• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Cận vẫn cứ ngồi như vậy trong hành lang bệnh viện. Sau khi Mã Yến Dung đi, cha mẹ Giang Thiếu Thành cũng ra về, lúc bước ngang qua người cô dường như ánh mắt họ thoáng dừng lại nhìn cô, nhưng lại không nói bất cứ điều gì cả. Dì Chu hỏi cô có muốn về trước không, cô lắc đầu: “Dì về trước đi, tôi ngồi lại một lát.” Lúc mở miệng nói chuyện mới thấy miệng lưỡi mình khô không khốc, giọng cũng khàn khàn. Cuối cùng, lọt vào tầm mắt đang cụp xuống là đôi giày của Giang Thiếu Kiệt, không biết tại sao anh ta vẫn chưa đi. Mộc Cận ngẩng đầu hỏi Giang Thiếu Kiệt: “Tại sao anh ấy lại bị thương?”

Giang Thiếu Kiệt vẫn cất giọng nhàn nhạt nói: “Còn tại sao được nữa, công việc cầm súng còn có thế hi vọng bình an cả đời hay sao?”

“Anh ấy thật sự mù rồi sao? Sẽ không còn nhìn thấy gì nữa ư?”

“Không phải không còn hi vọng, tôi đang liên hệ với một bệnh viện nước ngoài.”

Giang Thiếu Kiệt đi rồi, Mộc Cận vẫn ngồi ở đó, đêm về khuya, hành lang bệnh viện dần dần trở nên yên lặng lại, cơn lạnh từ sàn gạch men dưới chân thấm vào người, chạy thẳng đến trái tim. Có vài y tá trực đêm đi ngang qua, nhìn thấy cô đã ngồi một chỗ đến mấy tiếng liền nên đi qua đỡ cô nhưng cô lắc tay mệt mỏi, rồi tự mình vịn tường đứng lên. Ngồi trên sàn nhà lâu, hai bắp đùi cũng tê cả lại.

Giang Thiếu Thành vẫn chưa ngủ, anh nghe thấy tiếng đẩy cửa nhưng không nghe được tiếng bước chân, anh nhìn về phía cánh cửa, thử gọi: “Mộc Cận?”

Mộc Cận đi tới giường anh, Giang Thiếu Thành lần mò tìm kiếm tay cô, cô chần chờ mấy giây mới đặt bàn tay vào lòng bàn tay anh. Lòng bàn tay Giang Thiếu Thành nắm chặt lấy tay cô, nắm thật chặt.

Mộc Cận đưa tay kia ra muốn sờ vào đôi mắt đang bị băng kín bằng băng gạc của anh, nhưng đưa ra một nửa thì lại rút tay về. Trong lòng hận anh nhưng chưa bao giờ cô nghĩ tới chuyện muốn anh gặp phải báo ứng gì cả, cô chỉ hi vọng mình và anh có thể mạnh ai sống cuộc sống của người nấy thật tốt, đừng xuất hiện trước mặt nhau nữa.

“Mộc Cận, trời sắp sáng chưa em?”

Mộc Cận lắc đầu, rồi lại nghĩ tới anh không còn nhìn thấy nữa, nên cô đáp: “Chưa, ngoài trời vẫn còn tối lắm.”

Giang Thiếu Thành nhích vào trong chừa ra một chỗ trên giường, giọng nói của anh mang đầy mệt mỏi: “Mộc Cận, em ngủ cùng anh một lát đi.”

Mộc Cận nằm xuống bên anh, giường bệnh không rộng, nên hai người phải nằm sát vào nhau mà ngủ, rất lâu rồi cô đã không nằm trong lòng anh giống như lúc này, nhớ lại thời gian lúc mới cưới, mỗi đêm cô đều gác lên cánh tay anh ngủ say, mỗi sáng thức dậy bên cạnh anh. Những ngày đó thực sự xa quá rồi.

Thật ra, đêm nay cả cô và Giang Thiếu Thành đều không ai ngủ. Bởi vì biết anh không thể nhìn thấy cho nên ánh mắt của cô mới dám lưu luyến trên gương mặt anh như bây giờ không e dè gì hết, còn Giang Thiếu Thành, tuy hai mắt không nhìn được gì, nhưng anh có thể cảm thấy tầm mắt cô đang dừng lại trên người anh. Mộc Cận muốn sờ vào đôi mắt của anh, muốn hỏi anh có phải đau lắm không, có khó chịu không, thậm chí muốn nói một hai câu an ủi anh, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả, chưa từng nói bất cứ điều gì.

Mấy tên tội phạm của vụ này tuy đều đã sa lưới, nhưng lại trả giá bằng đôi mắt của anh, mấy người đồng nghiệp, nhất là cục trưởng Mã đều cảm thấy vô cùng đáng tiếc. Lúc đó, anh hoàn toàn có thể chờ đội chi viện, nhưng anh lại giống như người không muốn sống xông vào kho xưởng bỏ hoang nơi ẩn núp bị bọn tội phạm. Đồng nghiệp lúc ấy chỉ cho rằng anh lo phá án mà liều cả mạng mình, nhưng chỉ có anh mới biết anh đang mượn vụ án lần này để tránh né tình trạng trong lúc đó giữa anh và Mộc Cận, chỉ mỗi lần tấn công, xông vào hang ổ của bọn cướp, lấy nhiệm vụ ra để đánh lừa chính mình, anh mới không còn nghĩ đến chuyện giữa anh và Mộc Cận nữa. Vốn dĩ anh không phải là một người hay trốn chạy, nhưng lần này anh không có cách nào làm cho mình quyết tâm đối mặt với hiện thực được. Khi bác sĩ thông báo thị lực của anh có lẽ mãi mãi không thể phục hồi được, anh chỉ cảm thấy tim chùng xuống trong chốc lát, sau đó bình tĩnh lại rồi chấp nhận mọi chuyện rất nhanh, anh nghĩ, chuyện ngoài ý muốn lần này có lẽ là ông trời đã thay anh lựa chọn rồi.

Ánh nắng ban mai chầm chậm chiếu qua khe cửa sổ vào phòng bệnh, có điều Giang Thiếu Thành đã không còn phân biệt được ban đêm và ban ngày nữa. Mộc Cận xuống giường. Cánh tay anh tê rần, sau này có thể anh sẽ không còn cảm giác này nữa rồi.

Anh lại hỏi: “Trời sáng phải không em?”

“Ừm.” Mộc Cận sửa lại tóc mình rồi đắp chăn cho anh, một tay vẫn còn bị anh nắm chặt trong bàn tay, Giang Thiếu Thành khẽ vuốt tay cô, lòng bàn tay cô vốn phải mền nhẵn nhưng giờ trên đó lại có mấy vết sẹo nhỏ, từ khoảnh khắc quyết định sẽ sống bên cạnh cô thì anh đã hạ quyết tâm sẽ là cánh chim che chở cho cô, không để gió mưa bên ngoài tổn thương cô, nhưng anh đã không làm được, thậm chí còn tự tay tổn thương cô. Đời người luôn có nhiều điều bất đắc dĩ như vậy, anh khó có thể vẹn toàn cả hai, sau này e rằng cũng vậy, huống chi, bây giờ hai mắt anh đã không còn nhìn thấy, tự chăm sóc mình còn khó khăn đừng nói có thể chăm lo cho cô. Chi bằng giống như cô đã nói, để cô rời xa thế giới này, sống cuộc đời không có anh.

Anh nói: “Mộc Cận, lần trước anh có hứa với em, chờ khi anh trở về sẽ cho em đáp án…” Hai tay dùng hết sức nắm lấy tay cô: “Đi đi, Mộc Cận, anh không ngăn cản em nữa, giống như em đã nói, sau khi rời khỏi anh hãy sống cuộc đời của em, em từng là cô gái lương thiện tốt bụng như thế, anh không muốn nhìn thấy em mỗi ngày đều mang hận thù sống cùng anh, cuộc đời em vừa mới bắt đầu, vẫn còn rất nhiều cơ hội, sau này có lẽ còn có thể gặp được người cùng em đi nốt quãng đời còn lại.” Anh biết cô sẽ đến Giang Nhạc tìm Chu Lạc Khiết, sau này cho dù là Giang gia hay là Chu Lạc Khiết thì cũng sẽ chăm sóc cô thật tốt. Anh không còn gì để lo lắng. Trước đây anh vì lòng riêng không muốn thả cô đi, cho nên mới tìm đủ lí do lừa gạt cô, lừa gạt chính mình. Sau khi mắt không còn nhìn thấy, trái tim lại càng sáng suốt hơn. Cô mới hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu, trăm ngàn vết thương đã qua, cô không cần nhớ tới nó, cứ để cô quên đi.

“Không!” Mộc Cận cãi lại: “Em muốn sống một mình.” Rời xa anh là chỉ mong cho tâm hồn được bình tĩnh lại, không phải là để theo đuổi hạnh phúc. Sự thật là, cô không hề hi vọng đời mình còn có thể gặp được may mắn nữa, cũng không phải vì cô không thể yêu anh mà phải đi yêu người đàn ông khác, không thể lại yêu nhau, không thể lại bên nhau thì lặng lẽ chôn dưới đáy tim.

