Suy nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu cô, một giây sau, ngay dưới mắt của cô, vết máu dính trên váy dần biến mất như có một cục tẩy tẩy đi, lát sau váy cô đã sạch sẽ hệt như vừa được giặt xong.
Diệp Vấn Vấn: "???"
Tự làm sạch à?
Cô thầm nghĩ trong lòng một chút, giải quyết thay cô như thế à?!
Diệp Vấn Vấn bối rối mấy giây rồi vui vẻ: Cô không có quần áo nào khác, sau bị bị bẩn rồi muốn thay cũng không được, bỗng nhiên trở nên săn sóc như thế, cô còn có hơi không quen đấy.
Nếu có thể để cô không có kỳ sinh lý, vậy thì càng tốt hơn.
Nhưng mà, tuy rằng thế giới trong tranh có công năng tự làm sạch những thứ bên trong, nhưng cô cũng không thể dùng quần áo để che đậy, sau đó không nhúc nhích sống qua mấy ngày được.
"Tiểu Thanh."
Ngọn cỏ chui ra theo tiếng cô, cô vội vàng nói: "Mi cho ta hai cái lá gấp với."
Ngọn cỏ không biết cô cần làm gì, nhưng rất ngoan ngoãn duỗi hai ngọn cỏ ra rồi quấn với nhau, dùng sức xoắn một cái, hai cái lá cỏ rơi xuống.
Diệp Vấn Vấn xếp gọn lại, sau đó cẩn thận lót vào, đảm bảo rằng tạm thời sẽ không chảy xuống bắp đùi, tiếp đó cô bay ra ngoài lấy giấy.
Lúc cô tỉnh lại thì chỉ để tâm đến mình, không chú ý đến bên ngoài. Lúc này cô mới phát hiện bên ngoài không hề tối đen như cô tưởng, tuy ánh sáng khá yếu, nhưng vẫn đủ để cô nhìn thấy.
Cảm giác không giống với ánh trăng chiếu vào, Diệp Vấn Vấn cẩn thận bay ra ngoài, nhìn thấy Quý Hòa Hiện đang nằm trên giường, anh nhắm mắt ngủ say sưa. Mà, ở đầu giường có một chiếc đèn ngủ nhỏ, ánh sáng được tỏa ra từ nó.
Diệp Vấn Vấn lại bất ngờ lần nữa: Không ngờ ảnh đế đại nhân sẽ dùng đèn ngủ.
Hai đêm trước anh đều không dùng.
Chờ chút --- Trái tim của Diệp Vấn Vấn bỗng nhảy lên một cái: Nếu Quý Hòa Hiện ngủ, điều này nói rõ thời gian đã không còn sớm nữa. Mà khi anh trở về, cô vì đau bụng sinh lý nên đã ngất đi, căn bản không hề ngồi trên nhụy hoa.
Nếu Quý Hòa Hiện thấy, chắc chắn có thể phát hiện ra điểm không đúng.
Vừa nghĩ đến việc Quý Hòa Hiện biết được sự tồn tại của mình, trái tim cô bỗng đập nhanh hơn, trong đầu cô có rất nhiều hình ảnh mình bị ngược đãi chạy qua.
Cô mau chóng lắc đầu, bỏ hết mấy suy nghĩ khủng bố này khỏi đầu mình. Nếu cô bị phát hiện, Tiểu Thanh sẽ nhắc nhở cô, nó không có, nói rõ Quý Hòa Hiện không hề phát hiện cô.
Diệp Vấn Vẫn vỗ nhẹ ngực mình, khinh bỉ hành động tự mình dọa mình này.
Lực chịu đựng của tâm lý cô quá kém, có chút gió thổi cỏ lay thôi đã sợ rồi, có thể can đảm một chút không hả!
Diệp Vấn Vấn âm thầm tự mình dạy dỗ mình xong thì bay đến chỗ khăn giấy, ngay khi cô chuẩn bị xé giấy thì chợt nghe tiếng vải áo ma sát.
Không thể nào, lại thức rồi?
Cô thầm kêu cổ một tiếng, quay đầu nhìn lại, quả nhiên Quý Hòa Hiện đã ngồi dậy.
Chất lượng giấc ngủ của ảnh đế đại nhân đúng là không tốt, sớm không tỉnh muộn không tỉnh, lại cứ thích tỉnh ngay lúc cô tìm giấy, khiến cô vội chết mất.
Không còn cách nào, Diệp Vấn Vấn lập tức chạy ra sau hộp giấy, động tác mạnh này làm cô cảm nhận được một sự ào ạt mãnh liệt dưới thân mình.
Diệp Vấn Vấn: "..."
Cô ghét kinh nguyệt!
Quý Hòa Hiện đợi vài giây mới mở đèn, đủ thời gian cho nhóc con trốn đi.
Lúc Diệp Vấn Vấn gọi ngọn cỏ ở thế giới trong tranh, anh bỗng nghe được tiếng điện nên chợt thức dậy, anh sợ dọa cô cho nên không ngồi dậy ngay. Anh tính toán thời gian thật kỹ, lúc này mới ngồi dậy.
Anh mở đèn, chợt nghĩ đến cô đang núp mình trong bóng tối quan sát anh thì không nhịn được nhẹ cong môi. Anh cố gắng không quay đầu nhìn sang tủ đầu giường, anh đứng dậy, rất tự nhiên mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Diệp Vấn Vân nhân cơ hội này vội vàng dùng cả hai tay kéo giấy xuống lót cho mình, cuối cùng cũng coi như không lộ ra vẻ khó coi.
Quý Hòa Hiện lấy ra hai cái cốc nhỏ hơn cả cốc cà phê, anh rót một cốc nước nóng, vốn định để đường đỏ vào -- Đường đỏ là do Sở Dư Hương gửi đến lần trước.
Nhưng anh sợ nhóc con nhìn ra điểm không đúng, cho nên đã đổi đường đỏ thành viên.
Một cốc khóc là sữa bò, anh hâm nóng lại, sau đó quay về phòng ngủ.
Anh cố ý đứng bên giường, đối diện với tủ đầu giường, uống từng ngụm từng ngụm một, nhờ vào động tác đó mà anh đã nhìn thấy được cái bóng nhỏ trên tường mà không để lại chút dấu vết nào.
Diệp Vấn Vấn lặng lẽ ló đầu ra nhìn, ảnh đế đại nhân nửa đêm ra ngoài uống hai cốc nước???
Trước kia Quý Hòa Hiện không biết tinh linh hoa trong tranh sống, bây giờ biết rồi, ở trên tủ đầu giường này, gần như anh chỉ cần chú ý một chút là có thể nhìn ra được nơi ẩn núp của cô.
Anh dùng dư quang nơi đuôi mắt quan sát động tác ló đầu ra đầy cẩn thận của cô, trong lòng bỗng thấy hơi buồn cười, lại có chút đau lòng. Anh không chần chờ nữa, đặt cốc nước xuống rồi xoay người đi vào phòng tắm, ấn nút xả nước của bồn cầu.
Sau khi xây dựng xong hành loạt hành động nửa đêm rời giường đi uống nước rồi đi vệ sinh, Quý Hòa Hiện tắt đèn, anh nằm xuống giường lần nữa, hai tay đặt trên bụng, hô hấp nhẹ lại, để nhóc con tin rằng anh đã ngủ.
Diệp Vấn Vấn đợi một chút, sau khi xác nhận ảnh đế đại nhân đã lại ngủ nữa rồi mới đi ra khỏi sau hộp giấy, cô bất ngờ phát hiện, trong hay cốc nước một là sữa bò nóng, một là nước nóng.
Cô tới gần, cô có thể ngửi được mùi sữa bò thơm ngát, cô không nhịn được mà liếm môi một cái. Sau đó cô liếc mắt nhìn Quý Hòa Hiện một cái, lần này cô đã hoàn toàn không thể hiểu nổi thói quen trước khi đi ngủ của ảnh đế đại nhân.
Tối hôm qua chỉ uống nước, hôm nay lại là nước và sữa bò, biết đâu tối mai sẽ là nước trái cây cũng nên.
Quá xa xỉ, Diệp Vấn Vấn vừa cảm thán vừa đi tới chỗ cốc sữa bò.
Không quan tâm ảnh đế đại nhân uống gì, dù gì những gì anh uống còn lại đều tiện nghi cho cô, hơn nữa còn là nước nóng, cô có thể tắm nước nóng!!!
Cô chợt nhớ ra mình đang đến kỳ sinh lý, nếu thật sự nhảy vào cốc nước của ảnh đế đại nhân để tắm thì thật không ra gì, ngàn vạn lần không được.
