Nhưng cũng không biết có phải vận may khá tệ hay không, đại tỷ tam tỷ và nhị tỷ đều đã tìm được công việc thực tập của mình, chỉ có cô, đã đến vài công ty rồi mà vẫn chưa được nhận.
Mấy năm qua trong đại học, trường học có hoạt động cỡ lớn nào, dù là hoạt động văn nghệ hay hoạt động gì khác thì Diệp Vấn Vấn đều tham gia hết, theo lý thuyết thì hẳn cô phải dễ tìm được công việc thực tập hơn mới đúng.
Đại tỷ không khỏi cảm thấy kỳ quái, cô nàng an ủi: "Là do ánh mắt họ không tốt, không sao, Tiểu Tứ của chúng ta giỏi thế này chắc chắn có thể tìm được công việc tốt!"
"Đúng vậy." Tam tỷ cũng đau lòng cho Diệp Vấn Vấn khi phải chạy nhiều như thế giữa mùa hè, nhưng chẳng có lấy lần nào thành công, cô nàng nắm vai cô: "Là họ bị mù rồi."
Cô nàng suy nghĩ một chút: "Không thì em nhờ em rễ lặng lẽ giúp đỡ xem sao?"
"Không muốn." Diệp Vấn Vấn không gục ngã, cô siết chặt nắm tay: "Đã lên đại học năm tư rồi, lẽ nào tìm một công việc cũng cần nhờ thầy Quý giúp đỡ à? Đó không phải sẽ thấy em thật ngốc sao."
Tam tỷ cảm thấy cô nói rất có lý, cô nàng sờ sờ gương mặt trắng mịn của cô: "Nhìn Tiểu Tứ bảo bối của chúng ta này, mới mấy ngày đã gầy rồi."
Đại tỷ nhị tỷ tam tỷ thuận lời tìm được công việc thực tập đến kỳ lạ, tuy rằng các cô nàng không nổi tiếng ở trường học như Diệp Vấn Vấn nhưng cũng rất giỏi, đặc biệt là nhị tỷ, ở đại học năm ba cô nàng đã nhận được lời mời thực tập từ một đài truyền hình nào đó.
Sau đó lại ước ao ghen tỵ nói: "A a a a, em đi phơi nắng mấy ngày trời mà mặt chẳng hề bị đen!"
Sự chú ý của đại tỷ cũng bị kéo tới, cô nàng vuốt gương mặt bị đen cho phơi nắng của mình mà kêu gào thảm thiết/
Diệp Vấn Vấn: "......"
Đề tài câu chuyện bị tam tỷ kéo lên tận trời, họ bắt đầu thảo luận bí quyết bảo vệ da.
"Tôi biết rồi tôi biết rồi." Nhị tỷ hấp tấp chạy vào, cô nàng bưng ly nước trên bàn uống một hơi cạn sạch: "Tiểu Tứ, chị đã hỏi mấy công ty phỏng vấn em rồi, em có biết tại sao họ lại không muốn nhận em không?"
"Là gì thế, nhị tỷ nói mau đi." Tam tỷ còn kích động hơn cả Diệp Vấn Vấn: "Nếu không có một lý do hợp lý em sẽ thả đại tỷ đi cắn họ!"
Đại tỷ: "???"
"Giang Điềm!" Đại tỷ nhào tới bóp cổ tam tỷ: "Cái gì mà thả chị ra ngoài cắn họ hả! Hả!!!"
"Ví dụ! Ví dụ thôi!"
Nhị tỷ lườm một cái, không thèm quan tâm tới họ, cô nàng nói với Diệp Vấn Vấn: "Bởi vì họ cảm thấy em quá ưu tú, công ty không giữ được em cho nên mới thẳng tay không cho em cơ hội."
"Ở công ty chị có một người đồng nghiệp, người đó giao lưu rộng rãi, người đó còn có bạn trong những công ty em đã đến phỏng vấn. Chị đã nhờ người đó hỏi thử một chút, đáp án chính là vậy."
Diệp Vấn Vấn: "......"
Đại tỷ và nhị tỷ trăm miệng một lời: "Mẹ nó, thời buổi này còn có người sợ người mới quá ưu tú à, đầu óc bị nước vào à!"