Giang Thiếu Thành giống như đang nói chuyện với trẻ con, anh cười cười, lại nói: “Lúc đi cũng không cần nói tạm biệt anh, tự chăm sóc mình cho tốt.”

Là chính cô đưa ra yêu cầu muốn ra đi, nhưng khi nghe anh đồng ý, trong lòng Mộc Cận cảm thấy đau thương vô cùng, có lẽ là bởi vì tình trạng bây giờ của anh khiến cô không có cách nào ra đi mà không lo lắng chút gì. Cô hỏi: “Anh sẽ ra nước ngoài điều trị à?”

“Có lẽ vậy.” Đôi mắt này của anh không còn hi vọng gì, nhưng cũng không muốn cứ cam chịu như vậy, chỉ cần có một khả năng nhỏ nhoi anh cũng sẽ cố gắng thử, sau này dù cho không còn xuất hiện trước mặt cô, nhưng anh vẫn muốn đứng từ xa len lén nhìn cô, nhìn lúc cô cười, nhìn cô trưởng thành, nhìn cô già đi. Nếu như không thể ở bên cạnh cô làm bạn với cô, vậy anh sẽ đứng sau lưng cô lặng lẽ chờ đợi.

Lúc bác sĩ đi vào làm kiểm tra cho Giang Thiếu Thành thì Mộc cận lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh không một tiếng động, sau khi trở về cô không đi ngay, cô cũng không đến phòng bệnh của Giang Thiếu Thành nữa, chỉ có một lần, cô đến ngồi trên băng ghế dài dưới bầu trời sẫm đen bên ngoài tòa nhà bệnh viện, rõ ràng ngẩng đầu là có thể thấy được cửa sổ phòng bệnh của anh nhưng cô vẫn không ngước lên. Trong suốt mấy giờ liền, cô đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng dường như chưa nghĩ thông được gì cả. Cô chỉ biết khi Giang Thiếu Kiệt từ trong tòa nhà đi ra thì cô mới chạy đến trước mặt anh ta, hỏi: “Khi nào thì anh ấy ra nước ngoài trị bệnh?”

“Cuối tuần sau.”

“Đi đâu vậy?”

“Đi Mỹ, ở đó tôi có quen một giáo sư, là một người có uy tín trong khoa mắt, có lẽ sẽ có nhiều cách.”

Cô nói: “Anh có thể giúp tôi làm hộ chiếu không?”

Vẻ mặt của Giang Thiếu Kiệt hơi khác, nhìn cô suy nghĩ rồi đi khỏi, Mộc Cận không biết là Giang Thiếu Kiệt có giúp cô hay không, dù sao thì anh ta đã từng tỏ thái độ rõ ràng là không muốn cô và Giang Thiếu Thành có bất cứ quan hệ gì nữa. Nhưng ngày hôm sau, Giang Thiếu Kiệt cho người đến lấy giấy tờ chứng minh của cô.

Quyết định của Mộc Cận không nằm trong dự đoán của Giang Thiếu Thành, cho nên khi anh nghe tin này từ miệng của Giang Thiếu Kiệt thì cảm thấy hơi khó tin, ngoài miệng thì Giang Thiếu Kiệt chưa từng nói lời tốt đẹp gì cho dù là đối với một người mù như Giang Thiếu Thành, anh ta vẫn chỉ lạnh lùng nói: “Có lẽ cảm thấy tội nghiệp cho anh, nhưng mà lúc này còn muốn đi theo anh cũng coi như có tình có nghĩa, dĩ nhiên, cũng có thể vì cô ta thật sự không còn chỗ nào để đi, hơn nữa, cha mẹ vẫn không chấp nhận! Ý anh thì sao?”

Giang Thiếu Kiệt nhìn Giang Thiếu Thành rất lâu mà chưa lên tiếng, trong lòng hiểu rõ, nên biết điều không hỏi nữa.

Quyết tâm ra đi trước đây của Mộc Cận quyết liệt như vậy, sau khi anh bị thương thì lại đổi ý, chuyện này, bất cứ ai cũng sẽ cho rằng cho do cô thông cảm cho anh, nhưng Giang Thiếu Thành không nghĩ như vậy, anh biết cô chỉ cần một lí do, cô chỉ cần cho mình một lí do để ở bên cạnh anh.