Vì để không phát ra âm thanh, cô cẩn thận nếm một chút sữa bò, sữa bò nóng ấm thơm ngọt chảy vào bụng, nhất thời, một luồng ấm áp lan tỏa trong bụng, cảm giác khó chịu do kỳ sinh lý mang đến cũng biến mất sạch.
Cô vui vẻ, cô lại uống thêm mấy ngụm nữa, bắt đầu so sánh nước với sữa bò, cô thích sữa bò nhất, uống vào một ngụm thì tâm tình đã trở nên sung sướng rồi.
Bên tai nghe được những âm thanh rất nhỏ, Quý Hòa Hiện nhẹ nhàng nghiêng đầu, anh quay mặt nhìn sang tủ đầu giường. Dựa vào ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ, anh có thể thấy được tinh linh hoa đang nhón chân lên uống sữa, xem ra có chút mất công mất sức.
Quý Hòa Hiện nhíu mày, cái cốc này vẫn quá không hợp với cô.
Đôi cánh mỏng manh của cô mở ra, nhìn qua thì hệt như chỉ cần có chút khác thường nào xảy đến thì cô sẽ lập tức bay ra xa, ngăn chặn nguy hiểm.
Đúng là một nhóc con cảnh giác.
Động tác của cô linh hoạt, nói rõ cơ thể đã hoàn toàn khôi phục. Dưới ánh sáng lờ mờ, khóe môi của anh nhẹ nhàng cong lên.
Diệp Vấn Vấn thỉnh thoảng sẽ nhìn lại Quý Hòa Hiện đang nằm trên giường, cô chỉ sợ anh đột nhiên tỉnh dậy, cũng may, mỗi lần cô nhìn sang thì ảnh đế đại nhân đều đang ngủ ngon lành.
Sau khi uống sữa bò xong, Diệp Vấn Vấn chuẩn bị xé nhiều giấy hơn một chút. Nhưng cô chợt phát hiện một hộp bông tăm ở phía trong của tủ đầu giường, điều này khiến cô sướng đến phát rồ.
Có bông gòn, cô có thể tự chế băng vệ sinh rồi.
Diệp Vấn Vấn không chần chờ nữa, cô vội xé giấy, cô đặt ở giữa giấy một ít bông gòn rồi xếp lại thành hình vuông nhỏ, xong xuôi cô vội vàng bay về thế trới trong tranh.
Một giây sau, tay cô bị một màn chắn vô hình cản lại, thế nào cũng không chen vào được.
Cứ như ngay giữa trời nắng có tia sét đánh xuống vậy, cô chợt nhớ: Đồ ở thế giới bên ngoài, không thể mang vào thế giới trong tranh.
Cô mở to mắt xoắn xuýt vài giây, cuối cùng cô nhận mệnh cầm băng vệ sinh tự chế bay đến chỗ bồn hoa -- Cô phải giải quyết chuyện quan trọng trước đã, sau đó lại nghĩ cách khác.
Quý Hòa Hiện thấy nhóc con bay đến hướng cửa sổ thì nhíu mày: Cô muốn ra khỏi phòng à? Bên ngoài quá nguy hiểm.
Nhưng nhớ rằng trước khi mình đi ngủ thì đã đóng cửa sổ lại, cô không bay ra được nên thoáng yên tâm, tiếp tục tập trung nghe ngóng.
Diệp Vấn Vấn đậu vào bồn hoa, sau khi làm thế này thế nọ một hồi lâu, cuối cùng cô cũng khiến mình không còn hiện tượng chảy máu lúng túng nữa. Cô còn chưa từ bỏ ý định muốn thử xem có thể bay vào trong tranh không -- Kết quả, từ phần eo trở xuống bị chặn lại bên ngoài, không thể vào được.
Bây giờ cô đang đối mặt với hai sự lựa chọn, hoặc là trở về thế giới trong tranh, dùng lá cỏ để làm băng vệ sinh, hoặc là ở bên ngoài, dùng băng vệ sinh mềm mại tự chế của mình.
Diệp Vấn Vấn cẩn thận cân nhắc trong lòng, phân tích lợi và hại của hai phương án.
Phương án đầu tiên:
Ưu điểm: An toàn, cô có thể tiến vào thế giới trong tranh bất cứ lúc nào, không bị hạn chế.
Khuyết điểm: Lá cỏ rất cộm, không có sức thấm hút như bông gòn, sử dụng không hề thoải mái, còn dễ bị lệch đi.
