Quý Hòa Hiện ngồi đưa lưng về hướng gió, anh nhìn vào tinh linh hoa trong lòng bàn tay với ánh mắt nặng nề.
Cô im lặng ngồi đó, chôn đầu vào giữa hai chân, co lại thành một đoàn, đôi vai nhỏ khe khẽ run lên, thấy rõ cô đang cố gắng đè nén sự nghẹn ngào.
Một lát sau, anh duỗi ngón tay trỏ ra, nhẹ nhàng vuốt lưng cô.
Cảm giác ấm áp mềm mại mang theo sự động viên từ sau lưng truyền đến, như thể rót từng chút từng chút một vào tim Diệp Vấn Vấn, tâm tình của cô dần bình tĩnh lại, đôi cánh rũ xuống khẽ vỗ vỗ.
Cô biết Quý Hòa Hiện còn phải làm việc, cho dù tình huống thế nào, có thể gặp lại người xưa thì vẫn là chuyện tốt.
Quý Hòa Hiện không nói gì, anh cứ yên lặng ở bên cạnh cô, chờ đến khi tâm tình cô bình phục lại anh mới mở miệng: "Vấn Vấn quen hướng dẫn Tông à?"
Diệp Vấn Vấn gật đầu không chút nghĩ ngợi, sau khi cô gật đầu xong mới cảm thấy không thích hợp. Dưới cái nhìn của Quý Hòa Hiện, cô là một con tinh linh hoa do anh vẽ ra, sao lại quen biết Tông Việt được chứ.
Mặc dù cô muốn giải thích, nhưng chính cô còn không nghĩ rõ được thì phải giải thích với anh thế nào.
Ngay khi Diệp Vấn Vấn đang suy nghĩ nên giải thích với anh thế nào, thì đã nghe Quý Hòa Hiện nói: "Vấn Vấn, em không phải tinh linh hoa, đúng không?"
Không biết tại sao cõi lòng cô bỗng thấy thoải mái, cô nhìn vào mắt của Quý Hòa Hiện rồi nghiêm túc gật đầu. Quý Hòa Hiện không có chút bất ngờ nào, hệt như đã sớm biết từ lâu.
Bất kỳ chủng vật sống nào, ngay lúc mới ra đời đều là một trang giấy trắng, cần phải trải qua sự tìm tòi không ngừng và học tập mới có thể tiếp tục tồn tại.
Ngay từ khi bắt đầu Diệp Vấn Vấn đã biểu hiện khác với tất cả.
Những lời nói và hành động của cô, có thể giải thích là tự có khi thế giới sinh vật trong tranh hình thành, nhưng cô là một tinh linh hoa do anh sáng tạo ra, chưa từng trải sự học tập nào mà đã biết viết chữ, thậm chí còn đăng ký được tài khoản weibo, điều này hiển nhiên không hề hợp lý.
"Dù trước đây em là ai, bây giờ em là tinh linh hoa của tôi." Quý Hòa Hiện nâng cô lên để ngang tầm mắt, hai người nhìn thẳng vào nhau: "Có chuyện gì thì chúng ta cùng giải quyết, em không cần cảm thấy phiền thay tôi."
Tất cả mọi thứ trước đây lướt nhanh qua đầu Diệp Vấn Vấn.
Đúng vậy, Diệp Vấn Vấn xấu xí, bệnh nặng trước kia đã chết rồi. Bây giờ cô là một tinh linh hoa, cho dù cô gặp lại anh Tông Việt khi còn bé thì đã sao.
Lẽ nào cô phải chạy đến trước mặt anh ta, nói với anh ta rằng cô là Vấn Vấn?
Chuyện bây giờ cô cần làm là nghĩ cách để mình lớn lên, có được tỉ lệ người của người bình thường.
"Thầy Quý, quá khứ đã qua rồi." Diệp Vấn Vấn cười với Quý Hào Hiện đến mức mắt mày cong cong, năng lực tự điều chỉnh của cô xưa nay vẫn rất tốt.
Cô không nói, Quý Hòa Hiện cũng không ép cô, Diệp Vấn Vấn nghĩ đến biểu hiện vừa nãy của mình thì khá ngại ngùng, cô liếc mắt sang chỗ khác, không dám nhìn Quý Hòa Hiện.
Cô ngồi trong tay ảnh đế đại nhân khóc.. Ngẫm lại thấy thật ngốc.
Cô rất ít khóc, cho dù khi làm hóa trị, ống tiêm dữ tợn đâm vào bên eo khiến cô đau đớn tột cùng thì cô vẫn có thể nhịn được, nếu thật sự không nhịn được mới lặng lẽ khóc một chút, càng không cần phải nói đến việc khóc trước mặt người khác.
Diệp Vấn Vấn nghĩ tới đây, cô lại muốn chôn đầu mình xuống, nhưng dư quang chợt chú ý đến bộ quân trang Quý Hòa Hiện đang mặc.
Đây là trang phục phim sao?
Diệp Vấn Vấn phản ứng lại, cô đập cánh bay lên, nhìn hết toàn thân Quý Hòa Hiện, cô gần như đỏ mặt theo bản năng, đôi mắt cô sáng bừng lên, nói một lời từ tận đáy lòng: "Thầy Quý, anh mặc quân trang đẹp trai quá đi mất."
Quý Hòa Hiện: "Thật à?"
Diệp Vấn Vấn gật đầu điên cuồng: "Thật thật, rất hợp, vô cùng khí thế luôn."
Cô bay vòng quanh Quý Hòa Hiện, cuối cùng nói: "Khuyết điểm duy nhất là mái tóc, cảm giác có hơi dài, nhưng như thế cũng rất đẹp."
Quý Hòa Hiện cười cười, Kiều Hựu Song bỗng đến tìm: "Anh Quý, đến anh chụp ảnh rồi, những người khác đều đã chụp xong."
Quý Hòa Hiện trở lại phòng hóa trang, anh nói với thợ trang điểm: "Làm tóc ngắn hơn một chút."
Chụp xong ảnh poster, tiếp theo là thời gian huấn luyện, Diệp Vấn Vấn và con búp bê Tiểu Quý được Quý Hòa Hiện đặt trong túi áo khoác, còn lệnh cho Kiều Hựu Song phải cầm áo khoác theo, Diệp Vấn Vấn liền có cơ hội ló đầu ra nhìn.
Nhưng cả người cô vẫn hơi đau, lúc Quý Hòa Hiện huấn luyện thì cô lại nằm trong túi, ôm búp bê Tiểu Quý ngủ thiếp đi.
Thời gian huấn luyện là hai giờ, giữa lúc đó có nghỉ ngơi một chút, huấn luyện viên phát hiện Tông Việt cứ nhìn Quý Hòa Hiện mãi nên đến bên cạnh nói với anh ta: "Nhìn gì thế."
Tông Việt không nói gì, anh ta mở nắp bình nước ra rồi ngửa đầu uống một ngụm nước lớn, trong đầu anh ta chợt xuất hiện hình ảnh con búp bê nhỏ nằm trong lòng bàn tay mình.
Một con búp bê, tại sao lại xuất hiện trên người anh ta.
Huấn luyện viên đã phân tích vấn đề này với anh ta, theo như huấn luyện viên nói thì, có lẽ không cẩn thận nên bị vướng vào quần áo.
Huấn luyện viên nói: "Đúng rồi, tôi phải đi hỏi minh tinh họ Quý kia một chút, hỏi xem cậu ta mua con búp bê đó ở đâu thế, tôi phải mua cho cháu gái tôi một con."
Tông Việt: "Người ta đã nói là fans tặng."
Huấn luyện viên: "Lỡ đâu cậu ta biết thì sao, hỏi một chút cũng không mất miếng thịt nào."
Quý Hòa Hiện đang cầm điện thoại ngồi trên ghế, anh vừa mới mở trình duyệt ra thì huấn luyện viên đã đi tới, anh chỉ đành cất điện thoại đi.
