Hạ Thâm bị nóng mà tỉnh.
Lúc đi ngủ rõ ràng đã mở điều hòa, sao lại nóng như vậy?
Hắn mở mắt ra, phát hiện trên người mình nhiều thêm một cái chăn.
Cái chăn màu xanh nhạt, cũng không dày lắm, nhưng đối với một người ngủ dưới điều hòa còn muốn lõa – thể mà nói, quả thực là nóng muốn chết.
Hạ Thâm xốc chăn lên, sắc mặt không tốt.
Mọi người đều biết Hạ thần thiếu ngủ cả năm, cho nên khi thức dậy tính rất cộc, nhất là dưới tình huống ngủ bổ sung không đủ.
Hạ Thâm liếc mắt liền thấy “Con tôm tròn” ở giường bên cạnh.
Đừng trách hắn nghĩ như vậy, tên gia hỏa này khi co lại còn có một cục, nhìn rất tội nghiệp, cực giống con tôm bị lột hết vỏ.
–Ngủ như vậy, không có cảm giác an toàn tới mức nào.
Hạ Thâm nghĩ vậy, trong nháy mắt bực dọc tan hơn phân nữa.
Reng reng…
Chuông báo hết giờ nghỉ trưa vang lên.
Không cần Hạ Thâm lên tiếng, con tôm tròn kia xốc chăn lên một cái “vù”, một đầu lông xù tóc ngắn ngồi dậy.
Lúc này Hạ Thâm mới thấy rõ mặt người nọ, ngũ quan nhỏ bé xinh xắn, mang theo ba phần trẻ con bảy phần mờ mịt, nhỏ gầy như tiểu cô nương
“Học sinh trung học?” Hạ Thâm nhận ra y, bỗng thốt ra tên này.
Đầu óc ngủ sắp hôn mê chuyển động, Kiều Thiều vừa nhấc đầu lên liền thấy nam sinh phản quang mà đứng.
Giữa trưa mặt trời rất nóng, tùy ý chiếu rọi cả phòng, giờ phút này bị thân hình cao kều chặn lại, dương quang tinh mịn như cố vượt qua hắn, lấp lánh trên tóc vai, dệt thành một vầng sáng tự nhiên.
Giật mình một cái, Kiều Thiều tỉnh!
“Sao cậu lại ở đây?” Hạ Thâm hỏi một câu.
Kiều Thiều lại chú ý đến câu trước: “Cậu nói ai là học sinh trung học?” Đừng tưởng y không nghe, y nghe rất rõ, Lâu Kiêu gọi mình là học sinh trung học.
Hạ Thâm cúi đầu xem tên nhóc ngồi xếp bằng trên giường, khí thế như con mèo sắp dựng lông…
Hắn không nói gì, chỉ vươn tay, đè lên cái đầu lông xù một cái.
Không cần nói nhiều, động tác đại biểu tất cả — không phải học sinh trung học sao lại lùn thế này?
Kiều Thiều: “…”
Hạ Thâm bị biểu tình của y làm cho khóe miệng khẽ nhếch.
Kiều Thiều chưa từng chịu khuất nhục như vậy bao giờ, một phen đẩy tay Hạ Thâm ra, nhảy xuống giường cùng hắn giằng co: “Tôi là Đông Cao.” Còn lớn hơn mi một tuổi đó đệ đệ! Đương nhiên nói đến cái này sẽ hơi phiền, Kiều Thiều nhịn xuống không nói.
Hạ Thâm chậm rì rì hỏi: “Năm mấy?”
Kiều Thiều: “Năm nhất!”
Trong lòng Hạ Thâm đã biết, ngoài miệng còn nói: “Chưa gặp bao giờ, gạt người.”
Kiều Thiều thốt lên: “Tôi là học sinh chuyển trường, hôm nay mới tới.” Nói xong y mới kịp phản ứng, đê ma ma, năm nhất mười bảy lớp, Lâu Kiêu nhớ hết từng người à!