Phương án thứ hai:
Ưu điểm: Thoải mái, bông còn có sức thấm hút, băng vệ sinh cô tự chế có thể dùng được khá lâu.
Khuyết điểm: Trong lúc sử dụng thì không thể bay về trong tranh được, nếu gặp phải tình huống đột ngột, cô rất dễ bị ảnh đế đại nhân phát hiện, bị bại lộ.
Vật là chết, người là sống, cô cũng không thể vì kỳ sinh lý mà phải uất ức ở mãi trong tranh, dùng lá cỏ, thế quá thảm.
Diệp vấn Vấn quyết định dùng phương án thứ hai, chắc hẳn kỳ sinh lý chỉ kéo dài ba, bốn ngày. Cùng lắm thì mấy ngày nay cô cẩn thận hơn chút, giấu mình kỹ hơn chút là được.
Ban đêm cứ tùy tiện tìm chỗ ngủ bên ngoài, sáng sớm thức dậy trước khi ảnh đế đại nhân rời giường, lấy băng vệ sinh ra, sau đó bay về thế giới trong tranh, chờ khi ảnh đế đại nhân đi thì cô lại bay ra ngoài.
Nhìn thì có hơi phiền phức, nhưng thật sự thì cũng không có gì, chỉ cần chú ý xem khi nào ảnh đế đại nhân thức là được.
Anh không thể vừa thức dậy đã cầm tranh lên xem, anh sẽ vào phòng tắm rửa mặt, sau đó uống nước, chạy bộ rồi chuẩn bị bữa sáng. Cô cứ tận dụng thời gian ở giữa này để tùy cơ ứng biến, động tác nhanh nhẹn một chút, ảnh đế đại nhân sẽ không phát hiện ra cô.
Đến cùng thì lá gan của cô vẫn rất nhỏ, sợ bị phát hiện, hết kiêng dè cái này lại kiêng kỵ cái khác, dẫn đến chuyện bó tay bó chân. Thực tế thì nào có nguy hiểm như thế, cô còn có hai cánh mà.
Kết quả xấu nhất là bị phát hiện mà thôi, đến lúc đó cô lại nghĩ cách là được, lúc này cứ suy nghĩ vẩn vơ chuyện chưa xảy ra, ngược lại tự khiến mình bất an.
Cuộc sống phải có chút kích thích, như vậy mới thú vị, cô an ủi mình.
Diệp Vấn Vấn suy nghĩ thông suốt rồi ném hết lo lắng đi, cô lại đến uống sữa, uống đến khi cái bụng căng tròn lên mới chịu dừng lại. Cô hạnh phúc ợ một cái, hy vọng sau này cô có nhiều cơ hội uống sữa bò nóng hơn.
Cô quyết định hôm nay mình sẽ ngủ cùng giường với ảnh đế đại nhân, cô bay quanh giường một vòng, đặt mục tiêu đến ngay dưới viền gối của anh: Nơi này là góc chết của tầm mắt, trừ phi anh giở gối lên mới thấy.
Quan trọng hơn chính là, cô ngủ dưới gối, cách Quý Hòa Hiện rất gần, khi anh rời giường thì cô cũng có thể cảm nhận được ngay, có thể nói là một vị trí cực tốt.
Cũng may là vết máu dính trên người sẽ tự động được làm sạch, nếu không thì sẽ không thể ngủ trên giường được, biết đâu làm dính máu lên giường của ảnh đế đại nhân, thế thì ngượng ngùng cỡ nào.
Diệp Vấn Vấn tìm một vị trí tốt ngay dưới gối để nằm xuống, sau khi nằm xuống, cơn buồn ngủ bỗng kéo tới, cô ngáp một cái, co người rúc vào một chỗ ngủ say.
Không biết qua bao lâu, Quý Hòa Hiện đang nằm thẳng bỗng hơi nâng người lên, anh vén viền gối lên, yên lặng quan sát tinh linh hoa đang ngủ say sưa. Một lát sau, anh dùng ngón trỏ kéo một góc cánh bị cô đè ra.
Tinh linh hoa không hề cảm nhận được gì, thậm chí còn dụi dụi vào ngón tay anh.
- ---
Tác giả có lời muốn nói: Trước đó không lâu, ảnh đế đại nhân đã nói: Đúng là một nhóc con cảnh giác.
Bây giờ, ảnh đế đại nhân: Bây giờ tôi muốn thu lại câu nói này.