Chờ đến khi nghe xong câu hỏi của huấn luyện viên, Quý Hòa Hiện nói: "Con búp bê ấy là của fans tặng, tôi cũng không biết họ đã mua được từ nơi nào, có cơ hội tôi sẽ hỏi giúp anh."
"Không cần không cần." Huấn luyện viên xua tay, anh ta nào dám để minh tinh lớn người ta đi hỏi giúp mình chứ: "Tôi chỉ hỏi thử thôi."
"Vậy tôi có thể chụp một bức ảnh được không?" Huấn luyện viên thấy tính tình của minh tinh lớn này cũng tốt, cho nên không nhịn được hỏi thêm một câu: "Như vậy tôi cũng có thể tìm kiếm trên mạng."
Quý Hòa Hiện: "..."
"Lão Lý, điện thoại cậu reo đây này." Tông Việt đi tới, lúc này huấn luyện viên mới phát hiện mình không mang theo điện thoại nên vội trở về nghe.
Tông Việt không quá quen với việc giao tiếp với minh tinh lớn, anh ta nói: "Thật ngại quá, đường đột rồi."
"Không sao." Quý Hòa Hiện lịch sự đáp lại, ánh mắt anh dừng lại trên mặt anh ta thêm mấy giây.
Tông Việt cũng cảm giác được, hai người đối diện nhau, sau đó Tông Việt giơ cổ tay lên nhìn thời gian rồi nói: "Nghỉ ngơi thêm năm phút nữa rồi bắt đầu vòng huấn luyện tiếp theo."
Xong xoay người rời đi.
Quý Hòa Hiện thu hồi ánh mắt, anh lại mở điện thoại lên, mở trình duyệt lên rồi tìm kiếm ba chữ "Diệp Vấn Vấn".
Có rất nhiều kết quả liên quan đến "Vấn Vấn", đầu ngón tay thon dài của anh lướt xuống, cuối cùng dừng lại ở một tiêu đề:
[Phải đối xử thế nào với Diệp Vấn Vấn thiện tâm, người đã hiến thận cứu chị lại trở thành một kẻ chỉ biết xòe tay xin đồ, được voi đòi tiên?]
Ngón tay thon dài của Quý Hòa Hiện dừng lại trên tiêu đề này một lúc lâu, sau đó mới click vào.
Nội dung bên trong là một vài đoạn văn giải thích từ đầu tới đuôi câu chuyện Diệp Vấn Vấn quyên thận cứu chị, sau đó diên tục vòi người hảo tâm những món đồ đắt giá, không hề biết cảm ơn.
Nếu không vừa lòng, cô còn lên mạng đăng tải mấy lời nói khó nghe, trách cứ người hảo tâm, nói cái gì mà lòng tốt chỉ là đạo đức giả.
Tin tức này được đăng tải vào một năm trước, bên dưới có không ít bình luận trả lời, câu từ rất khó nghe:
"Cô gái này lấy mặt mũi ở đâu ra thế? Cho rằng hiến thận là có thể giành lấy hết lòng tốt của cư dân mạng rồi muốn làm gì thì làm à?"
"Đây là điển hình tôi yếu đuối tôi có lý, buồn nôn."
"Có lẽ là còn nhỏ tuổi, haiz, uổng cho tôi trước đây còn cảm thấy cô gái này thật ngây thơ, hiến thận miễn phí cho chị mình, đúng là lòng tốt lại bị coi thành lòng lang dạ thú mà."
"Trước đây tôi còn quyên góp một khoản, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng là tiền đấy, giờ ngẫm lại đã thấy khó chịu rồi. Tôi tình nguyện cho ăn mày, chứ không muốn cho người thế này."
......
Năm phút nghỉ ngơi trôi qua rất nhanh, Quý Hòa Hiện thoát ra khỏi trình duyệt với gương mặt không chút cảm xúc, lại dùng điện thoại gửi cho Kiều Hựu Song một tin wechat rồi tiếp tục huấn luyện.
