đúng người thật!
Hạ Thâm còn phải về phòng trọ một chuyến, tuy mặc bộ quần áo này đến trường cũng không ai nhận ra, nhưng khiêm tốn vẫn hơn.
Đương nhiên là Kiều Thiều đi cùng hắn, hai người vừa đi vừa tán gẫu.
Kiều Thiều nói: “Vừa nãy mém chút nữa bị Vệ Gia Vũ hù chết.”
Hạ Thâm an ủi: “Chắc cậu ta nghĩ là xe nhà tôi.”
Kiều Thiều cũng nghĩ như vậy, sau đó lại hỏi: “Cậu ấy cũng biết cậu họ Tạ sao?”
Hạ Thâm đáp: “Ngoại trừ lão Lâu thì không ai biết.” Hắn và Lâu Kiêu học cùng sơ trung, sau đó Lâu Kiêu không chịu nổi khi bạn bè mắng nhiếc mẹ mình nên chuyển đến Đông Cao – trường nhỏ không quen ai.
Kiều Thiều hiểu: “Chắc Vệ Lông Xanh nghĩ nhà cậu có tiền bình thường.”
Hạ Thâm cười: “Cũng đúng.”
Kiều Thiều thở dài: “Tôi cũng muốn làm kẻ có tiền bình thường a!” Có tiền cỡ Vệ Lông Xanh cũng được, chỉ cần đừng ai biết ba y là Kiều Tông Dân, tất cả đều tại Đại Kiều, ai mượn tối ngày cứ thích xuất đầu lộ diện làm chi! Thôi được rồi, cũng là tại mình, ai kêu vừa khai giảng đi chọn sai vật tham chiếu…
Nghĩ đến Trần Tố, Kiều Thiều nhanh chóng quay qua dặn dò Hạ Thâm: “Cậu phải giúp tôi giấu đó.”
Hạ Thâm cũng không hỏi nhiều: “Ừm.”
Kiều Thiều giải thích: “Chủ yếu là tại tôi băn khoăn Trần Tố, vất vả lắm cậu ấy mới sáng sủa được một chút…” Hảo hữu liên chí đồng bệnh tương liên trong một đêm bỗng trở thành cự phú, kích thích cỡ này… Rất lớn.
Hạ Thâm cười nói: “Tôi thấy cậu nghĩ nhiều rồi.”
Kiều Thiều nhìn hắn: “Hửm?”
Hạ Thâm: “Bạn bè chân chính sẽ hy vọng bạn mình ngày càng tốt hơn.”
Kiều Thiều ngẫm cũng đúng, có lẽ Trần Tố sẽ khiếp sợ, nhưng chắc chắn không vì thế mà tuyệt giao, nhưng Kiều Thiều vẫn nói: “Hay chờ thêm chút nữa đi.”
Hạ Thâm hiểu: “Tôi biết, bây giờ cũng rất tốt rồi, không cần thay đổi đúng không?”
“Đúng đúng đúng!” Kiều Thiều có chút ngượng ngùng: “Tôi rất thích hiện tại.”
Một khi bại lộ thân phận, toàn bộ Đông Cao sẽ như động đất cấp ba, từ học sinh đến giáo viên thậm chí là hiệu trưởng lẫn dì bán quán cơm, tất cả đều không nhịn được “đi thăm”.
Kiều Thiều rất hưởng thụ cuộc sống tự tại thoải mái hiện tại, không hề muốn bị vây xem như gấu trúc.
Khi nói chuyện hai người đã đến phòng trọ, Hạ Thâm lấy chìa khóa ra mở cửa.
Lúc này vẫn còn sớm, hành lang rất an tĩnh, Kiều Thiều nghe tiếng đóng cửa mở cửa cùm cụp, không hiểu tại sao, trái tim bịch bịch một chút, miệng có chút khô, không tự giác nhấp môi.
Yết hầu ngưa ngứa, Kiều Thiều cũng không biết nói gì: “Ừm…”
Hạ Thâm dẫn người vào nhà, sau khi đóng cửa lại lập tức hôn lên môi đối phương.
Kiều Thiều trợn to mắt, máu toàn thân như vọt hết lên đại não, dồn dập đến đầu váng mắt hoa.
Cũng không biết qua bao lâu, khi Kiều Thiều cảm thấy mình sắp nghẹn chết Hạ Thâm mới lưu luyến buông ra. Kiều Thiều dán cả người lên tường, như miếng vải mềm, nếu Hạ Thâm không đỡ y đã trượt xuống sàn.