Đêm đó, Diệp Vấn Vấn căm giận phỉ nhổ chuyện này với Quý Hòa Hiện.
Quý Hòa Hiện: [Nản chí rồi?]
Diệp Vấn Vấn: [Không có!]
Quý Hòa Hiện: [Thật ra cách làm của những công ty này rất đúng, bởi vì họ biết mình không chứa nổi em, tất nhiên sẽ không hào phóng biến mình thành bàn đạp cho em. Tuy thao tác này khiến người ta khó chịu, nhưng cũng không đáng trách.]
Diệp Vấn Vấn: [Em biết.]
Quý Hòa Hiện: [Vậy tiếp đó em định làm thế nào?]
Diệp Vấn Vấn: [Tiếp tục tìm, em không bị đánh bại như thế đâu.]
Diệp Vấn Vấn: [Tôi là người giỏi nhất.jpg]
Quý Hòa Hiện bên kia màn hình mỉm cười, anh đặt điện thoại xuống rồi hỏi Kiều Hựu Song: "Bên chỗ đài Thanh Mộc chuẩn bị thế nào rồi?"
Kiều Hựu Song mở máy tính bảng lên: "Trong hai ngày nay sẽ có kết quả."
Trên màn hình máy tính bảng là một poster, ở giữa có năm[1] ký tự mạ vàng: Ai là người dẫn chương trình.
[1] Tính theo tiếng Trung thì câu này chỉ có 5 chữ.
Đây là một chương trình tổng hợp do đài Thanh Mộc chuẩn bị, họ sẽ mời đến những người dẫn chương trình nổi tiếng từ những đài truyền hình lớn tham gia với tư cách là người hướng dẫn. Và những người nghiệp dư sẽ đăng ký tham gia chương trình [Ai là người dẫn chương trình], họ sẽ vượt qua những vấn đề khó mà người hướng dẫn đặt ra, thể hiện sự ưu tú của mình. Nếu trong chương trình ấy được người hướng dẫn vừa ý, lập tức có thể có được một cơ hội thực tập làm người dẫn chương trình.
Đài Thanh Mộc vẫn luôn muốn cho ra mắt chương trình này, thế nhưng cấp trên lại không coi trọng. Người dẫn chương trình không phải là nghệ sĩ, lựa chọn người dẫn chương trình khác với lựa chọn nghệ sĩ. Người trẻ tuổi bây giờ, nào sẽ tốn thời gian xem tiết mục như thế.
Đặc biệt là bây chương trình tổng hợp rất đa dạng, còn có cả show tình nhân chia một chén canh. Một khi chương trình phát sóng, tỉ lệ người xem không cao thì tương đương với việc làm không công, tốn tiền tốn sức tốn thời gian, quá lãng phí.
Không ai đồng ý đầu tư.
Đang lúc đạo diễn Ngô của chương trình này định chuẩn bị từ bỏ thì, Quý Hòa Hiện lại xuất hiện đúng lúc như một cơn mưa giữa hè. Anh và nhà lãnh đạo ăn một bữa cơm với nhau, sang ngày thứ hai thì đạo diễn Ngô lập tức nhận được thông báo từ cấp trên, nói rằng có thể chuẩn bị chương trình này.
Vừa nghe đã hiểu, Quý Hòa Hiện là người đầu tư lớn nhất.
Nói cách khác, nếu không có Quý Hòa Hiện đầu tư, chương trình này sẽ không được khởi động.
Đã có đầu tư, chuyện mời những người dẫn chương trình cũng có thể mời được. Chỉ cần tỉ lệ người xem tăng cao thì tiết mục này sẽ không đổ, như thế sẽ không bị thiệt.
Đại diễn Ngô đến tìm Quý Hòa Hiện, ông ta không nhịn được hỏi tại sao anh lại đầu tư vào chương trình này, bởi vì không có ai coi trọng cả.
Quý Hòa Hiện cười cười: "Có lẽ là vì tò mò, muốn nhìn thử xem có thể tìm thêm được một ít người dẫn chương trình giỏi thông qua chương trình này không."
Đây cũng là ý định ban đầu đạo diễn Ngô muốn làm chương trình này.
