Họ Tôn đưa tay khẽ vuốt má Dịch Anh. Anh cúi xuống đặt lên môi cậu một nụ hôn mà cảm giác trái tim mình như bị bóp nghẹt, sống mũi cay xè, nơi cổ họng cũng bắt đầu ùa về từng đợt nghẹn đắng.
Tưởng chừng như mãi chẳng thể nào có thể dứt ra được, thì bất chợt Lâm Dịch Anh tỉnh dậy. Tôn Gia Hoàng giật mình, vội rời khỏi môi cậu. Bị phát hiện hôn trộm nên anh cũng chẳng biết phải giải thích làm sao, cứ ngập ngừng không dám nhìn thẳng vào mắt người bên dưới.
"Dịch Anh à, anh..."
Vậy mà Lâm Dịch Anh lại chẳng hề có chút biểu cảm, cứ như thể chưa có chuyện gì vừa xảy ra trước đó. Cuối cùng vẫn chỉ có một mình Tôn Gia Hoàng là khó xử.
"Tôi thấy hơi đói. Anh có thể cho tôi ăn chút gì đó được chứ!?"
Lâm Dịch Anh cứ đặt ra mấy câu hỏi kiểu như vậy, thực sự khiến Tôn Gia Hoàng cảm thấy bản thân mình tội lỗi vô cùng. Chỉ cần cậu nói muốn thì anh sẽ lập tức đáp ứng cơ mà, đâu cần phải hỏi xem là có được hay không.
Điểm tâm sáng thì quản gia Trần Bách đã chuẩn bị từ lâu. Có điều sau vụ việc sáng nay giữa hai nhà Tôn-Doãn thì nó bất đắc dĩ đã biến thành bữa trưa, Dịch Anh thấy đói cũng là điều dễ hiểu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Loạn Thế Có Giai Nhân
3. Cua Con Trai Chủ Trọ
4. Lương Sử: Mạnh Giác
=====================================
"Thức ăn đã được anh cho người làm sẵn hết rồi. Đi...anh dìu em xuống nhà nhé!"
Vốn định sẽ bế Dịch Anh đi cho nhanh, nhưng bởi vì sợ cậu không được thoải mái nên Gia Hoàng đã không làm điều đó. Anh cẩn thận đỡ cậu ngồi dậy, chu đáo lấy dép giúp cậu mang vào.
"Từ từ thôi...Đây, anh dìu em."
"Tôi...tôi cần vệ sinh cá nhân trước đã."-Cậu ngượng ngùng níu áo anh.
"Được...anh giúp em."
Tôn Gia Hoàng đỡ Dịch Anh vào phòng tắm. Anh chuẩn bị bàn chải cho cậu đánh răng, xả nước vào bồn rồi giúp cậu ngồi vào trong, còn bản thân thì đi ra ngoài soạn quần áo đưa cho cậu.
Ngâm mình trong làn nước ấm, Lâm Dịch Anh từ từ cởi bỏ y phục trên người, để lộ ra phần da thịt trắng nõn nhưng đã có phần gầy gò hơn trước. Bất giác, cậu đưa tay lên chạm vào môi mình, chẳng biết tâm trí lại nghĩ đến chuyện gì mà tự dưng rơi nước mắt.
"Dịch Anh...em đã tắm xong chưa?"
Nghe tiếng gọi của người bên ngoài, Lâm Dịch Anh rất nhanh đã bình ổn lại được cảm xúc. Cậu đưa tay gạt đi vài giọt vương trên khóe mi, lấy quần áo mặc vào rồi chậm rãi đáp: "Tôi...xong rồi. Phiền anh giúp..."
Tôn Gia Hoàng mở cửa bước vào, trông thấy mắt cậu đỏ hoe thì liền nhận ra cậu lại vừa mới khóc.
"Dịch Anh, em sao vậy? Sao lại khóc rồi!"-Vòng tay bế người yêu lên, anh lo lắng quan sát một lượt xem cậu có phải là đang bị thương ở đâu không. Nhưng chẳng may do sàn nhà còn ướt nên đã khiến anh trượt chân mà kéo theo Dịch Anh cùng ngã xuống.
Đầu bị va đập mạnh, vô tình kinh động đến vết thương cũ khiến Tôn Gia Hoàng mặt mày choáng váng, tầm nhìn phía trước cũng trở nên tối sầm lại. Dù vậy anh vẫn cắn răng cố nén cơn đau vào trong, mở mắt ra xem tình hình của nam nhân đang nằm trên người mình. Đến khi nhận ra Dịch Anh vẫn được an toàn anh mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Hah...tạ ơn trời em vẫn ổn."
Chỉ tội cho ai đó là bị dọa một phen xém chút nữa hồn xiêu phách lạc.
"Này, anh...anh không sao chứ!?"
Thấy họ Tôn nằm đó với hai mắt nhắm nghiền, hơi thở thì vô cùng dồn dập, trái tim của Dịch Anh bỗng nhiên cũng đập nhanh theo. Cậu đưa tay vén tóc anh sang để lộ ra gương mặt lấm tấm mồ hôi; vừa lay lay má anh vừa run giọng gọi.
"Gia Hoàng...anh ổn chứ!? Có nghe tôi nói không!?". Nhưng đáp lại vẫn chỉ là sự im lặng đến từ người kia. Lúc này đây cậu mới thật sự rơi vào hoảng loạn mà hét lớn: "Có ai không giúp tôi với? Bác Trần..."
Cứ tưởng như Tôn Gia Hoàng sẽ chẳng thể nào còn tỉnh táo được nữa, thì bỗng nhiên anh lại nắm lấy tay cậu rồi áp nó lên má mình.
"Anh...không sao mà."
"..."
"Em...có phải là đang lo lắng cho anh không Dịch Anh?"
Lâm Dịch Anh không trả lời, nhưng trong lòng như vừa mới trút bỏ được một gánh nặng vô hình.
Người ta nói hết tình còn nghĩa. Cả hai đã sống chung với nhau lâu như vậy rồi, huống hồ gì Dịch Anh vẫn còn yêu Gia Hoàng rất nhiều, nếu nói cậu không lo sợ...thì đích thị là đang nói dối.
"Anh...có còn đau không!?"
Dịch Anh cố hết sức đỡ anh ngồi dậy, rồi cẩn thận dùng khăn thấm hết mồ hôi. Nhưng có lẽ do vẫn còn say sẫm sau cú ngã vừa rồi nên Tôn Gia Hoàng đã ngay lập tức gục đầu vào lòng cậu mà thì thào từng hơi nặng nhọc.
"Dịch Anh à...em chịu khó đợi anh một tí nhé! Đầu anh đau quá. Chút nữa thôi...bớt đau rồi anh sẽ liền dẫn em đi ăn."
Nghe đến đây mà trong lòng Dịch Anh tự nhiên lại dấy lên một sự nghẹn ngào đến nức nở. Và đây cũng chính là lần đầu tiên kể từ khi khôi phục trí nhớ cậu chịu chủ động ân cần với anh.
Dẫu biết quá khứ là điều không thể xóa bỏ, nhưng cũng mong ở hiện tại cả hai hãy nhẹ nhàng mà đối xử với nhau.
Hy vọng những tháng ngày sắp tới Lâm Dịch Anh có thể hồi tâm chuyển ý, chứ xin đừng là phút gần gũi cuối cùng cho một kiếp chia xa.
_____________________•●•_________________
Chuong nay thieu cam xuc qua 🥲