Đương nhiên Hạ Thâm sẽ không nhớ rõ toàn bộ, nhưng bạn học đặc biệt như Kiều Thiều, chẳng sợ gặp có một lần cũng không quên được.
“Thật sự là năm nhất?” Hạ Thâm cố ý dùng ngữ khí không tin hỏi: “Lớp nào?”
Kiều Thiều không chịu nổi ngữ khí nghi ngờ này, muốn hô ra thân phận học sinh trung học ban nhất của mình.
Cuối cùng y bình tĩnh lại, rõ ràng người này đang gạt, y mới không giao hết gốc gác!
Ban nào xa ban quốc tế nhất nhỉ?
Kiều Thiều nói: “Ban sáu.”
Hạ Thâm lại hỏi: “Tên là gì ?”
Ngốc mới nói tên !
Kiều Thiều nói : “Lên lớp rồi, bai bai.”
Nói xong y mang giày, nhanh như chớp ra khỏi kí túc xá.
Khi chạy đến lầu một, Kiều Thiều gặp Trần Tố đã trực xong.
Trần Tố nhìn y thở hổn hển, hỏi : “Sao vậy ?”
Kiều Thiều suy nghĩ một chút : “Hình như tôi đắc tội giáo bá rồi.”
Thường ngày y không sợ gì, đừng nói là một tên giáo bá, trăm ngàn tên giáo bá Thiều ca cũng không sợ.
Nhưng bây giờ thì khác, y đến Đông Cao là để học tập thật giỏi, ngày đầu tiên liền gây chuyện, Kiều Thiều sợ lão ba nhân cơ hội túm mình về nhà.
Nhưng Trần Tố nào biết quanh quanh quẩn quẩn, cậu kinh ngạc hỏi : “Lâu Kiêu về phòng ngủ ?” https:/ /hyukieleesj1398.wordpress. com/
“Đúng vậy !” Kiều Thiều ngẫm lại hình ảnh đó liền sầu đến hoảng : “Lúc tôi về cậu ta đã ngủ ở đó.”
Trần Tố rất buồn bực : “Cậu ta chưa bao giờ về phòng ngủ cả.”
Ngược lại, cậu nghĩ đến nửa bạn cùng trọ Hạ Thâm phòng 516, nhưng đánh chết cậu cũng không ngờ Kiều Thiều lầm giữa Hạ Thâm và Lâu Kiêu.
Dù sao hai người này cũng ngồi cùng bàn, mà ai lại ngờ hai người ngồi tới trưa, vì tư thế ngủ của người nào đó nên đến mặt của đối phương cũng không biết.
Kiều Thiều nói : “Dù sao thì hôm nay cậu ta về đây ngủ trưa.”
Trần Tố nói : “Tuy Lâu Kiêu rất hung dữ, nhưng chỉ cần đừng chọc ghẹo, cậu ta cũng không làm gì đâu.”
Kiều Thiều buồn bã nói : “Thiếu chút nữa tôi làm cậu ta buồn chết, có tính là chọc không.”
Trần Tố giật mình : “Cậu làm gì ?”
Kiều Thiều nói : “Chỉ tắt điều hòa thôi hà.” A, thuận tiện còn đắp thêm một cái chăn bông.
Trần Tố bình thường trở lại, cười nói : “Không sao, chắc cậu ta cũng không nhỏ mọn vậy đâu, ừm, cậu đừng lo lắng, Lâu Kiêu rất ít khi về kí túc xá, sau này không có nhiều cơ hội gặp nhau lắm, cố gắng hết sức né đi là được.”
Kiều Thiều nghĩ đến mình nói dối lớp, còn không để lộ tên, chắc là không sao đâu ha ?
Không quan tâm nữa, binh tới thì đánh nước tới đất chặn, dù sao y muốn ở lại Đông Cao, cố gắng học tập mỗi ngày hướng về phía trước !
Buổi chiều, học tra ngồi cùng bàn trực tiếp cúp tiết.
Kiều Thiều mắt không thấy tâm không phiền, nghe giảng càng thêm nghiêm túc.