Tại sao lại có những chương trình tuyển chọn tài năng để những nghệ sĩ có cơ hội ra mắt, còn có những chương trình liên quan đến diễn viên hành động, để diễn viên hành động có thể phô bài kỹ xảo của mình trên chính chương trình ấy, để diễn viên chân chính được lọt vào mắt khán giả nhiều hơn, không bị lu mờ đi. Còn có những chương trình dành cho ca sĩ, để những ca sĩ có thực lực phô bày giọng háy của chính mình, mang đến nhiều ca khúc tốt hơn....
Nhiều chương trình tổng hợp như thế, tại sao lại không có chương trình nào để những người dẫn chương trình trẻ có thêm cơ hội chứ?
Cho nên, ông ta đã có suy nghĩ này.
....
Chỉ có Kiều Hựu Song biết tại sao Quý Hòa Hiện lại đầu tư cho chương trình này.
Anh đồng ý với Diệp Vấn Vấn sẽ buông tay để cô tự mình đi tìm giấc mơ của cô, tạo nên giá trị của bản thân. Nhưng anh không đồng ý không làm thay cô bất cứ thứ gì.
Mà điều anh có thể làm đó là khiến sân khấu của cô rộng lớn hơn.
Kiều Hựu Song thường xuyên nghĩ rằng, ông chủ của mình sẽ không thường làm ra mấy chuyện lãng mạn giống với những nam sinh nhỏ ngoài kia. Mà một khi anh muốn lãng mạn, sẽ không có bất cứ ai so sánh được với anh.
Mấy ngày sau, chương trình ai là người dẫn chương trình bắt đầu khởi động, cũng bắt đầu tuyển người khắp nơi, mà tam tỷ mãi là người nhận được tin tức nhanh nhất.
Sau khi cô nàng nhìn thấy tin này đã hưng phấn không yên: "Tiểu Tứ Tiểu Tứ, em đi tham gia chương trình ai là người dẫn chương trình này đi!"
Diệp Vấn Vấn ngơ ngác.
Tam tỷ vội vàng nói lại tình hình cụ thể và mở trang tin tuyển người lên cho cô xem: "Trời ạ, thầy hướng dẫn có Đường Triết, Từ Hân Hòa, Đàm Thế Khôn, Thời Giai, đúng là tổ hợp thần tiên mà!"
"Không phải em đang không tìm được việc à, em tham gia chương trình này, chắc chắn những thầy hướng dẫn sẽ thích em, đến lúc đó em còn có thể vào được đài của những thầy hướng dẫn này nữa. Những người này đều ở đài lớn, đặc biệt là Từ Hân Hòa, cô ấy ở đài trung tâm đó! Nói không chừng không lâu nữa em sẽ có thể xuất hiện trên màn ảnh, một mình dẫn một chương trình cũng nên."
Tam tỷ vừa nói vừa tưởng tượng, hệt như đã nhìn thấy Diệp Vấn Vấn biến thành người dẫn chương trình ngay trước mắt, có vô số người chen lấn mời cô đến dẫn đủ loại chương trình, cô nàng kích động đến không chịu được.
Đại tỷ cũng nhanh chóng biết được tin này, cô nàng cũng hệt như tam tỷ, các cô đều thay nhau cổ vũ Diệp Vấn Vấn ghi danh tham gia chương trình này.
Nhị tỷ nhìn thấy Đường Triết là thầy hướng dẫn cho nên quyết định từ chức, cũng chuẩn bị đi tham gia.
"Tiểu Tứ, chúng ta cùng đi đi mà." Nhị tỷ ôm ngực: "Chương trình này thật tốt, cuối cùng chị cũng có cơ hội nhìn thấy thầy Đường rồi, nếu có thể trở thành học trò của anh ấy...... A a a a."
"Nhưng em không muốn đi."
Dứt lời, nhị tỷ nhìn cô đầy kinh ngạc.
"Tại sao? Chương trình này rất thích hợp với chúng ta mà."
Diệp Vấn Vấn buồn rầu: "Lỡ đâu không được chọn, đến lúc chương trình lên sóng khán giả cũng không xem được."
Nhị tỷ ngơ ngác: "Tiểu Tứ, từ khi nào em lại để ý ánh mắt người khác như thế?"
Diệp Vấn Vấn cắn đầu ngón tay, cô không lên tiếng. Nhị tỷ đã gấp đến mức tháo cả mắt kính: "Đã xảy ra chuyện gì thế?!"
