Beta: Dưa nụ
An Dạ rất bất an nói: "Em không thể ra khỏi nơi này, cứ mãi trở về chỗ cũ, em cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra."
Bạch Hành trầm ngâm, một lúc sau mới lên tiếng: "Những tình huống thế này có hợp lý không?"
An Dạ lắc đầu, không biết anh đang nghĩ gì.
"Không hợp lý, phải nói là hoàn toàn không thể xuất hiện chuyện như vậy."
"Tất cả những gì không hợp lý trên đời này đều là dấu hiệu lúc sinh thời, không phải sao? Ngoại trừ cái này ra thì những thứ khác đều có thể dùng khoa học để giải thích."
An Dạ đã hiểu, cô gật đầu, nói: "Ý anh là, có một thi thể được giấu ở đây, cho nên mới xuất hiện những điều kỳ lạ như vậy?"
"Anh nghĩ vậy." Bạch Hành khen ngợi.
Bạch Hành nói đúng, cho dù chỗ này có bao nhiêu điều không hợp lý thì chỗ khác nhau duy nhất so với thế giới thật chính là dấu hiệu lúc sinh thời, đôi khi không cần phải phức tạp hoá vấn đề lên, chỉ cần đổ cho cái dấu hiệu đó là được rồi.
An Dạ sắp hiểu được nhưng lại gặp phải khó khăn: "Anh nói thì đúng đó, thế nhưng làm sao mình thoát ra ngoài được?"
"Phá vỡ sự cân bằng, để các điều kiện cần thiết bị huỷ diệt."
"Có nghĩa là tìm được thi thể? Nhưng vấn đề là.... rốt cuộc thi thể đang ở đâu?"
Bạch Hành nở nụ cười, anh nói: "Anh nghĩ chẳng mấy chốc sẽ thoát được thôi, nếu chúng ta đã biết nguyên nhân, những oán linh đó sợ bị phát hiện tất nhiên sẽ tìm một vài cách để tự bảo vệ mình chứ không phải ngồi chờ chết, về điểm này thì chúng ta cũng sẽ làm như vậy, không phải sao?"
Vẻ mặt An Dạ nghiêm túc, cô gật gật đầu, biết được ngụ ý của anh chính là bất cứ lúc nào cũng đều sẽ xuất hiện nguy cơ.
Hiện tại, bọn họ tựa như bị mắc kẹt trên một chiến trường, bốn bề có địch.
Nhưng vẫn chưa tới lúc để từ bỏ. Bọn họ phải tiếp tục vì còn có sứ mệnh chưa hoàn thành.
"Không thể cứ đi mãi thế này, có lẽ không có đường, nếu không thì sự cân bằng ở đây không thể duy trì được."
Sau khi đi tiếp mười mấy vòng, An Dạ rốt cuộc cũng sụp đổ.
Cô dừng lại, quan sát bốn phía rồi nói với Bạch Hành: "Thật sự không tìm được đường."
Bạch Hành làm động tác im lặng, để An Dạ tạm thời không phát ra tiếng động.
Vài giây sau, anh nhếch môi, đột nhiên làm ra một động tác không biết gọi là gì.
Bạch Hành rút cây dao quân dụng trong tay An Dạ đặt lên hốc mắt chính mình, cao giọng hô: "Nếu muốn được yên nghỉ thì xin mời chỉ rõ đường đi."
Không ai trả lời, khắp nơi chỉ có sự yên tĩnh.
Tay anh dùng sức nhấn lưỡi dao xuống mấy tấc như muốn xé toạc da thịt chính mình, máu me tràn ra.
An Dạ khiếp sợ, muốn ngăn cản nhưng đã bị anh chặn lại.
Bạch Hành lại cao giọng lần nữa: "Chỉ đường, anh biết đấy, tôi không phải đang nói đùa."
Bất chợt có gió thổi đến từ bốn phía, mặt tường bắt đầu chấn động, không gian bị bao phủ bởi một lớp sương mù ẩm ướt.
Trước mặt có người mặc áo blouse trắng đang đi đến, trông có vẻ vừa lười biếng vừa thảnh thơi.
Hắn nhìn về phía An Dạ làm một cử chỉ mời, nheo mắt lại và nói: "Bạch Hành, đừng xúc động như vậy. Nếu không phải nhờ tôi thì làm sao cô ấy đến được đây? Tôi đang giúp anh, sao anh lại tổn thương ân nhân cứu mạng mình thế?"
An Dạ thấy rõ người tới, phát hiện hắn lại là bác sĩ tâm lý đã cứu mình một mạng trên tàu hỏa trước đây!
Cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy?
"Hắn là đôi mắt của anh, được hình thể hoá nên biến thành hình dạng này." Bạch Hành giải thích.
An Dạ gật gật đầu, vẫn có chút không chấp nhận được.
Khó trách trước đó lúc cô bị thôi miên đã ngửi thấy mùi hương hoa nhài quen thuộc. Hóa ra bác sĩ tâm lý này vốn chính là một phần cơ thể của Bạch Hành nên mới có thể đưa cô trở lại hiện thực.