Ngày Mộc Cận và Giang Thiếu Thành rời khỏi thành phố A đến nước Mỹ, thời tiết rất đẹp, ánh nắng chiếu khắp nơi, chỗ nào cũng tràn ngập không khí mùa hè. Giang Thiếu Thành đi từ bệnh viện đến thẳng sân bay, Mộc Cận vẫn nhớ rõ khi mình đến phòng bệnh nắm lấy tay anh, Giang Thiếu Thanh cũng không có lộ vẻ gì kinh ngạc, thậm chí anh còn không hỏi cô vì sao, anh chỉ mỉm cười với cô, cô còn tưởng trong lòng anh đã có đáp án, còn trong lòng cô cũng tự cho mình một kỳ hạn, cô sẽ chờ cho đến ngày nào đó thị lực của anh hồi phục!

Chuyến đi này còn có Giang Thiếu Kiệt cùng đi, nhưng khi tới Mỹ, anh ta nhanh chóng liên hệ với bệnh viện tốt cho Giang Thiếu Thành, sau khi sắp xếp nơi ăn ở xong xuôi, anh ta chỉ ở lại vài ngày rồi vì chuyện làm ăn bận rộn nên vội vàng trở về thành phố A. Cũng may nhờ Giang Thiếu Kiệt sắp xếp ổn thỏa, cho dù là ở trong bệnh viện nhưng đều có người chăm lo chu đáo, không có chút nào bất tiện.

Thời gian ở Mỹ rất đơn giản, cô sẽ đến bệnh viện chăm sóc Giang Thiếu Thành như thường lệ, chập tối hay sáng sớm thì sẽ cùng anh đi dạo trong vườn một chút, thỉnh thoảng hai người sẽ đi tản bộ ở những con đường bên ngoài. Nhưng đôi mắt Giang Thiếu Thành vẫn không có chuyển biến, vốn chỉ dự định ở lại Mỹ một thời gian nhưng cuối cùng ở lại rất lâu. Thật ra cô cũng muốn được sống ở đây, không muốn nghĩ đến những người nhưng chuyện ở thành phố A nữa, Giang Thiếu Thành cũng có thể hiểu được điều này, cho nên nhưng ngày ở Mỹ anh chưa từng nhắc tới chuyện trở về nước.

Nhưng thật ra, có một lần khi ngồi ăn cơm, đột nhiên Mộc Cận đưa ra ý tưởng về nước một chuyến, lúc đó Giang thiếu Thành đang nhai thức ăn, chỉ yên lặng gật đầu, nói: “Ừ, anh về với em.” Cô không từ chối, dọn chén bát vào nhà bếp. Vậy là anh và Mộc cận đã ở Mỹ được bốn năm. Bốn năm này hai người sống rất bình lặng, nhưng Giang Thiếu Thành biết có một số chuyện, có một số người cô vẫn không thể quên, cho nên khi về nước, Giang Thiếu Thành cũng không có thông báo cho ai trong nước biết, mà đón thẳng chuyến bay đến Giang Nhạc. Tuy ở nước ngoài nhưng anh biết Chu Lạc Khiết mấy năm nay vẫn ở lại đó.

Xa cách bốn năm mới gặp lại Chu Lạc Khiết, chuyện cũ trước đây lại hiện ra nhưng đã là những chuyện đã qua thật rồi! Chu Lạc Khiết đưa con gái theo, Vọng Thư đã được bốn tuổi, Mộc Cận vẫn nhớ lần cuối cùng mình gặp Vọng Thư thì cô bé mới hơn một tháng, vậy mà giờ đã chạy nhảy khắp nơi rồi.

Chu Lạc Khiết nắm tay Vọng Thư: “Bảo bối, gọi cô đi.”

Vọng Thư nghiêng đầu, nói bằng giọng trẻ con: “Mẹ ơi, cô là gì?”

Mộc Cận ôm cơ thể bé nhỏ của cô bé, nựng nịu khuôn mặt bé: “Cô là em gái của cha con.”

“Vậy cô gặp cha con rồi sao?”

“Ừ, gặp rồi.”

“Vậy cô biết cha con ở đâu không, sao cha không về?” Mỗi lần hỏi mẹ, mẹ đều nói không biết.

Vì những lời này của Vọng Thư mà Mộc Cận không kiềm được tuông nước mắt, làm Vọng Thư cũng sợ phát khóc, Mộc Cận ôm chằm lấy cô bé vào lòng: “Xin lỗi, xin lỗi, Vọng Thư, là cô không ngoan, đừng khóc, là cô không ngoan…”

Chu Lạc Khiết cũng giọt ngắn giọt dài, nước mắt rơi đầy mặt, cô lau nước mắt cho con gái: “Đừng sợ, cô con là vì nhìn thấy con nên rất vui, cho nên mới khóc.” Cô chỉ vào những lá cây màu vàng phủ đầy trên con đường nhỏ, nói: “Bảo bối, con nhặt lá cây đẹp đưa cho cô đi.”

