*心怀不轨: tâm hoài bất quỹ
Giang Thiếu Thành thắng lại: “Chuyện gì vậy?”
Mộc Cận chỉ vào cửa hàng đối diện: “Em muốn đi mua đồ.”
Giang Thiếu Thành không nói gì, cho xe chạy đến trước cửa cửa hàng, nói: “Tôi chờ cô ở đây.”
Mộc Cận lắc đầu: “Không cần đâu, anh Thiếu Thành, nếu anh có việc thì cứ đi trước.”
Giang Thiếu Thành nhìn đồng hồ, thong thả nói: “Không gấp, cô muốn mua cái gì? Nếu không tôi sẽ đi mua cùng với cô.”
Vừa nói xong còn tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, không giống như đang nói cho có lệ, Mộc Cận ngạc nhiên đến há hốc cả miệng, thật lâu sau mới lên tiếng, vội vã ngăn cản: “Không cần, anh Thiếu Thành, em muốn đi mua một ít quần áo, có thể rất lâu!” Lời vừa nói ra, trên mặt bỗng nóng lên, tuy rằng có thể đêm nay sẽ mặc cho anh xem, nhưng bây giờ có đánh chết cô, cô cũng không đám nói cho anh biết cô muốn mua thứ gì.
Giang Thiếu Thành nhíu mày, nói: “Cô đi một mình không sao chứ?”
Mộc Cận giúp anh đóng cửa xe, cam đoan: “Không thành vấn đề, khi nào xong em sẽ gọi tài xế đến đón.”
Giang Thiếu Thành cũng không nói nhiều, chỉ dặn: “Đừng đi lâu quá.”
Mộc Cận vẫy tay với anh rồi nhìn theo bóng xe của anh rời đi, cô vỗ nhẹ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, sau đó đi vào khu mua sắm.
Giang Thiếu Thành về đến nhà thì đã gần 12 giờ khuya. Vừa mở cửa, còn chưa kịp bật đèn, trong bóng tối một hơi thở rất nhẹ, anh theo bản năng cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Dựa vào thính giác nhạy bén, một tay đặt bên thắt lưng nắm lại thành nắm đấm đầy sức mạnh, cùng lúc đó tay kia rút ra một khẩu súng lục ngắm bắn. Một tiếng thét quen thuộc và sợ hãi khiến anh sửng sốt, lập tức phản ứng lại nhanh chóng dừng động tác, bật công tắc đèn trên vách tường.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt Mộc Cận trắng bệch té ngã trên mặt đất, khuôn ngực phập phồng, thở hổn hển, đột nhiên Giang Thiếu Thành trở nên giận dữ, mặt mày tái mét, giọng nói trở nên lạnh lẽo: “Tới rồi sao lại không lên tiếng, ngay cả đèn cũng không bật!” Cô có biết lúc nãy nguy hiểm cỡ nào không, chỉ một chút không cẩn thận, cô đã có thể chết trong tay anh!
Hôm nay không phải thứ Tư, anh không ngờ cô lại đến, vừa rồi trong bóng tối anh chỉ cảm thấy có một người đang tiến lại gần mình, phản ứng đầu tiên là có nguy hiểm, hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ nhiều!
Mộc Cận vốn đã bị chuyện anh tấn công làm cho sợ hãi, không nghe được lời an ủi của anh, ngược lại còn mắng cô, bỗng chốc, trong lòng cảm thấy oan ức. Nhìn ra cửa sổ vừa thấy xe của anh trở về cô mới tắt đèn, lần mò trong bóng tối tới gần cánh cửa, muốn cho anh một bất ngờ, đâu biết bị một cú đấm vung tới ngã xuống đất.
Đau đớn, sợ hãi, tủi thân, khiến cho sắc mặt cô ngày càng nhợt nhạt, một tay đặt trên ngực, cúi đầu, nước mắt trào ra rơi tí tách trên sàn. Cô không giải thích, cũng không phát ra tiếng động, chỉ cắn môi để mặc nước mắt cứ thế tuôn ra.
Vẻ mặt Giang Thiếu Thành có phần dịu đi, ngồi xuống hỏi: “Đau ở đâu vậy?”
Cô càng cúi đầu thấp hơn, Giang Thiếu Thành đỡ lấy cô: “Đứng lên trước đã, đừng ngồi dưới đất.”
Mộc Cận bị đau rên lên một tiếng, giọng nói nức nở: “Đừng chạm vào tay, tay đau quá.”
Lúc nãy ngã xuống, khủyu tay chống lên sàn, chắc là đã trật khớp, Giang Thiếu Thành tránh chạm vào cánh tay bị thương của cô, ôm cô đến ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng nắm lấy tay kia của cô, tuy anh không dùng sức nhưng Mộc Cận đau đến nhăn cả mặt, khẽ rên lên.
Giang Thiếu Thành nửa ôm cô, nói: “Cố gắng chịu đau một chút, nhanh thôi sẽ không sao nữa.”
Dứt lời, Mộc Cận cũng thét thảm một tiếng, Giang Thiếu Thành đã nắn lại các khớp xương trên tay của cô.
Anh vỗ nhẹ lên khuôn mặt của cô, nói: “Được rồi, không đau nữa đâu, đừng khóc.”
Giọng nói của Mộc Cận vô cùng tủi thân: “Em sợ.”
Lông mi thật dài còn hơi ươn ướt chớp mấy cái, Giang Thiếu Thành cũng biết quả thật vừa nãy mình đã làm cho cô hoảng hồn, anh giơ tay lau đi nước mắt còn vươn lại trên mặt cô, hỏi: “Có còn đau chỗ nào nữa không?” Vừa rồi một quyền của anh vung ra cũng không hề nương tay, cũng không biết đánh trúng chỗ nào.
Mộc Cận lắc đầu, lại ho hai tiếng, Giang Thiếu Thành để ý thấy tay cô vẫn đặt trước ngực, nói: “Ở đây phải không?” Nói xong thì muốn kéo tay cô ra, Mộc Cận túm chặt lấy vạt áo, không để anh nhìn thấy, nói: “Không có gì, không đau…”
Còn chưa nói xong đã ho sặc sụa, trong miệng còn có mùi máu tanh, Giang Thiếu Thành vuốt nhẹ trên lưng cô: “Đi, đến bệnh viện khám thử xem.”
Anh đứng lên, vừa chuẩn bị nhặt lấy chùm chìa khóa rơi trên mặt đất. Anh lo cú đấm vừa rồi của anh sẽ làm cô bị thương, anh đã từng trải qua huấn luyện đặc biệt, lực trên cánh tay luôn có sức hơn so với người thường. Nắm đấm này có thể dùng như vũ khí, dù là một người đàn ông cường tráng trúng một quyền này cũng đầy lực sát thương, đừng nói đến một cô bé yếu đuối như cô, cũng không phun ra một ngụm máu đã là chuyện hiếm.
Mộc Cận nghe xong vội vàng kéo anh lại: “Không cần đi, cũng trễ rồi, em không sao.”
“Cô vẫn nên đến bệnh viện cho bác sĩ kiểm tra một chút.”
Mộc Cận gấp lên: “Đã nói là không sao rồi mà!” Vừa kích động một chút đã lại cúi đầu xuống ho.
Giang Thiếu Thành ngồi xuống: “Ngoan, sẽ nhanh...” Lời nói theo tầm mắt của anh dừng lại, bên trong chiếc áo khoác đang mở vậy mà cô lại mặc...
Vừa rồi anh hoàn toàn không chú ý tới quần áo của cô, bây giờ nhìn kỹ lại, trời lạnh như vậy, trên đôi chân nhỏ nhắn thon thả cô lại mang một đôi tất đen vừa mỏng lại dài, chỉ kéo tới trên đùi, còn viền ren hoa rất khêu gợi. Phía trên vẫn lộ ra một đoạn bắp đùi, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lông, mà bên trong áo khoác lại là áo ngủ có thắt lưng bằng tơ tằm màu đen, gần như trong suốt, rất ngắn.
Trong đầu Giang Thiếu Thành trở nên trống rỗng, anh không phải một kẻ háo sắc, nhưng mà những màn ‘ bổ mắt ’ này với anh cũng không phải ít, những loại quần áo cực kì khiêu khích như vậy cũng không phải anh chưa nhìn thấy, những bộ quần áo diêm dúa khoác lên người của những nghười phụ nữ khác trông lại có vẻ xa xỉ.
Nhưng với cô gái này, thậm chí có thể gọi là một cô bé, vậy mà…Chỉ trong nháy mắt, Giang Thiếu Thành bỗng hiểu có chuyện gì đang xảy ra, Mộc Cận thấy anh bỗng nhiên dừng nói, ngẩng đầu khó hiểu, lại theo tầm mắt của anh nhìn lại, lúc này mới phát hiện mình đã buông tay ra sau, ‘cảnh xuân’ bên trong lộ ra không sót cái gì, cô kêu lên một tiếng sợ hãi, vội vàng quấn chặt lấy áo, mặt mũi trắng bệch.
Giang Thiếu Thành nhíu mày khóa chặt cô: “Mộc Cận, cô...”
“Đừng nói...” Cô cảm thấy rất xấu hổ, không để cho anh có cơ hội nói hết chạy nhanh như có ai đuổi. Ngay cả cam đảm nhìn anh cũng không có, một tay nắm chặt áo khoác, sau đó nhanh chóng vọt vào phòng, đóng sầm cửa lại, cuộn chặt trong chăn, giấu kín mình giống như một con đà điểu vùi đầu vào cát.
Thật sự là không còn mặt mũi nào gặp anh! Lãng mạn cái gì, triền miên cái gì, hấp dẫn cái gì, hoàn toàn không giống với tưởng tượng của cô!