"Em sợ khiến thầy Quý mất mặt." Diệp Vấn Vấn nói ra lo lắng của mình: "Nếu em tham gia chương trình này, lỡ đâu sau này chuyện của em và thầy Quý lộ ra ánh sáng, em lại có biểu hiện không tốt trong chương trình, bị loại, đến lúc đó không phải sẽ liên lụy đến anh ấy à."
Cô biết có một số lời nói sẽ gây tổn thương thế nào, cô không muốn có một ngày Quý Hòa Hiện bị mắng vì chính cô.
"Ôi bảo bối nhỏ của tôi, có phải em suy nghĩ nhiều rồi không." Nhị tỷ đã nghĩ đến rất nhiều lý do, thế nhưng chưa hề nghĩ đến lý do này: "Tiểu Tứ, em tưởng mỗi ngày bọn chị khen em là khen cho vui à?"
"Em tưởng những ước ao đố kỵ em của bọn chị cũng là giỡn cho vui à?" Nhị tỷ thoải mái: "Em ưu tú như thế, chúng ta làm chị em nên cảm thấy vui thay em. Nhưng song song đó cũng sẽ ước ao, đố kỵ em."
"Thường xuyên có người so sánh hai chúng ta, nói chị không thể sánh được với em ở mọi mặt. Nhị tỷ của em là một người bình thường, nghe quá nhiều trong lòng cũng có chút khó chịu. Nhưng ngoại trừ chút khó chịu ấy ra thì chị cảm thấy vui vẻ nhiều hơn, em là Tiểu Tứ của phòng chúng ra, là em gái của bọn chị, là NO.1 được người người công nhận, em còn sợ gì nữa chứ."
Nhị tỷ cười đến ấm áp vô cùng, nếu so với đại tỷ và nhị tỷ thì cô nàng là một người khá kiệm lời. Bình thường cô nàng đều im lặng mà làm, lúc này lại thoải mái thừa nhận mình đố kỵ Diệp Vấn Vấn mà chẳng có chút khó chịu nào.
"Chương trình này, nếu chỉ có một người có thể đi tới cuối cùng, ở lại trên sân khấu, Tiểu Tứ, chắc chắn người đó là em." Ánh mắt của nhị tỷ trông nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Ai không có lòng ghen tị?
Cô nàng cũng không giấu làm gì.
Đố kỵ cũng là một động lực, có thể khiến chính mình càng ưu tú hơn.
Nhị tỷ chưa bao giờ muốn vượt qua Diệp Vấn Vấn, mặc dù khi nhìn thấy Diệp Vấn Vấn ngày càng giỏi hơn, cô nàng cũng càng có động lực hơn.
Diệp Vấn Vấn đỏ vành mắt, cô ôm lấy nhị tỷ: "Được, em và chị cùng tham gia."
Nhị tỷ xoa xoa đầu cô, nở một nụ cười ấm áp.
- ---
Diệp Vấn Vấn nói chuyện cô định tham gia chương trình ai là người dẫn chương trình cho Quý Hòa Hiện biết, anh khá bất ngờ: "Hai hôm nay anh bận quá, anh vẫn chưa nghe được tin gì, có cần anh bảo Tiểu Kiều hỏi chút tình hình cho em không?"
Anh diễn đến mức không thể thật hơn.
Diệp Vấn Vấn chẳng hề nghi ngờ chút nào: "Tất nhiên là có rồi."
Cô muốn dùng năng lực của mình đi về phía trước, nhưng không có nghĩa cô sẽ không đi cửa sau: Ví dụ như hiểu rõ tình hình hơn nhờ Quý Hòa Hiện.
Như thế cũng có thể để cô và nhị tỷ hiểu rõ chương trình này hơn, từ đó làm tốt khâu chuẩn bị.
Diệp Vấn Vấn và nhị tỷ qua được buổi thử giọng đầu tiên, hai người vào thẳng vòng trong, bước vào phòng thu và gặp được thầy hướng dẫn.
Tất cả thí sinh vào được vòng này đều có năng lực dẫn chương trình hơn người.
Có thể nói đây là cuộc quyết đấu của những người ưu tú.
Đồng thời, ở vòng này, một khi thí sinh lên sân khấu thì sẽ xuất hiện trước mắt khán giả và đi vào tầm nhìn của công chúng.