Vọng Thư nín khóc, ngọt ngào nói: “Dạ, con cũng muốn tặng cho cha.”

“Ngoan, sau này cha con thấy chắc chắn sẽ thích.”

Chu Lạc Khiết rút khăn giấy đưa cho Mộc Cận: “Đừng khóc nữa, khó khăn lắm mới gặp mặt nhau.”

Mộc Cận nhìn Vọng Thư cách đó mấy bước, trong lòng tràn đầy yêu thương không gì sánh nổi: “Vọng Thư thường hỏi cha lắm sao?”

“Có lẽ là tại chị hay nhắc đến anh ấy trước mặt con bé, cho nên nó mới nhớ cha nó như vậy.”

“Nếu anh ấy có thể thấy thì tốt quá, anh ấy rất thương Vọng Thư…”

Chu Lạc Khiết vỗ lưng cô: “Sẽ có một ngày như vậy mà.”

Mộc Cận hít hít mũi, muốn nói không thành lời: “Chị dâu, mấy năm vậy rồi, chị có nghĩ tới có thể anh đã…”

Chu Lạc Khiết lắc đầu ý nói cô đừng nói nữa: “Chắc chắn Tại Nham vẫn còn sống, anh ấy hứa với chị thì chưa từng nuốt lời.”

“Em cũng hi vọng anh ấy còn sống, nhưng mà, chị dâu, chị với em đều biết chuyện này mong manh thế nào.”

Chu Lạc Khiết nhìn ra xa: “Có mong manh cỡ nào chị cũng sẽ chờ, chị không tin Chu Lạc Khiết chị lại xấu số như vậy, chị cũng không tin Vọng Thư bạc phước như vậy.”

Vọng Thư ở cách đó không xa cầm một nắm lá cây chạy về phía hai người, ánh nắng chiều chiếu lên trên người cô bé, trông giống như thiên sứ, Chu Lạc Khiết cười vẫy tay với con gái: “Có Vọng Thư ở bên cạnh, chị không sợ không chịu nổi.”

Lần này Mộc Cận trở về vốn là tính, nếu như Chu Lạc Khiết đồng ý thì cô sẽ đưa theo Vọng Thư sang nước ngoài, dù sao thì cũng đã nhiều năm, Chu Lạc Khiết không thể vì một chút hi vọng mong manh mà chịu khổ cả đời, nhưng bây giờ, cô nghĩ, cô không cần nói ra nữa, như vậy trái lại chỉ làm Chu Lạc Khiết tổn thương.

Chu Lạc Khiết nói: “Mấy năm nay em thế nào?”

“Cứ như vậy thôi, không nghĩ đến chuyện trước đây nữa, cũng không nghĩ đến chuyện sau này.”

“Mắt của Giang Thiếu Thành không thể hồi phục lại à?”

Mộc Cận im lặng một lúc mới thở dài nói: “Có lẽ vậy.” Thật ra trong lòng cô biết rõ, nhớ lần đó khi ở Mỹ, lúc cô từ trong một cửa hàng đi ra, cô không để ý có một chiếc xe chạy sát bên người cô, vậy mà trong khoảnh khắc anh lại có thể chính xác bắt lấy cánh tay cô kéo trở về, sau đó cả cô và Giang Thiếu Thành đều hiểu nhưng không ai nói đến chuyện này. Anh muốn cho cô một lí do để giữ cô lại bên cạnh, còn cô cũng giả vờ câm điếc.

“Lần này về sẽ ở lại bao lâu?”

Mộc Cận nói: “Không lâu đâu, mấy ngày nữa em sẽ về Mỹ, nếu như có thể, sau này em sẽ sống luôn bên đó.” Quê hương thành phố A đã có quá nhiều đau thương, đến bây giờ cô đã không thể thoải mái hít thở không khí ở thành phố quen thuộc này.

Vọng Thư nhặt một xấp lá mà cô bé nghĩ là đẹp trở về, nhét phân nửa vào tay Mộc Cận, nói nhỏ: “Cô ơi, tặng cho cô.” Cô bé cũng không quên, một nửa còn lại để dành cho cha.

“Cám ơn bé con.” Mộc Cận ôm Vọng Thư đặt trên đầu gối, hôn lên mái tóc mềm mại của cô bé, nói thầm: “Bé con, nhất định khi nhìn con, ông trời cũng sẽ cho cha con trở về thôi.” Cô cũng nên cùng Chu Lạc Khiết tin tưởng, sẽ gặp được kỳ tích, chờ đợi rồi sẽ có kết quả!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK