Mục lục
Em Có Thể Giúp Anh Chữa Lành Vết Thương Được Không?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tôi bước vào trong, đảo mắt qua nhà tắm thấy em đang đứng trước gương đánh răng nhìn tôi, vẫn nụ cười rạng ngời ấy....Tôi lăn xe chạy thật nhanh ôm em nhưng không có ai cả. Chỉ là khoảng không vô hình. Hóa ra tôi đang ôm chính mình. Em đứng ở kệ sách, em vẫy gọi tôi lại cùng em đọc sách. Tôi không suy nghĩ gì mà cứ như bị bùa mê lăn xe chạy theo tới chỗ kê sách. Nắm tay em, lại không có ai cả. Tôi đã nhớ em phát điên rồi. Tôi ghét em, ghét sự vô tâm của em. Tôi ghét em đi theo người đàn ông khác. Bỏ rơi tôi lại một mình ở nơi bệnh viện lạnh lẽo đó. Tôi ghét em, tôi ghét em nhiều lắm. Càng ghét tôi lại càng nhớ, nhớ, rất nhớ. Tôi nhớ em nhiều lắm em biết không?!

Tôi đi vào phòng ngủ, căn phòng lạnh lẽo đến đến đáng sợ. Ngày còn em ở đây căn phòng đó ấm áp biết bao.

Otis đứng nhìn anh mà rưng rưng nước mắt. Vì cậu biết anh rất yêu Dương. Còn mình chỉ là người đến sau. Nhưng Otis chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thay thế vị trí của Dương trong lòng anh. Cậu chỉ đơn giản là yêu anh, muốn ở bên chăm sóc cho anh. Vì anh cậu có thể làm tất cả. Chỉ vậy thôi là đủ hạnh phúc rồi.

Đỗ Hoàng Dương em có nhớ tôi như tôi nhớ em không.

Tôi lại gần chiếc giường của tôi. Bước xuống khỏi xe lăn.


"Để em giúp anh" Otis dịu dàng nói

"Cảm ơn em"

"Tôi nằm xuống giường lấy chiếc gối mà em hay gối đầu. Ngửi mùi thơm quen thuộc trên tóc em,còn vương lại trên gối. Tôi nhớ cái ôm ấm áp của em, nhớ nụ hôn ngọt ngào lần đầu tiên em chủ động hôn tôi. Nhớ mùi cơ thể của em. Nhớ cái ngượng ngùng của em khi lần đầu tiên lúc 17 tuổi của em. Nhớ các món ăn em nấu. Nhớ cái ôm vỗ về hát ru tôi ngủ, mỗi tối. Nhớ lúc em đút cháo cho tôi. Tôi nhớ tất cả, những ngày qua tôi giả vờ không nhớ em. Nhưng về tới ngôi nhà nhiều kỷ niệm của hai ta. Tôi không thể lừa dối bản thân mình rằng: tôi khiong nhớ em nữa." Nam nghĩ

Có những người mình yêu mà không thể gần được. Và cũng có những người yêu mình nhưng không thể ừ được.

Không phải vết thương nào chảy máu mới là đau nhất. Có những vết thương không nhìn thấy máu mới thực sự là vết thương đau nhất

Thật đáng sợ nếu bỗng dưng một ngày tôi thức dậy và nhận ra rằng mình không có ai và không còn điều gì để chờ đợi cả.

Tôi đã từng nghĩ tới cả chuyện đưa em đi Thái Lai để kết hôn. Tôi còn nghũ rất nhiều về kế hoạch tương lai. Tôi còn viết cả lời bài hát dành riêng cho em. Chỉ là chưa kịp hát cùng em, thì em đã đi rồi. Chắc em không cần tôi nhỉ. Hay em nhận ra tình cảm 10 năm của người ta hơn nhiều so với tình cảm 1 năm ngắn ngủi của tôi.

(Người đàn ông đó rơi nước mắt rồi. Nước mắt chảy dài từ mắt bên này, tràn sang mắt bên rồi từ rớt xuống tai ướt cả gối cậu nằm.)

Otis trốn ra ngoài, ôm mặt khóc. Cậu không muốn để anh thấy. Cậu thương anh, nhìn anh đau khổ, khóc vì một người không đáng. Cậu lại càng căm ghet Dương.

... Ở Mỹ sau 1 tháng

Video tik tok Codu:


Anh ơi hôm nay em đã chiến đấu một mình được 1 tháng rồi đấy. Em mạnh mẽ hơn rồi, nhưng những cơn đau ngày một tăng. Đêm đên em đau và sốt cao không ngủ được. Lại thiếu máu, thân hình gầy gò, không còn là cậu bé đáng yêu của anh nữa. Tóc em bây giờ còn 1 nữa thôi. Em đội tóc giả nữa đấy. Không sao đâu, em vẫn ổn. Em chỉ mong sớm về gặp lại anh hai và mẹ thôi. Em nhớ hai người phat điên.

.. Suốt 1 tháng qua Linh Mai chứng kiến tất cả những cơn đau cùa Dương. Cậu nhiều lần muốn gọi báo cáo với mẹ nhưng bị Dương cản lại. Dương khôngg muốn bác lại lo lắng thêm. Đương tự chiến đấu được....

"Cậu sao rồi, lần này đau nhiều lắm được không?"

" Không sao mình vượt qua được."

Nhìn khuôn mặt xanh xao, gầy gò da bọc xương của Dương ai cũng xót.

Linh Mai không còn chịu nổi đuoc3nuwax mặc kệ Dương ngăn cản cậu vẫn quyết goin điện cho mẹ.

"Mẹ... Mẹ ơi.. Dương.. Con sợ cậu ấy không thể vượt qua nổi. Mẹ có cách gì liên lạc người nhà của Dương để ghép tủy cho cậu ấy đi. Cậu ấy bây giờ không khác gì bộ xương khô..... Không có sức sống, không ăn được. Cháo cũng không ăn được chỉ truyền nước biển đê sống. Mẹ.. Mẹ. Dương của con,làm ơn cứu cậu ấy. Mẹ nhanh tìm cách đi. Linh Mai òa khóc trong điện thoại..

...

"Mẹ không biết nhà nó, cũng không có số điện thoại luôn"

"Để con lấy sđt cho mẹ. Duong ngủ rồi." LM nhẹ nhang lấy điện thoại Dương thấy số mẹ yêu.. Cậu lấy đưa cho mẹ.

"Con gửi số mẹ cậu ấy cho mẹ rồi đấy" Linh Mai đáp


"Alo cho hỏi chị có phải mẹ của bé Đỗ Hoàng Dương không?" Mẹ Linh Mai gọi cho Mẹ Dương (ThanhnThanh)

"Đúng rồi chị, cho hỏi ai vậy à"

"Em là mẹ của bé gái năm xưa được Dương hiến phổi đấy. Chị nhớ không?"

"À thì ra là chị, đã lâu không gặp. Có chuyện gì mà chị gọi tôi vậy"

"Tôi gặp chị nói chuyện được không? Nói trong điện thoại không tiện lắm."

" Tôi đang ở quê không còn ở thành phố"

" Tôi muốn nói vêg chuyện bệnh tình của bé dương"




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK