Nam đẩy cửa bước vào, nhìn về phía giường bệnh. Chỗ người anh thươnh yêu nhất đang nằm đó. Hai tay em đang chuyền nước biển, miệng còn phải thở oxi. Ca phẫu thuật thành công là điều ước ông trời ban cho chúng tôi. Em đã vất vả lắm rồi, giờ hãy cho em nghĩ ngơi một xíu, chỉ một xíu thôi rồi dậy với Daddy và con nha.. Nam từ từ bước tới nhìn thật kỹ khuôn mặt của vợ, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu ấy nói rắng "Anh nhớ em, yêu em nhiều lắm."
Nam đi lấy nước ấm, giặt khăn rồi lau mặt lau tay, lau người cho Dương. Cả nhà đều nhìn thấy sự ân cần của Nam với vợ.
Bên cạnh Dương có Nam rồi. Còn mọi người thì xoay quoanh cháu gái nhỏ của họ. Mọi người đứng ở ngoài nhìn vào bên trong phòng, trẻ con mà nhìn đứa nào đứa nấy cũng giống nhau. Nhưng cháu của họ thì họ nhìn ra ngay. Con bé có đôi mắt giống Daddy, cái miệng giống baba. Ai nhìn cũng muốn cắn cho một cái.
Nam vẫn ngồi đó từ lúc sau ca phẫu thuật cho tới đêm. Anh lo lắng vì sao tới giờ vợ anh vẫn chưa tỉnh. Liệu có chuyện xấu gì xảy ra nữa không. Nam càng không dám nghĩ tới, không dám nghĩ là Dương sẽ không tỉnh lại. Anh chỉ biết nắm chặt đôi bàn tay ấy, người đơn phương yêu anh hy sinh vì anh... Luôn luôn là em vì anh, lần này em cũng phải vì anh và con mà tỉnh lại nhé, được không? Nam lén kéo áo Dương lên nhìn vết mổ trên bụng cậu mà lòng anh đau như cắt. Mặc dù là bác sỉ mổ rất đẹp, nhưng nó vẫn sẽ để lại vết sẹo nhỏ. Nam đặt nụ hôn nhẹ nhàng kế bên vết mổ đó. "Cảm ơn em" Nam khóc nghẹn ngào nhìn Dương. Nam định đi gọi bác sỉ, vì anh đã chở cả ngày rồi mà Dương vẫn chưa tỉnh lại. Nam đứng dây chân bước đi, đột nhiên bị một bàn tay khác nắm lại. Nam cảm nhận được hơi ấm quen thuộc từ bàn tay của người anh yêu nhất. Nam quay lại đúng rồi là em, em đã tỉnh lại em nhìn tôi và cười. Nam bất giác ngồi xuống kế bên giường bệnh. Nam nghiêng xuống ôm chầm lấy Dương "Em tỉnh rồi, anh đã rất lo lắng. Anh sợ rằng con và anh sẽ mất em, cảm ơn em." Nước mắt mắt anh rơi nhiều hơn, giọt nước mắt mặn đắng. Nhưng chứa chan niềm hạnh phúc. Cuối cunhg thì bão tố phong ba đã qua ông trời đã trả lại nguyên vẹn Dương cho anh.
"Em không sao đâu mà, sao anh khóc như trẻ con thế." Dương vỗ về an ủi anh.
Nam vội lau nước mắt rồi buông tay ra khỏi người Dương. "Em còn đâu ở đâu không?"
"Em ổn rồi, chỉ là tạm tjoiwf vết mổ chưa lành nên không đi lại được."
Cả nhà chạy vào, vui mừng vì đứa con trai của họ đã tỉnh lại. Họ nói cho Dương nghe bé con đáng yêu của cậu sinh ra, rất giống hai người. Dương mừng lắm, cuối cùng nguyện vọng lớn nhất của cậu sinh con cho anh đã thực hiện được. Hơn nữa con bé lại giống anh và em. Còn gì hạnh phúc hơn nữa chứ.
Ba mẹ hỏi hai con tính đặt tên gì cho con bé.
Nam nhanh miệng đáp "Con đã đặt tên cho con gái con rồi. Hãy đặt tên nó là Võ Đỗ Khánh An."
Vì sao lại là Khánh An
Cả hai vợ chồng đồng thanh: Vì chúng con muốn con của con sau này luôn vui vẻ, yêu đời một hoạt bát và cuộc sống tương lai luôn gặp gặp may mắn, bình an, được mọi người yêu quý.
Vậy tên ở nhà thì sao, ở nhà gọi nó là gì?
Dương tạm thời chưa nghĩ ra tên gì hay.
Nam trả lời tiếp "Hãy gọi là Dê đi"
Sao lại gọi dê, tên kỳ quá.
Nam nắm tay Dương, ánh mắt nhìn Dương trìu mến. "Vì dê là Dương, Dương là người con yêu nhất" Dù làm gì anh cũng chỉ muốn thể hiện tình yêu với vợ anh mà thôi.
"Em muốn đi thăm con" Dương nhìn Nam và nói
"Nhưng vết mổ em chưa lành, không đi lain được. Để anh xin phép bác sỉ ẵm bé dê qua đây xíu cho em gặp con."
Nam tới phòng tìm bác sỉ, bác sĩ cho phepa bế dê qua phòng Dương nhiwng không được quá lâu. Vì bé sinh non thiếu tháng sức khỏe quá yêu cần phải nằm lồng kính 1 đến 2 tuần.
Nam bước ra khỏi phòng bác sỉ qua phòng dê bế con bé lên, cảm giác thật kỳ diều. Dfaay là con gái mình sao, mình thật sự có con sao? Con bé nhỏ chút xíu và nhẹ lắm. Anh bế nó cứ sợ làm rơi nó thôi, vì lần đầu tiên anh bế bé nhỏ như thế. Nước mắt anh rới xuống ướt mặt dê, nước mắt hạnh phúc. Vì anh đã có kết tinh tinh yêu của anh và Dương. Lúc bé vừa sinh vì anh mãi loncho Dương nên chưa kịp nhìn nó. Giờ nhìn kỹ nó giống vợ anh, đáng yêu như nhau... Daddy yêu hai ba con con lắm,đặt nụ hôn trán nhẹ nhàng lến trán dê. Con bé nhìn Nam cười, miệng thì chẳng có chiếc răng nào... Đáng yêu vô cùng.
Danh Sách Chương: