Bên trong phòng, có ba người đàn ông bao gồm cả Long Tại Nham. Ngoài ra, còn có vài cô gái, trong đó có một người đàn ông tóc húi cua, Chu Lạc Khiết nhận ra, là Tần Tiên Dũng người lần trước đã từng gặp, xem ra Tần Tiên Dũng thật sự chuẩn bị hợp tác với Mộc gia hất chân Thôi gia.
Tần Tiên Dũng ngẩng đầu liền nhận ra cô, lên tiếng: “Đây không phải là Chu tiểu thư sao, tự mình mang rượu vào à?”
Tần Tiên Dũng là một người thô kệch, khiến hắn nói ra được những lời lẽ văn minh như thế này thật đúng là không dễ dàng. Hắn luôn tin rằng đàn bà chỉ là dùng để lên giường, nhưng ngày hôm đó hắn nhìn thấy Diệp Thiên đối với Chu Lạc Khiết nên có phần hơi kiêng nể, hơn nữa nghe nói người phụ nữ này đang quản lí tại Mị Thành, cho nên miễn cưỡng cũng phải kiềm chế lại cái tính thô lỗ của mình.
Chu Lạc Khiết cười, nói: “Các ông chủ đến đây ủng hộ, làm sao tôi có thể không tự mình qua đây chào hỏi.”
Cô đưa mắt ra hiệu cho nhân viên tiến lên rót rượu, sau đó tự mình cầm một ly, nâng ly hướng về phía mấy người đàn ông đang ngồi, nói: “Một chén rượu nhạt, không dám tỏ lòng tôn kính.” Lại quay sang Long Tại Nham: “Long tiên sinh, lần đầu đến đây nếu như chúng tôi tiếp đón có gì không chu đáo thì xin bỏ qua cho.”
Từ lúc cô bước vào Long Tại Nham vẫn ngồi bắt chéo hai chân tựa lưng vào ghế sofa, cũng không thay đổi tư thế, lúc này thấy cô đang nâng ly về phía hắn, hắn mới ngồi thẳng người, nâng ly rượu lên cười cười, cùng chạm ly với cô, nói: “Không dám.”
Chu Lạc Khiết cũng không nán lại trong phòng quá lâu, sau khi chào hỏi thì cũng rời khỏi. Long Tại Nham hít một hơi, trong không khí còn lưu lại một mùi hương không thuộc về nơi này, hắn lơ đãng nhếch khóe miệng, một người đàn ông để ý đến một người phụ nữ, đầu tiên sẽ là mùi hương trên cơ thể cô ấy.
Có thể suốt đêm qua không nghỉ ngơi, nên buổi tối còn chưa tới 11 giờ Chu Lạc Khiết đã bắt đầu cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời. Mấy năm nay suy nghĩ của cô trở nên già cỗi, còn cơ thể này, dù vẫn chưa đến ba mươi nhưng thường xuyên cảm thấy rệu rã.
Cô dặn dò nhân viên vài câu rồi lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, bãi đỗ xe của Mị Thành nằm ở dưới tầng hầm. Chu Lạc Khiết đi thang máy nội bộ thẳng xuống bãi đỗ xe, tìm được xe của mình đang chuẩn bị mở cửa ngồi vào trong, nhìn lướt qua trông thấy bóng dáng của một người đàn ông đang đứng cạnh xe cách đó không xa, ánh đèn lờ mờ trong tầng hầm chiếu lên người anh ta, thân hình mờ ảo không rõ ràng, ngón tay anh ta đang kẹp một điếu thuốc lá, đốm sáng trên đầu điếu thuốc trong bóng tối mờ nhạt lại vô cùng nổi bật.
Chu Lạc Khiết thầm mắng mình, trải qua cuộc sống bình an trong hai năm, tính cảnh giác càng ngày càng kém, bên cạnh xuất hiện thêm một người nữa vậy mà bản thân cũng không hay biết.
Long Tại Nham ném điếu thuốc, vì khuôn mặt khuất trong bóng tối nên Chu Lạc Khiết không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ nghe thấy giọng nói vừa trầm thấp vừa nhưng không làm mất đi sự ấm áp: “Tôi đã dọa cho cô sợ rồi à?”
Chu Lạc Khiết nói: “Long tiên sinh đã muốn về rồi sao?”
“Vẫn còn sớm, tôi xuống lấy một ít đồ trong xe, nhân tiện hít thở không khí thoáng đãng một chút.”
Dù cái cớ này nói ra có một chút kỳ lạ nhưng Chu Lạc Khiết cũng biết phàm là chuyện của những người này biết càng ít càng tốt, không nên tìm hiểu sâu xa. Chỉ cần sảy chân cái chết luôn đến cận kề với mình, cho nên dù anh ta nói như thế nào thì đúng là vậy.
Chu Lạc Khiết gật đầu: “Vậy, Long tiên sinh chơi vui vẻ, tôi có việc đi trước, hôm nào có dịp tôi lại mời anh một bữa.”
Long Tại Nham hỏi cô: “Vết thương của em trai cô thế nào rồi?”
“Vẫn chưa đến mức tàn phế, cảm tạ Long tiên lần đó đã không truy cứu, tha cho nó một con đường sống.”
“Là cậu ta nên cảm ơn người chị như cô, tài bắn súng của Chu tiểu thư quả thật là thuộc loại bậc nhất.”
“Không dám. Trước mặt Long tiên sinh tôi nào dám múa rìu qua mắt thợ.”
“Cô quá khiêm tốn rồi, nếu so về kĩ năng bắn súng mà nói, e rằng tôi cũng không phải là đối thủ của Chu tiểu thư.”
Chu Lạc Khiết cười: “Tôi cũng không hi vọng lại có cơ hội để chứng minh, súng đạn cũng không phải thứ gì tốt.”
Long Tại Nham gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng không hi vọng được cùng Chu tiểu thư ‘luận bàn’ về kĩ năng bắn súng!”
Chu Lạc Khiết lại mở cửa xe: “Tôi phải đi, tạm biệt Long tiên sinh.”
Lần này, Long Tại Nham chỉ mỉm cười gật đầu, nhìn theo xe của cô rời đi.