Không nhịn việc nhỏ ắt hỏng mưu lớn, Kiều Thiều không nhìn emoji, hỏi hắn: “Đồng ý chuyện gì cơ?”
Không Có Thứ Sáu: “Ăn cơm với tôi.”
Kiều Thiều gủi cho một mặt dấu hỏi.
Chuyện gì đang xảy ra?
Hạ Thâm tựa lên ban công, gõ tin nhắn dưới đầy trời ánh sao: “Tôi ăn cơm không có quy luật, muốn ăn cũng ăn không ngon, hai ngày này ăn cùng cậu thấy cũng không tệ lắm, sau này muốn ăn chung với cậu.”
Nhất định phải để tên nhóc này ăn dưới mí mắt mình, nếu mỗi ngày không ăn thịt heo sao người có thịt được.
Nhìn một hàng chữ này, Kiều Thiều phát ngốc một lát.
Hạ Thâm ăn cơm không ngon sao?
Cảm giác muốn ăn nhưng ăn không vô không ai rõ hơn Kiều Thiều.
Mỗi ngày đều không muốn ăn cơm, ngồi vào bàn ăn đã thấy chán nản, buộc mình ăn hai miếng, không cảm nhận được hương vị thức ăn, chỉ cảm thấy ngực đập đến hoảng, như một ngọn lửa hừng hực.
Kiều Thiều nắm chặt điện thoại.
Y hỏi Hạ Thâm: “Sao ăn cùng tôi lại ăn được.”
Vấn đề này Kiều Thiều cũng muốn biết, y ăn cơm cùng Hạ Thâm hai lần, cũng không biết hai lần này vì nói chuyện phân tâm hay vì chuyện gì khác, tóm lại Kiều Thiều ăn rất ngon.
Trong lòng có chút gấp gáp, đôi mắt trông mong nhìn khung trò chuyện,
Không Có Thứ Sáu: “Cậu cố gắng ăn cơm như vậy, sao tôi có thể lãng phí đồ ăn.”
Kiều Thiều:???
Không Có Thứ Sáu: “Có một đối chiếu rất tốt, vừa nghĩ tới không ăn cơm sẽ teo lại còn chút xíu như cậu, tự nhiên tôi muốn ăn thôi.”
Một chút gấp gáp trong lòng Kiều Thiều nháy mắt tan thành mây khói, y gõ một chữ cho hắn: “Cút!!!”
Kiều thiếu gia có tu dưỡng không biết mắng người thế nào, chỉ có thể dùng dấu chấm than phát tiết cõi lòng!
Hạ Thâm đang buồn rầu tích tụ bỗng nhiên vui sướng.
Hắn lại gửi một tin: “Có được không ☆▽☆.”
Kiều Thiều: “…”
Lúc này Kiều Thiều mà chụp lại màn hình, gửi cái emoji mắt đầy sao này lên diễn đàn của trường, nhất định sẽ khiến hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ vỡ mộng.
Ai lại nghĩ?
Hạ thần hằng năm đứng nhất đếm ngược toàn khối, hùng phách ngang ngược, danh xưng cao lãnh, đến giáo viên cũng nhượng bộ lui binh thế nhưng thuần thục nắm giữ skill sử dụng emoji!
Đáng tiếc bây giờ Kiều Thiều vẫn chưa biết được thân phận chân chính của Hạ Thâm.
Y cũng lười chia sẻ sở thích của một tên học tra bất lương bệnh thần kinh lên diễn đàn.
Kiều Thiều rối rắm hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn nhắn: “Cậu nói cho tôi biết cách chứng minh trong sạch cho Trần Tố trước đã.”
Việc này Kiều Thiều nghĩ thế nào cũng không ra.
Đã qua nửa năm rồi, chuyện lúc ấy không ai thấy, túi xách bị ném cũng không ai biết, chuyện này căn bản là tử cục, hết đường chối cãi.
Hạ Thâm thoải mái giải cục: “Chỗ đó có camera.”
Thiếu chút nữa Kiều Thiều nhảy khỏi ổ chăn.
“Đúng ha, camera!” Kiều Thiều kêu trong lòng một tiếng.
Hạ Thâm nói: “Sao rồi, đồng ý với tôi không?”
Kiều Thiều lại nghĩ đến một chuyện: “Cũng nửa năm rồi, camera còn lưu lại không?”
Hạ Thâm: “Còn.”
Nhưng Kiều Thiều lại nhanh chóng ủ rũ: “Không được, chắc giáo viên sẽ không cho chúng ta tra lại bản ghi lâu vậy đâu.”