Giữa tiết, Tống Nhất Hủ bàn trước nhìn cái bàn trống một nửa, giận dữ nói : “Hâm mộ anh Thâm quá, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, tự do như gió. »
Kiều Thiều vô cùng xem thường : “Một chút cũng không giống học sinh.”
Tống Nhất Hủ nói : “Nào có, tôi thấy cậu ấy là người không giống học sinh…” giỏi nhất.
Tiếng chuông nuốt hết hai chữ cuối của Tống Nhất Hủ, Kiều Thiều lại bỏ lỡ cơ hội tốt nhận ra học thần.
Lúc cơm chiều, Kiều Thiều tìm một chỗ yên lặng gọi điện thoại cho người nhà.
Tuy gọi ba cuộc điện thoại, nhưng nội dung lại rất giống nhau.
Kiều Thiều nói nói tổng kết lại một chữ : “Vâng !”
Không quan tâm đối phương hỏi gì, y thống nhất trả lời đều là vâng.
Vì tiền đề an an ổn ổn, dựa vào thực lực của mình lấy thành tích tốt ở Đông Cao, Kiều Thiều rất “Nén giận” !
Tiết tự học buổi tối kết thúc, Kiều Thiều về phòng ngủ, trước khi vào cửa y có chút thấp thỏm, không muốn đụng mặt với Lâu Kiêu.
May mà Trần Tố nói không sai, quả nhiên Lâu Kiêu không về phòng ngủ, trưa hôm nay là phá lệ, một học kì chỉ gặp được mấy lần.
Kiều Thiều đẩy cửa vào, trong phòng không có ai.
Hôm nay là ngày Trần Tố đi trực, về trễ, còn lông xanh… Qủy mới biết tên đó đi đâu, trọng điểm là Lâu Kiêu không ở !
Tâm tình Kiều Thiều bay bay, thừa dịp không người nhanh chóng tắm rửa, lên giường sớm.
Khi sắp tắt đèn, Trần Tố trở lại, nhìn có chút mệt mỏi.
Kiều Thiều quay đầu nhìn cậu : “Sao trễ vậy ?” Đội trực có bốn người, hẳn là quét nhanh mới đúng.
Trần Tố dừng lại, nói rằng : “Dọn vệ sinh xong tôi ở lại phòng học làm một tờ đề cương nữa.”
Ánh mắt Kiều Thiều sáng lên, nhớ kỹ.
Đây mới là học sinh tốt, nắm chặt tất cả thời gian dùng để học tập !
Lông xanh về, vừa vặn chuông ngủ vang lên.
Sau khi trở về hắn cũng không ầm ĩ, tắm rửa một cái lên giường đi ngủ.
Giám thị nghe được động tĩnh đập cửa nói : “Lần sau về sớm một chút.” Nói xong liền đi.
Kiều Thiều nằm trên giường, nhớ lại cuộc sống ở trường cả ngày hôm nay, mỹ tư tư.
Tuy bất hạnh đụng phải một giáo bá cùng phòng, một học tra cùng bàn, nhưng Kiều Thiều cũng quen được những người bạn đứng đắn như Trần Tố và Tống Nhất Hủ.
Nhất là Trần Tố, quả thực là tấm gương ở Đông Cao !
Làm người khiêm tốn, chuyên tâm học tập, thành tích cũng rất tốt, chắc chắn là học sinh giỏi !
Sau này mình phải noi theo Trần Tố học tập, theo sát bước chân cậu ta, làm một học sinh tốt.
Trong ảo tưởng tốt đẹp, Kiều Thiều vào mộng.
Năm giờ rưỡi sáng ngày hôm sau, tiếng chuông tàn khốc đánh thức thiếu niên vẫn còn đang mơ.
Kiều Thiều ngẩn người ngồi trên giường, Trần Tố đã bắt đầu rửa mặt : “Nhanh lên, thể dục buổi sáng phải điểm danh.”
Đúng a, học sinh nội trú phải chạy bộ…
Kiều Thiều rất muốn ngã xuống ngủ tiếp một lát, nhưng mà…
Cắn răng một cái, Kiều Thiều rời giường !