Thứ tự lên sân khấu của Diệp Vấn Vấn được sắp xếp ở phía sau, nhị tỷ lên sân khấu trước cô, đại tỷ và tam tỷ cũng tới cổ vũ cho hai người --- Diệp Vấn Vấn đã hỏi xin Quý Hòa Hiện vé khán giả cho hai cô nàng.
Bốn thầy hướng dẫn lần lượt ra câu hỏi cho nhị tỷ, độ khó không giống nhau, họ cũng đều công nhận năng lực dẫn chương trình của nhị tỷ, trong những người mới, cô nàng đã giỏi lắm rồi.
..... Điều khiến người ta vui mừng nhất là, Đường Triết đã bật đèn cho nhị tỷ!!!
Lúc đèn trước mặt Đường Triết sáng lên cũng là lúc đại tỷ và nhị tỷ hét ầm lên dưới ghế khán giả --- Hai cô đều biết thần tượng của nhị tỷ là Đường Triết.
Trước đó biểu hiện của nhị tỷ rất bình tĩnh tự nhiên, chẳng hề có chút căng thẳng nào. Thế nhưng sau khi đèn của Đường Triết sáng lên, cô nàng lại bối rối không yên. Lúc Đường Triết bước lên sân khấu ôm cô nàng, cô nàng cảm thấy mình không phải mơ, mà là linh hồn xuất khiếu rồi.
Cô nàng cũng không biết sao mình xuống sân khấu được.
Cuối cùng chỉ biết cười khúc khích không ngừng.
Vốn dĩ Diệp Vấn Vấn muốn hỏi cô nàng mấy câu, nhưng nào ngờ thí sinh xếp trước cô bỗng xảy ra chút bất ngờ cho lên ngay sau đó đã đến lượt cô, cô chỉnh đành điều chỉnh tâm trạng, đi lên sân khấu.
Đâu đâu cũng có máy quay, khắp sân khấu là những ánh đèn sáng ngời, ngồi ở đối diện là bốn người dẫn chương trình nổi tiếng. Người dẫn chương trình của chương trình [Ai là người dẫn chương trình] cũng là người dẫn chương trình tuyến một, tất cả người ở nơi này đều là tiền bối của cô, đều là những người ưu tú trong ưu tú.
Thử thách bắt đầu, sắc mặt của Diệp Vấn Vấn chẳng chút thay đổi, cô bình tĩnh ứng đối, nhưng bỗng trong lòng thầm có cảm giác không đúng. Không chỉ có cô cảm giác được, ngay cả khán giả dưới sân khấu cũng cảm thấy.
- ---- Những đề mà thầy hướng dẫn đưa ra càng lúc càng khó!
Phần lớn khán giả dưới sân khấu là công nhân viên của đài Thanh Mộc, nhưng cũng có một phần là khán giả thật. Sau khi chương trình quay mấy tập, cho dù là người không hiểu giới dẫn chương trình cũng đã có được chút kinh nghiệm. Mọi người cũng có thể cảm nhận được thầy hướng dẫn bên trên ra đề có khó hay không.
"Có chuyện gì thế?" Đại tỷ không cười được nữa: "Đàm Thế Khôn cố ý làm khó dễ Tiểu Tứ của chúng ta à."
Tam tỷ siết tay, rất cạn lời: "Đề càng lúc càng khó còn không nói, tại sao còn muốn Tiểu Tứ nhận diện được năm mươi sáu chữ hiếm gặp trong phòng ba mươi giây hả!"
Tuy Diệp Vấn Vấn trên sân khấu đã nhận diện được toàn bộ số chữ trong thời gian quy định, cũng đọc được hết. Nhưng thầy hướng dẫn Thời Giai ra đề càng khó hơn nữa!
"Tại sao tôi lại có cảm giác họ đã ngầm thương lượng với nhau, cố ý nhằm vào Tiểu Tứ thế." Sắc mặt của tam tỷ khó coi đến mức có thể vắt ra nước.
Cô nàng nhìn Diệp Vấn Vấn trên sân khấu, chợt cảm thấy Tiểu Tứ nhà mình hệt như một chiếc thuyền lá giữa đại dương mênh mông, bất cứ lúc nào cũng có thể bị mưa to gió lớn nhấn chìm.