[Quý Hòa Hiện: Giúp tôi điều tra tất cả tin tức liên quan đến Diệp Vấn Vấn, đừng để lộ ra.]
Dòng tin được đính kèm với một ảnh chụp màn hình về tin tức.
Kiều Hựu Song nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại mà lòng dạ ngổn ngang, tin nhắn này của anh Quý, khiến cậu ta cảm thấy mình như là gián điệp.
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là "Diệp Vấn Vấn", vừa nhìn đã biết là tên con gái. Câu ta nhớ đến tình huống mình đã suy đoán về Quý Hòa Hiện trước đó, lẽ nào "Diệp Vấn Vấn" này chính là cô gái trong lòng anh Quý?
Chờ đến khi thấy hết nội dung, Kiều Hựu Song yên lặng, thì ra không phải.
Buổi huấn luyện kết thúc, buổi trưa được nghỉ ngơi nửa giờ, buổi chiều bắt đầu quay phân cảnh đầu tiên của phim. Quý Hòa Hiện nhân nửa giờ này, đưa Diệp Vấn Vấn về khách sạn.
Lúc đó Diệp Vấn Vấn vẫn còn ngủ ngon lành, Kiều Hựu Song rất bất ngờ, không biết tại sao Quý Hòa Hiện ngay cả bữa trưa cũng không ăn còn muốn quay về khách sạn.
"Anh Quý, anh cần gì để em về lấy là được rồi."
Quý Hòa Hiện kéo miệng túi ra, thấy Diệp Vấn Vấn còn đang ngủ, anh nói với Kiều Hựu Song: "Chuyện tôi bảo cậu tra cậu đã tra được chưa?"
Kiều Hựu Song chợt nhớ đến: "Đã tra đã tra, Diệp Vấn Vấn này..."
Quý Hòa Hiện cắt ngang lời cậu ta: "Cậu gửi những gì cậu biết qua wechat cho tôi, tiện thể tìm hiểu tình huống bây giờ của cô ấy."
Kiều Hựu Song không nhịn được hỏi: "Anh Quý, anh quen với Diệp Vấn Vấn này à?"
Quý Hòa Hiện liếc cậu ta một cái, Kiều Hựu Song bỗng rùng mình, không dám nhiều lời nữa.
Đến khách sạn, Quý Hòa Hiện để Kiều Hựu Song chờ trong xe, còn anh tự về phòng, đưa Diệp Vấn Vấn và cả con búp bê Tiểu Quý đang được cô ôm lấy ra khỏi túi tiền.
Ngay cả thế này mà Diệp Vấn Vần còn không tỉnh nữa thì đúng là heo thật.
Cô ngơ ngác mở mắt ra, phát hiện cảnh vật xung quanh đã thay đổi thì có hơi ngơ ngác: "Thầy Quý, chúng ta về khách sạn à?"
Quý Hòa Hiện nhìn cô, không nói gì.
"Thầy Quý?" Diệp Vấn Vấn dụi dụi mắt, cảm giác đau đớn toàn thân đã gần như biến mất, cô có phần vui vẻ, tuy rằng bây giờ cơ thể cô hơi nhỏ chút, nhưng sức khôi phục rất mạnh.
Quý Hòa Hiện hơi cụp mắt xuống, khóe môi anh nhẹ cong lên, dịu dàng nói: "Vẫn đợi trong túi thì không tốt lắm, tôi đưa em về trước, em ở trong phòng chơi đi. Trên bàn có bánh ngọt, đây là cơm trưa của đoàn làm phim, tôi đã mở ra cho em, đói thì tự ăn."
Thật ra Diệp Vấn Vấn rất muốn xem hình ảnh ảnh đế đại nhân đóng phim, nhưng đúng là cứ chờ trong túi áo thì cũng không phải cách, vừa không chú ý sẽ dễ bị phát hiện.