Liều chết liều sống bám trường, sao có thể ngã vào ngày đầu tiên !
Kiều Thiều mơ mơ màng màng rửa mặt, mơ mơ màng màng xuống lầu, mơ mơ màng màng xếp hàng, mơ mơ màng màng bắt đầu chạy bộ.
Cố tình sao hôm nay còn có sương mù, hậu quả của việc mơ màng là, chưa chạy được nửa vòng, Kiều Thiều ngã.
Mỗi sớm lão Đường đều xuống chạy cùng, thấy Kiều Thiều như vậy lập tức lại hỏi : “Sao vậy ?”
Kiều Thiều chỉ cảm thấy chỗ mắt cá chân đau như bị chặt đứt, nhưng y cạy mạnh nói rằng : “Không, không sao ạ.”
Trán chảy ra mồ hôi, chắc chắn không phải giả bộ.
Đường Dục nói : “Ra khỏi hàng trước đi.”
Kiều Thiều là cuối hàng, dừng lại một chốc lớp sau đã đuổi kịp, đành phải nhảy ra khỏi hàng.
Lão Đường lo mắt cá chân của y, nói rằng : “Bị trật rồi, có điều không sưng, buổi sáng phòng y tế chưa mở, tôi đưa em về kí túc xá trước.”
Kí túc xá nam rất gần sân thể dục, ngồi ngốc ở sân không bằng đi về trước.
Kiều Thiều nói : “Không cần đâu thầy… Lát là ổn rồi.”
“Rồi giờ sao ?” Đường Dục nói : “Lúc này mới bị thì nên nhanh chóng chườm đá vào.”
Kiều Thiều cũng sợ chuyện nghiêm trọng ba mình sẽ biết, không mạnh miệng nữa : “Vậy làm phiền thầy ạ.”
Đường Dục nâng người dậy, hai người đi đến kí túc xá nam.
Vừa đến kí túc xá, liền gặp phải Hạ Thâm mới đến trường trong màn sương dày đặc.
Mới đầu Đường Dục không thấy rõ là ai, nhìn thân hình cao to còn tưởng là giáo viên, nói rằng : “Xin chào, có thể giúp một tay không.”
Lát nữa phải lên tầng năm, lão sợ không đỡ Kiều Thiều nổi.
Hạ Thâm tiến lên phía trước nói : “Thầy mau ra sân đi, em đưa cậu ấy lên lầu.”
Vừa nghe tiếng Đường Dục liền biết là ai, vừa định kêu tên, Hạ Thâm lại nói : “Cầu thang chật hẹp, hai người cũng không tiện, mình em được rồi.”
Đường Dục rất yên tâm với Hạ Thâm, vì thế nói : “Vậy em nhớ chườm đá cho em ấy một chút, nếu thật sự không được thì đến tìm thầy.”
Hạ Thâm đồng ý, đỡ Kiều Thiều.
Kiều Thiều nghe âm thanh đã biết là ai, sau đó nhìn đến khuôn mặt này, tâm như tro tàn.
Xong đời…
Thế nhưng rơi vào tay giáo bá !
Hạ Thâm thấy sắc mặt y trắng bệch, hỏi : “Rất đau ?”
Kiều Thiều đành phải giả bộ đáng thương, dẫn ra chút lương tâm còn sót lại của giáo bá : “Đau…”
Ấn đường Hạ Thâm nhíu lại, đứng ở cầu thang, dùng chút lực, bế Kiều Thiều đứng lên.
Kiều Thiều : “!!!”
==
Tác giả : Chương sau hai người sẽ biết lẫn nhau không chỉ là cùng ban còn ngồi cùng bàn nha, hahahahhaaa
Tiếp tục phát hồng bao, hôm nay chúc mừng anh Thâm còn nhỏ tuổi đã ôm được (Kiều Thiều : Cút cút cút)… Khụ, vì mặt mũi thiếu gia, chúng ta nói nhỏ thôi, trộm chúc mừng~