Đại tỷ cũng lo lắng, có nhiều người nhìn như thế, đến lúc chương trình được phát sóng, nếu Tiểu Tứ không trả lời được hoặc trả lời không tốt thì phải làm sao.
Những cư dân mạng không hiểu, họ chỉ cảm thấy Diệp Vấn Vấn ngay cả một đề thi cũng không trả lời được, trình độ này sao có thể làm người dẫn chương trình chứ?
Trong sự lo lắng của hai người, Diệp Vấn Vấn đã hoàn thành đề khó của Thời Giai đưa ra một cách vô cùng tốt đẹp. Trong nháy mắt hiện trường ở nên im lặng, ngay sau đó lại vang lên một tràn tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
"Quá đẹp!" Đại tỷ và tam tỷ nhảy dựng lên, các cô nghe xung quanh có người khen Diệp Vấn Vấn không dứt miệng thì tự hào không thôi.
Đến cảnh quay bốn vị thầy hướng dẫn có bật đèn của mình không thì, ngay lúc các thầy hướng dẫn khác còn chưa kịp phản ứng thì Từ Hân Hòa, anh cả của đài trung tâm đã nhấn nút bật đèn của mình một cách nhanh chóng và gọn gàng.
Chương trình đã đến tập bốn rồi nhưng vẫn chưa thấy đèn sáng lần nào, bốn vị thầy hướng dẫn đều là người giỏi nhất trong giới dẫn chương trình. Thế nhưng Từ Hân Hòa là anh cả của đài trung tâm, xét từ địa vị thì ông ta cao hơn hẳn ba thầy hướng dẫn khác.
Với khán giả mà nói, họ tin ba thầy hướng dẫn khác sẽ có khả năng sáng đèn, ngàn vạn lần không ngờ từ đầu chương trình đến giờ, ánh đèn đầu tiên là từ tay Từ Hân Hòa.
Tất nhiên, vừa nãy ông ta cũng là người ra đề khó nhất trong thử thách của Diệp Vấn Vấn.
Từ Hân Hòa đứng lên, so sánh với ba thầy hướng dẫn khác, ông ta có ngũ quan đoan chính, giọng nói đầy từ tính, cho dù tuổi tác không còn nhỏ nữa những quanh người ông ta lại có một sức hấp dẫn không tê,
"Hiếm khi gặp được người mới vừa mắt, mọi người đừng giành với tôi." Ông ta nhìn Diệp Vấn Vấn: "Đã rất nhiều năm rồi không nhận học trò, cháu có muốn trở thành học trò thứ ba của tôi không?"
Học trò thứ hai của Từ Hân Hòa đang đứng ngay bên cạnh Diệp Vấn Vấn, cũng chính là người dẫn chương trình của chương trình [Ai là người dẫn chương trình].
Bầu không khí tại hiện trường đã nóng đến đỉnh điểm, dù Diệp Vấn Vấn có bình tĩnh đến đâu, lúc này gương mặt cô cũng đã đỏ lên, đó là sự kích động khi chính mình được thừa nhận.
Đứng trên sân khấu này, nhìn xuyên qua ánh mắt của Từ Hân Hòa, Diệp Vấn Vấn dường như thấy được tương lai bao la rộng lớn của chính mình.
Cô trịnh trọng gật đầu.
Phần thử thách kết thúc, Diệp Vấn Vấn trở lại hậu trường ---- Đồng thời cô cũng là thí sinh cuối cùng của tập này, bốn thầy hướng dẫn cùng cùng về lại hậu trường.
Nhị tỷ vừa nhìn thấy Đường Triết thì mặt đã đỏ lên, ăn nói lắp ba lắp bắp. Bây giờ Từ Hân Hòa là thầy của Diệp Vấn Vấn, tất nhiên cô cần phải gặp mặt chào hỏi ông ta.
Không ngờ Thời Giai và Đàm Thế Khôn cũng bước lại đây, hai người nhìn Diệp Vấn Vấn đầy thâm ý. Thời Giai là thầy hướng dẫn nữ duy nhất ở đây, chị ta nháy mắt với Diệp Vấn Vấn một cái.