Hạ Thâm thân mật cọ cọ chóp mũi: “Thiều Thiều.”
Kiều Thiều đỏ bừng mặt: “Làm chi?”
Mấy lời này đã nhịn hai ngày, rốt cuộc cũng có thể nói ra: “Sau này đến phiên tôi yêu cậu.”
Kiều Thiều cắn bờ môi sưng đỏ của mình, khẽ gật đầu: “Ừm.”
Hạ Thâm dùng sức ôm người, cảm thấy mỹ mãn.
Tuần này, Lâu Kiêu đã thương lượng xong xuôi với bên câu lạc bộ, hai ngày sau lên đường đến thành phố C.
Đối với chuyện này, Vệ Gia Vũ ngồi trong kí túc xá kêu ma gọi quỷ một thời gian: “Á ụ má chúng mày thấy chưa 芔茻, anh Kiêu rất khốc! Khốc boy! Ảnh còn đi đấu giải á á á!”
Khốc: Ngầu lòi soái vãi nồi các kiểu.
Mà chuyện đấu giải này thì Trần Tố và Kiều Thiều không hiểu lắm.
Thế nên Vệ Lông Xanh ngồi xếp bằng trên giường, điên cuồng phổ cập khoa học: “Hai người biết mol không!”
Khốc ca Trần Tố lạnh lùng giải đề, bảo bảo ngoan Kiều Thiều mờ mịt lắc đầu, Vệ Gia Vũ bừng bừng hưng trí nói với Kiều Thiều: mol là trò chơi lợi hại cỡ nào, thịnh hành toàn cầu cỡ nào, có trận đấu quy mô long trọng thế nào, trong quốc nội cực nhiều giải đấu, làm vẻ vang nước nhà, bla bla nói một đống, hồi sau mới nghe Kiều Thiều sợ hãi than: “Lợi hại vậy sao!”
Vệ Gia Vũ xém chút nữa từ trên giường phi xuống: “Cũng bình thường thôi cu!”
Kiều Thiều nói: “Không ngờ Lâu Kiêu lại có đam mê như thế.”
Vệ Gia Vũ rất kiêu ngạo: “Tôi đã sớm nói anh Kiêu không phải người bình thường mà mấy người không tin, tôi nói cho mà nghe, sau này anh Kiêu nổi tiếng mấy vạn thì giá trị con người cũng lên gấp mấy cái ngàn vạn!”
Kiều Thiều chớp mắt mấy cái.
Vệ Gia Vũ tiếp tục dọa dẫm: “Không có nghe lầm đâu, là gấp ngàn vạn, cả đời người bình thường cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy!”
Kiều Thiều cố gắng cổ vũ: “Tuyệt, quá lợi hại!”
Trần Tố quay qua nhìn Kiều Thiều: “Dồn hết tâm sức vào một chuyện, làm đến cực hạn sẽ có hồi báo.”
Trong lòng Kiều Thiều đều là ấm áp, hiểu ý Trần Tố: “Yên tâm đi, tôi chỉ chơi game cho vui thôi.” Đánh chết cũng không đi đấu giải được.
Vệ Gia Vũ thản nhiên nói: “Đáng tiếc tôi cùi quá, nếu có một nửa thực lực cỡ anh Kiêu thôi tôi đã đi cùng rồi!”
Trần Tố hừ lạnh một tiếng.
Vệ Gia Vũ khó chịu: “Trần mắt kính mi âm dương quái khí cái gì chứ!”
Trần Tố ném bộ đề qua cho hắn: “Có rảnh hâm mộ người ta thì ngồi đó làm đúng hết mớ bài tập này đi!” Hóa ra nãy giờ cậu chàng đang chấm bài tập cho Vệ Gia Vũ.
Hiện tại Vệ Gia Vũ đã ngoan hơn nhiều: “Nếu ông đây trâu bò cỡ anh Kiêu, còn làm bài tập cái đít!” Vừa than thở vừa nghiêm túc đọc đề: “Trần Tố ông nội mẹ mi, thầy chỉ bắt chép một lần thôi, mắc gì mi bắt chép hai lần hả!”
Trần Tố mặt không đổi sắc: “Vì quá ngu.”
“Nói lại lần nữa coi!” Vệ Gia Vũ phát hỏa, xắn tay áo lên liều mạng.
Kiều Thiều nhanh chóng hòa giải: “Rồi rồi, Trần Tố cũng vì tốt cho cậu thôi, đề này lần trước cậu làm sai, lần này còn sai nữa quả thực không đúng mà.” Sau đó lại đi khuyên nhủ Trần Tố: “Vệ Gia Vũ chỉ sơ ý chút thôi, cậu cũng đừng hung dữ quá.”
Có Kiều Thiều cản lại, đánh thì không đánh, nhưng hai tên kia lại bắt đầu hờn dỗi.
Kiều Thiều còn biết phải làm thế nào, đành cầm điện thoại gửi tin nhắn cho bạn trai…
Trước ngày Lâu Kiêu đi, gọi tất cả bạn cùng phòng lại đi ăn một bữa.
Phòng bốn giường năm người, không thiếu ai.
Vệ Gia Vũ vẫn còn chiến tranh lạnh với Trần Tố, sau khi thấy cậu liền nói: “Tới đây làm chi?”
Trần Tố cũng không hòa nhã mấy: “Cơm này ai mời?”
Vệ Gia Vũ muốn nổi giận, Lâu Kiêu híp mắt nhìn qua… Nháy mắt Lông Xanh liền ỉu xìu, thôi thôi, hôm nay là ngày lành của anh Kiêu, không nên chọc điên.
Tính cách giáo bá rất thẳng thắn, không lưu luyến chia tay gì cả, vui sướng mà nói: “Ăn gì gọi đi, tôi bao.” Nói xong còn nhìn Kiều Thiều một cái.
Kiều Thiều nhìn qua Hạ Thâm, ngại muốn chết.
Lúc trước y giả nghèo đến tự nhiên, bây giờ có người thương rồi mà còn giả vờ nữa… Trong lòng rất xấu hổ.
Y lấy menu che mặt, Hạ Thâm cướp lại đây: “Tôi biết cậu thích ăn cái gì nè.”
Trái tim Kiều Thiều ngòn ngọt, thầm nghĩ Hạ Thâm Thâm thật ấm áp.
Sau đó Hạ Thâm bỏ thêm một câu: “Cái nào mắc nhất là ăn cái đó, đúng hông?”
Kiều Thiều: “…”Ấm cái đít, quá xem thường bản chất vô lại của hắn rồi!
Tiễn Lâu Kiêu xong, trong kí túc xá dư ra một cái giường ngủ.
Kiều Thiều xúi giục Hạ Thâm: “Cậu vào nội trú cùng tôi luôn đi.”
Hạ Thâm nhìn y: “Kiều cục cưng, cưng chú ý một chút.”
Kiều Thiều: “A?” xin hãy tôn trọng công sức của editor.
Hạ Thâm có hình có dạng: “Mấy lời phát biểu mời vị thành niên ở chung đầy nguy hiểm thế này, xin cố gắng hết sức giảm lại.”
Kiều Thiều bị hắn đùa cười: “Thế như cậu nói, toàn bộ kí túc xá nam đều là vị thành niên hẹn hò à?”
Hạ Thâm tiếp tục lẻo mép: “Những người khác tôi không quan tâm, tôi là công dân tốt tuân thủ pháp luật.”
Kiều Thiều nào múa môi dẻo miệng bằng hắn: “Thế có tới hay không, bây giờ cậu cũng không cần thức đêm kiếm tiền, buối tối không cần xài máy tính nữa, đến kí túc xá ở có gì không tốt chứ?”
Hạ Thâm đáp: “Nửa đêm tôi sẽ bò lên giường cậu.”
Hai má Kiều Thiều nóng lên: “Trong kí túc xá không phải chỉ có hai chúng ta!”
Hạ Thâm thở dài: “Đúng vậy, cho nên ở kí túc xá cũng không có ý nghĩa.”
Vừa nãy ai nói mình là công dân tốt tuân thủ pháp luật! Rõ ràng là người xấu đầy đầu hư hỏng!
Kiều Thiều tức giận: “Rốt cuộc có tới hay không!”
Hạ Thâm rụt rè: “Để tôi suy nghĩ một chút.”
Kiều Thiều rút tay ra, không cho hắn nắm!
Thứ sáu có một bài kiểm tra nhỏ, Hạ Thâm dùng mười phút làm xong, còn rảnh “chấm” quyển bài tập giúp Kiều Thiều.
Kiều Thiều cũng phục hắn, tiết sau liền nhỏ giọng nói thầm: “Mười một tuổi cậu đã thi đại học rồi, sao mười bảy tuổi mới lên năm hai?” Đừng ở đây đả kích học sinh trung học nữa, cút đi đả kích người trưởng thành đi!
Những thứ này trước kia Hạ Thâm sẽ im bặt, bây giờ lại như chuyện của người khác, thuận miệng liền nói: “Không muốn như bọn họ mong đợi.”
Kiều Thiều sửng sốt, bấy giờ mới ý thức mình lỡ lời.
Có điều Hạ Thâm cũng không để ý, ngược lại còn rất cẩn thận kể ra: “Lúc trước chuyện gì cũng nghe ông nội, bây giờ không muốn nghe nữa.”
Tạ Vĩnh Nghĩa bắt hắn nhảy lớp học lên, trở thành thần đồng mười một tuổi có thể vào trường đại học danh giá nhất, hắn không muốn. Tạ Vĩnh Nghĩa để hắn tiếp xúc với công việc trong công ty, hiểu rõ tất cả chương trình, hắn không muốn. Tạ Vĩnh Nghĩa hy vọng hắn duy trì Tạ thị, phát triển cơ nghiệp ra rộng hơn, hắn lại càng không muốn.
Kiều Thiều cầm tay người nọ: “Đừng nhớ tới ông ấy nữa, sau này cậu muốn làm gì thì làm cái đó.”
Hạ Thâm cong môi: “Ừm.”
“Lại nói nữa…” Kiều Thiều tò mò thật: “Cậu có chuyện gì muốn làm không?”
Hạ Thâm bị hỏi đến sửng sốt.
Kiều Thiều đếm đếm ngón tay: “Lâu Kiêu đi đấu giải, Vệ Gia Vũ muốn thi vào Bắc Ảnh, trong lòng Trần Tố chỉ có Bắc Đại, tôi thì… Ừm, có chút không tiền đồ, chỉ muốn dành thời gian ở cùng người nhà, tiện thì đi theo ông nội học thiết kế…”
Đến con Husky như Tống Nhất Hủ cũng vẽ cho mình một giấc mộng hoàn chỉnh, Kiều Thiều nhìn Hạ Thâm: “Cậu thì sao, sau này muốn làm gì?”
Hạ thần không câu hỏi nào làm khó, lại bị vấn đề làm cho sửng sốt.
Muốn làm cái gì… Hắn muốn làm cái gì…
Kiều Thiều nhìn biểu tình liền đoán được, y kinh ngạc: “Cậu chưa từng nghĩ tới sao?”
Hạ Thâm nhìn qua, cười khổ: “Chưa từng.”
Nếu Kiều Thiều không biết gia đình của hắn thì không sao, biết rồi lại nghe đến hai chữ này, trái tim như bị đâm một nhát.
Hạ Thâm nói: “Khi còn bé, điều tôi muốn làm nhất là ở cùng mẹ, dẫn bà ra ngoài.”
Vì điều này mà hắn thuận theo Tạ Vĩnh Nghĩa, chấp nhận mọi sự sắp đặt, làm hết những thứ lão kì vọng.
“Sau đó…” Hạ Thâm rũ mắt: “Tôi chỉ muốn phân rõ giới hạn với Tạ gia, thực hiện ước định ngây thơ kia, kiếm đủ một tỉ sẽ không nợ nần bọn họ gì nữa…” Sau đó không còn vướng bận, cùng Tạ gia cá chết lưới rách.
Kiều Thiều đau lòng đến cùng cực, vội vàng nói: “Không sao, bây giờ vẫn còn kịp.”
Y lại nói: “Cuộc đời cậu chỉ vừa mới bắt đầu, tìm chuyện mình muốn làm, chúng ta cùng nhau cố gắng.”
Tim Hạ Thâm đập rất nhanh, lời muốn nói vọt tới bên miệng.
Kiều Thiều lại cắt ngang: “Ở cùng tôi thì không tính, đây là chuyện đương nhiên, không phải chuyện cậu muốn làm.”
Hạ Thâm ngơ ngẩn.
Kiều Thiều: “Hạ Thâm Thâm, cậu có cái đầu tốt như vậy, đừng lãng phí chứ!”
Hạ Thâm cười: “Tôi biết.”
Kiều Thiều còn tính giúp hắn: “Nhà của tôi cũng không thiếu tiền, thế cậu có muốn đi nghiên cứu khoa học, cống hiến cho nhân loại không?”
Nụ cười trên khóe miệng Hạ Thâm đè không được nữa: “Bên mảng này sao?”
Kiều Thiều quyết định cực nhanh: “Vật lí đi, khám phá vũ trụ huyền bí, khởi nguyên vũ trụ!” Nói xong lại muốn đổi ý: “Sinh học cũng tốt nè, nghiên cứu con người, cống hiến vì sự nghiệp y học, a hóa học cũng không tồi…”
Sau khi đếm hết sáu môn học chính, Kiều Thiều lại càng sầu hơn: “Môn nào cậu cũng tròn điểm, không chia yếu giỏi, khó chọn ghê.”
Hạ Thâm nhịn không được nữa, dựng thẳng cuốn sách giáo khoa lên che lại, hôn lên mặt người nọ.
Kiều Thiều bị hù chết: “Này đang trên lớp đó!”
Hạ Thâm: “Phía sau không có ai.”
Kiều Thiều kinh hồn bạt vía, hận không thể vẽ ba cái 八: “Không được vi phạm.”
Hạ Thâm cong cong ánh mắt, gọi y: “Kiều Thiều.”
Kiều Thiều cảnh giác: “Hửm?”
Hạ Thâm: “Không có gì.”
Cảm kích vô vàn cũng không biết nói thế nào, lần đầu tiên Hạ Thâm hiểu được cảm giác khi có người trân trọng mình.
Mười bảy năm qua, mẹ sợ hắn, ba coi thường, ông nội lợi dụng, chỉ có mình Kiều Thiều toàn tâm toàn ý nghĩ cho cuộc đời hắn.
Là cuộc đời Hạ Thâm, không phải Tạ Thâm.
Cuối tuần là tuần chẵn, lịch trình của Kiều Thiều và Hạ Thâm được Đại Kiều sắp xếp rõ ràng.
Hai người vừa ra khỏi cửa đã được đón về nhà.
Kiều Thiều an ủi Hạ Thâm: “Yên tâm đi, Đại Kiều sẽ không khi dễ cậu đâu.”
Hạ Thâm nắm chặt lại tay người nọ: “Tôi biết, nếu Kiều tiên sinh ghét thật thì đã không cho tôi về cùng cậu rồi.”
Lời này ngược lại an ủi Kiều Thiều, y nhẹ nhàng thở ra.
Đồng chí Đại Kiều rất có uy nghiêm của phụ thân, tay trái để sau mông: “Muốn thương lượng với hai đứa chuyện này.”
Trái tim Kiều Thiều đập bùm bùm, rất sợ lão ba ném bom.
Hạ Thâm thì bình tĩnh hơn một tí: “Ngài nói đi ạ.”
Kiều Tông Dân nhìn con trai, thầm nghĩ: Nhóc con mi còn dám vươn tay ra! Tưởng ông không dám đánh thằng quỷ kia thật à!
Trong lòng giận giận nhưng trên mặt Kiều tổng rất ổn: “Tuần sau đừng nội trú nữa, về nhà ở hết đi.”
Kiều Thiều: “???”
Hạ Thâm giật mình, vô cùng kinh ngạc.
Tay trái sau lưng Kiều Tông Dân vòng ra, một cuốn sổ thật dày đặt lên bàn trà: “Hai đứa đều ở nội trú, sao thành nhật kí được?”
Nói xong liền bước đi.
Trên mặt bìa xanh nhạt đại biểu cho hy vọng được mạ vàng con số —— 2019.
Hốc mắt Kiều Thiều nóng lên, đi qua giở cuốn sổ ra, trên trang giấy viết ngày hôm nay, có hàng chữ rồng bay phượng múa của Đại Kiều: Xuống bếp làm ba món, đứa nào không ăn thì đánh gãy chân đứa đó!
Là nhật kí gia truyền… Thuộc về bọn họ.
Kiều Thiều nhìn chằm chằm hồi lâu mới lấy lại tinh thần.
Hạ Thâm cũng nhìn thấy, hắn càng đứng đó ngốc tại chỗ.
Kiều Thiều hoàn hồn, lấy bút cho hắn: “Cậu viết trước đi.”
Hạ Thâm nắm chặt bút, bộ dáng luống cuống rốt cuộc cũng giống một thiếu niên choai choai: “Tôi, tôi có thể sao?”
Kiều Thiều cười, nước mắt đảo quanh viền mắt: “Đương nhiên rồi, đây là nhật kí của ba chúng ta!”
Người nhà mới, nhật kí mới, khởi đầu mới.
==
Tác giả: A a a, những thứ muốn viết trên cơ bản đã viết xong [bình tĩnh! ] Đương nhiên, còn mấy cái đuôi phải thu lại nữa, đừng sợ nha!
Editor: Sắp hết rồi T_T