Chuyện này rất quan trọng đối với Trần Tố, nhưng giáo viên có hiểu hay không?
Kiều Thiều không ngây thơ như vậy, sẽ không cho rằng người trưởng thành bận rộn sẽ nghiêm túc làm theo lời bọn họ.
Hạ Thâm trả lời hai chứ: “Có thể.”
Kiều Thiều càng nghĩ càng thấy khó, gõ vài chữ theo bản năng: “Không được, chắc chắn không được…”
Ngược lại Kiều Thiều có thể tìm lão ba xin giúp đỡ, chỉ cần hắn ra tay, đừng nói là bản ghi nửa năm trước, mười năm trước cũng có thể điều tra.
Nhưng nếu làm vậy, Kiều Thiều sẽ không còn ý nghĩa gì để ở đây nữa.
Vẫn là không có cách…
“Tôi nói này Tiểu Kiều.” Hạ Thâm gửi một đoạn âm thanh: “Đừng nói không được với đàn ông.”
Kiều Thiều vừa nghĩ một đống lớn loạn thất bát tao bị nghẹn lại.
Lời này hố có rất nhiều, Kiều Thiều nghe lại thêm một lần nữa, cả giận nói: “Không được kêu tôi như vậy!”
Tiểu Kiều gì chứ, y cũng không phải con gái.
Hạ Thâm lại gửi một đoạn ghi âm nữa: “Đeo tai nghe à? Nói sớm tôi đã không gõ chữ rồi.”
Kiều Thiều không đeo tai nghe sẽ không thể ngủ được, đương nhiên y sẽ không nói cho Hạ Thâm biết.
“Cậu thật sự…” Hai chữ được không y không gõ ra được, đổi thành: “Có thể lấy được bản ghi sao?”
Hạ Thâm nói: “Tin tôi đi.”
Đeo tai nghe, âm trầm thấp này như kề sát, Kiều Thiều cảm thấy hơi ngứa tai.
Y xoa nhẹ vành tai, gõ chữ : « Tạm thời tin.”
Hạ Thâm lại hỏi: “Đồng ý điều kiện luôn chứ?”
Kiều Thiều không hề gì: “Vậy mà cũng là điều kiện à, không phải ăn cơm chung thôi sao.” Ăn thì ăn, y cũng muốn mượn thức ăn Đông Cao kéo chân dài ra.
Trong âm thanh của Hạ Thâm mang theo ý cười: “Một lời đã định.”
Kiều Thiều: “Ừm.”
Đề tài chấm dứt, Kiều Thiều nên ngủ.
Nhưng y nhìn chăm chú điện thoại một lát, vẫn không nhịn được gửi thêm một tin: “Có một chuyện… Muốn hỏi cậu một chút.”
Đó là một chuyện bản thân Kiều Thiều vẫn nghĩ không thông nhưng vẫn luôn nghẹn cứ.
Kiều Thiều không trông cậy Hạ Thâm có thể đưa ra đáp án, chỉ là có người từng nói, nếu không nghĩ ra, nói ra có lẽ sẽ có manh mối.
Hạ Thâm đang định nói câu ngủ ngon, thình lình thấy được dòng này liền trả lời: “Thế nào?”
Kiều Thiều do dự một khoảng thời gian, ngập ngừng gõ mấy lần mới xong – Trong mắt Hạ Thâm chính là “Đối phương đang nhập”: Muốn nói gì thế, sao lại rối rắm như vậy?
Hạ Thâm nhích về sau, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
Mười một giờ, dạ thâm nhân tĩnh, không biết khi nào một đám mây đen tụ lại, che khuất trăng trời.
Tin đến, Hạ Thâm cúi đầu, lúc thấy được hàng chữ cong môi lên như vầng trăng khuyết.
Kiều Thiều: “Tôi có một người bạn, ừm… Cậu không biết đâu, cậu ta gặp phải một tình huống, gia cảnh không tốt lắm, hơi nghèo, được rồi là rất nghèo, sau đó cậu ta quen một người bạn mới, mà người bạn mới này… Có lẽ là rất có tiền, cậu nói xem bạn của tôi nên làm gì bây giờ… Sau khi biết bạn mình có tiền, có thể làm bạn nữa không…”
Kiều Thiều kể là chuyện của mình và Trần Tố, vốn y chỉ muốn làm một học sinh bình thường, ai ngờ lại chọn sai đối tượng tham chiếu, làm theo Trần Tố một đường đã biến thành học sinh nghèo khó.
Càng muốn mệnh là Trần Tố còn chia Kiều Thiều vào phạm vi đồng loại, Kiều Thiều không muốn kích thích tâm trạng khó lắm mới tốt lên được của người kia, chỉ đành kiên trì tiếp tục giả bộ. htt ps://h yukieleesj1398.w ordpress.c om/
Nhưng chuyện này cũng có tai họa ngầm.
Y không thể giả vờ cả đời, luôn có một ngày sẽ bị bại lộ, đến lúc đó Trần Tố nên làm thế nào bây giờ?
Lỡ như dưới cơn nóng giận tuyệt giao rồi sao?
Kiều Thiều nghĩ tới liền thấy bất an, y không có ai để hỏi, vì thế quanh co lòng vòng lại hỏi Hạ Thâm.
Âm kém dương sai, dòng chữ này đập vào mắt Hạ Thâm lại thành một ý hoàn toàn khác.
Bạn gì chứ, rõ ràng là chuyện của mình.
Người bạn nghèo khổ là Kiều Thiều, người bạn mới quen hẳn là chính Hạ Thâm hắn đây.
Tên nhóc này nghĩ mình là người có tiền sao?
Cũng khó trách, tuy Hạ Thâm nghèo nhưng lại không bạc đãi chính mình, tên nhóc này hiểu nhầm cũng đúng.
Hạ Thâm trả lời: “Làm bạn là vì tình đầu ý hợp, liên quan gì đến chuyện có tiền hay không?”
Tình đầu ý hợp?
Kiều Thiều thấy Hạ Thâm lại dùng loạn thành ngữ, nhưng không bắt bẻ được.
Hạ Thâm lại hỏi: “Có phải bạn của cậu và người bạn mới rất hợp cạ không?”
Kiều Thiều lập tức trả lời: “Đương nhiên!”
Trong mắt Hạ Thâm đều là ý cười: “Nói vậy, bạn của cậu rất thích người bạn mới hả?”
Chắc chắn Trần Tố rất thích mình, Kiều Thiều nói: “Đúng!”
Hạ Thâm lại nói: “Thì đó, rất thích thì là bạn tốt, mà bạn tốt thì sao vì chút tiền mà không làm nữa.”
Kiều Thiều ngẩn người, đọc đi đọc lại mấy lần.
Đúng ha… Là mình hiểu nhầm.
Bây giờ không thích hợp nói với Trần Tố tình hình thực tế, vì điều này sẽ đả kích người kia, đẩy ra càng xa, còn khiến người kia không còn đồng bọn nương tựa.
Nhưng sau này có thể nói ra.
Hai người ở chung lâu, Kiều Thiều sẽ dùng thời gian chứng minh cho Trần Tố thấy mình là người thế nào, là một người bạn thế nào, như vậy, cho dù có nói ra chân tướng, Trần Tố cũng có thể chấp nhận thậm chí là tha thứ!
Vậy đi!
Kiều Thiều nghĩ thông suốt.
Việc cấp bách bây giờ là giúp Trần Tố có tự tin, để cậu ta không còn tự ti, không nhạy cảm, để cuộc sống và tinh thần rực rỡ lên!
“Cảm ơn!” Kiều Thiều rất vui vẻ mà trả lời Hạ Thâm.
Trong lòng Hạ Thâm cũng rất thoải mái, ngược lại còn muốn cảm ơn Kiều Thiều một tiếng—
Đã lâu rồi, đến một người để nói chuyện trong đêm hắn cũng không có.
Hạ Thâm liễm thần, gửi một đoạn ghi âm: “Giờ ngủ được chưa?”
Còn không chờ Kiều Thiều trả lời, hắn lại gửi một đoạn nữa: “Có dịch vụ dỗ ngủ đây, tôi sẽ hát ru cho cậu.”
Kiều Thiều yên lặng hai giây, sau đó nhanh chóng gõ chữ: “Không cần!”
Nhưng một đoạn giọng nói hơn mười giây đã gửi đến.
Kiều Thiều nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu, tâm uốn éo một hồi mới ấn vào.
Giọng nam du dương dễ nghe vang lên bên tai: “Ngủ đi… Ngủ đi… Bảo bối cục cưng của anh…”
Bốp một cái, lần đầu tiên Kiều Thiều rút tai nghe ra giữa mười một giờ đêm!
Cái tên hỗn đản Hạ Thâm này, không gì làm không được!