"Cố lên, thật chờ mong ngày nào đó có thể đứng cùng sân khấu dẫn chương trình chung với em." Chị ta vỗ vai Diệp Vấn Vấn rồi mỉm cười rời đi.
"Bỏ qua cho tôi khi ra đề hơi khó cho em, cũng không phải nhằm vào em đâu, chỉ là muốn nhìn xem năng lực của em thế nào thôi. Có người nói cho tôi biết, mặc kệ tôi ra đề khó cỡ nào, chắc chắn em sẽ có cách giải quyết tốt nhất. Ban đầu tôi còn không tin, bây giờ tôi tin rồi." Đàm Thế Khôn cười cười, cũng đi mất.
"Có phải rất ngờ vực không?" Đường Triết nhìn ra được sự mờ mịt của Diệp Vấn Vấn, anh ta chủ động khui chuyện: "Có người cố ý căn dặn chúng tôi, không chỉ không thể tạo thuận lợi cho em, mà phải làm khó em gấp bội, chúng tôi cũng chỉ phụng mệnh làm việc mà thôi."
Còn lại Từ Hân Hòa, ông ta nhìn vào mắt Diệp Vấn Vấn rồi bỗng nói: "Lúc cháu vừa lên đại học năm nhất tôi đã biết cháu rồi."
"Có người tới tìm tôi, nói rằng cô gái nó yêu đã ghi danh vào chuyên ngành phát thanh, tương lai muốn làm người dẫn chương trình, còn dò hỏi tôi phải chuẩn bị những gì. Nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là lời nói trên đầu môi, cho nên tôi đã đưa tài liệu học tập tôi từng dùng qua cho nó."
Diệp Vấn Vấn cắn môi, sấp tài liệu này đã được mở ra hơn mười lần trên bàn học của cô.
"Bắt đầu từ năm nhất đại học, nó đã thuyết phục tôi, hy vọng tôi có thời gian dẫn dắt cháu, tôi đã từ chối." Từ Hân Hòa nói: "Thứ nhất, tôi quá bận, thời gian trống rất ít, một khi có thời gian trống tôi cũng muốn dành cho người nhà của mình, không muốn dẫn dắt thêm học trò nữa. Thứ hai, một cô gái nhỏ mới vào đời, chưa thể xác định liệu có thể chịu được khổ trong nghề dẫn chương trình này hay không."
"Trong mắt khán giả, làm người dẫn chương trình rất dễ dàng, chỉ cần há miệng nói chuyện là được, nhưng có thật là vậy không?"
Diệp Vấn Vấn lắc đầu.
Từ Hân Hòa lại nói: "Kiểm tra của ngày hôm nay dành cho cháu chỉ là một trong số đó mà thôi. Một khi cháu trở thành người dẫn chương trình thật sự, cháu sẽ phải đối mặt với đủ loại chuyện khẩn cấp khác nhau. Dù là cháu đang phát sóng trực tiếp, hoặc là cháu đang dẫn chương trình cho một hoạt động tầm cỡ cũng được. Mỗi một tiếng nói mỗi một động tác của cháu đều bị vô số con mắt nhìn chằm chằm, mỗi một sai lầm đều sẽ bị phóng to lên. Mà, hậu quả của mỗi một sai lầm mang đến, cháu nhất định phải gánh chịu một mình."
"Vì thế, cháu đã chuẩn bị xong tâm lý để bước từ vườn trường vào xã hội chưa?"
Diệp Vấn Vấn đỏ vành mắt, trong lồng ngực cô xao động không yên. Cô thẳng lưng, nhìn lại Từ Hân Hòa, nói từng câu từng chữ: "Thầy, cháu đã chuẩn bị xong."
Trên gương mặt nghiêm túc của Từ Hân Hòa lóe lên ý cười rồi biến mất ngay, ông ta gật đầu, khi gần lướt qua Diệp Vấn Vấn thì lại thoáng dừng bước: "Có lẽ cháu không biết, tôi còn một cái tên khác nữa, là Quý Thúc Nguyên."
Diệp Vấn Vấn ngơ ngác.
Cha ruột của Quý Hòa Hiện tên Quý Trọng Nguyên.
Quý Thúc Nguyên.....
Sau đó, Diệp Vấn Vấn rưng rưng cầu một quyển gia phả nhà họ Quý từ Quý Hòa Hiện.....