Trở về cũng được, không cần khiến Quý Hòa Hiện thêm phiền. Diệp Vấn Vấn ngoan ngoãn gật đầu, cô liếc nhìn hộp cơm đầy ắp ----Hộp cơm của diễn viên chính không giống với những công nhân viên khác, ba món một canh, rất xa hoa, còn có một đùi gà.
Hộp cơm vừa mở ra thì mùi hương thơm ngát đã phả vào mặt, cái bụng của Diệp Vấn Vấn sôi lên ùng ục, cô nhìn Quý Hòa Hiện với vẻ ngượng ngùng, lại phát hiện anh hoàn toàn không để ý đến mình thì yên tâm hơn nhiều.
Thấy ảnh đế đại nhân vẫn tiếp tục bận rộn, cô vội hỏi: "Anh ăn chưa?"
"Ăn rồi." Quý Hòa Hiện đặt ipad trên bàn trà: "Muốn lên mạng thì dùng cái này, mật khẩu giống với điện thoại."
Trong wechat của ipad có một tài khoản phụ, có việc cứ gửi tin nhắn cho tôi, gọi video cũng được."
Diệp Vấn Vấn gật đầu lần nữa.
Cuối cùng, Quý Hòa Hiện căn dặn: "Bên ngoài quá cao, rất nguy hiểm, em đừng bay ra ngoài cửa sổ."
Diệp Vấn Vấn nhìn Quý Hòa Hiện rời đi, nhất thời trong phòng trở nên yên tĩnh. Khoảng thời gian này cô vẫn luôn ở cùng Quý Hòa Hiện, gần như anh ở đâu thì cô ở đó.
Nếu Quý Hòa Hiện ra ngoài, cũng sẽ dẫn cô theo, chưa bao giờ để cô lại. Bây giờ phải ở trong phòng một mình chờ anh, nhất thời có chút không quen.
Diệp Vấn Vấn bay lung tung không có mục đích một hồi, cô sờ sờ cái bụng đang sôi ục ục của mình, đáp đến một bên hộp cơm.
Sau khi lấp đầy bụng xong, cô đang định bay về thế giới trong tranh thì tầm mắt bỗng rơi vào cái ipad đang được đặt trên bàn trà, ảnh đế đại nhân nói, cô có thể dùng thoải mái.
Mở khóa xong, cô nhìn chằm chẳm màn hình hết nửa phút đồng hồ, sau đó mới ấn mở trình duyệt, gõ vào ba chữ "Diệp Vấn Vấn"
Đến khi có tin tức liên quan đến cô xuất hiện thì cô khẽ mím môi, lần này không còn nghi ngờ gì nữa, thì ra cô cũng ở nơi này.
Cuối cùng một chút ngờ vực cuối cùng cũng biến mất rồi, Diệp Vấn Vấn không suy nghĩ chuyện này là thế nào. Có lẽ, là trời cao bồi thường cho cô?
Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại bắt đầu suy nghĩ đến một khả năng:
Nếu như, tất cả những thứ này chỉ là mơ thì sao? Sau khi tỉnh lại cô lại có thể trở về cơ thể cũ của mình.
Diệp Vấn Vấn suy nghĩ theo hướng khả năng này, sắc mặt cô tái nhợt đi, vội vàng lắc đầu để dập tắt những tâm tư loạn tầm phào này. Cuối cùng cô tự nhéo mình một cái, sự đau đớn kia khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô nghĩ đến cơ thể cũ của mình vẫn còn ở viện mồ côi, trong lòng cô bỗng nổi lên một sự kích động: Cô phải về viện mồ côi xem thử.
Nhưng vấn đề lại đến, cơ thể cô bé nhỏ thế này thì làm sao để về đó.
Tìm ảnh đế đại nhân xin giúp đỡ à?
Không được, nếu thế, không phải ảnh đế đại nhân sẽ nhìn thấy dáng vẻ trước đây của cô sao.
Diệp Vấn Vấn xoắn xuýt đến mức cánh sắp dính lại với nhau.