Hơn nữa, bác sĩ tâm lý này tự xưng là BUG cũng không sai. Vì Bạch Hành vốn không muốn duy trì sự cân bằng cho thế giới xa lạ này, có nhiều lúc thanh kiếm bảo hộ cũng có thể tự hủy đi, biến thành nguồn gốc của mọi tội lỗi.
Bác sĩ tâm lý nói: "Các người muốn thoát ra ngoài sao? Mặc dù tôi rất muốn trở lại trong cơ thể anh nhưng cứ cảm thấy hình dạng con người quá xấu mà vẫn không có hình con mắt hoàn mỹ. Nếu anh cảm thấy nguy hiểm thì cứ trở về theo đường cũ đi nha, để lại một mình tôi... à không, một đôi mắt là tôi là được rồi."
"......" An Dạ yên lặng, không biết nói gì cho phải.
Bạch Hành còn chưa mở miệng, An Dạ đã cắt ngang: "Chỉ đường, sẽ dẫn anh về nhà."
Bác sĩ tâm lý liếc mắt nhìn cô một cái, mỉm cười: "Thôi được rồi, nếu cô đã kiên trì đến vậy. Mà nha, tôi rất thích cô gái trẻ này, Bạch Hành à, ánh mắt anh không tồi đâu, à không, là ánh mắt của tôi không tồi."
"..........." An Dạ cạn lời.
Hắn còn đang líu lo không ngừng: "Tôi nói cô nghe, cô đừng lo, lúc tôi trở lại trong cơ thể Bạch Hành sẽ không còn ý thức nữa, nên nếu sau này hai người kết hôn rồi làm mấy chuyện yêu đương gì đó, cởi áo tháo quần cỡ nào đi nữa tôi cũng không biết đâu. Điều này thì cô cứ yên tâm, bây giờ tôi tranh thủ nói nhiều chút thôi...."
Bạch Hành: "Nói thêm câu nào nữa là tôi chém đấy."
"Đừng nha, hù chết con mắt." Bác sĩ tâm lý không nói nữa, hắn búng tay một cái, phía trước đột nhiên hiện ra một con đường, hắn nói: "Những gì tôi biết chỉ có bấy nhiêu đây, về sau phải dựa vào các người. Tôi đoán chân thân của tôi đang ở trong chỗ sâu nhất, hai người đi về phía trước chút nữa đi, có lẽ là tìm được đấy."
Bác sĩ tâm lý vừa dứt lời thì cả cơ thể tan biến như mây khói.
Trước mặt quả nhiên là một con đường rõ ràng chứ không còn là quỷ xây tường nữa.
An Dạ hỏi: "Tại sao anh ta lại muốn nhốt chúng ta?"
Bạch Hành nói: "Muốn cho chúng ta trở về đường cũ, vì hắn không đoán được phía trước có những nguy hiểm gì."
Răng rắc răng rắc.
Chỉ chốc lát sau đã thật sự truyền đến một thanh âm mơ hồ kỳ lạ, vừa dây dưa vừa yếu ớt giống như ai đó bị lụa mỏng quấn chặt trên mặt, gỡ cũng gỡ không ra.
Cái gì đấy?
An Dạ chưa kịp nghĩ gì đã lùi lại vài bước.
Bất chợt có một bụi dây gai phóng ra từ trong kẽ tường, thế tấn công mãnh liệt, trực tiếp cuốn lấy Hồ nữ vào bên trong thành một cuộn cầu gai thật lớn.
Hồ nữ giãy giụa nhưng không có kết quả.
Cô bé nhìn An Dạ chằm chằm như cầu xin giúp đỡ.
"Cái quỷ gì thế?" An Dạ xông lên lại bị một sợi dây leo quét ngang, đánh lui trở về.
Dây leo quấn lên tay chân và cổ của Hồ nữ, gai nhọn kề sát vào da thịt, chỉ cần hơi không chú ý một tí là sẽ bị đâm cho nát bấy.
"Chờ một chút! Chờ một chút!" An Dạ gấp gáp làm bừa, mù quáng kêu hai tiếng, cho rằng mấy thứ này có thể nghe được.
"Đừng nóng vội." Bạch Hành nói, "Những thứ này không muốn giết cô ấy."
"Làm sao anh biết?" An Dạ hỏi.
Câu hỏi của cô chưa được trả lời đã lập tức có diễn biến khác chứng minh cho những lời của Bạch Hành là đúng.
Phía trước An Dạ xuất hiện một cánh cửa màu đen, trên cửa có cái đồng hồ, đánh dấu khoảng thời gian — 10:00.
Cô không rõ chuyện gì, cúi đầu xuống thì thấy mặt đất vốn là gạch sứ trắng phau bỗng nhiên có những vệt đỏ tươi như vết máu, tựa như máy tính trục trặc xuất hiện quét mã, cứ lặp lại từng đãy tin tức và số liệu.
Trên mặt đất viết.
"Chơi trốn tìm!
Chơi trốn tìm!
Chơi trốn tìm!
Chơi trốn tìm!
Đến với tôi, chúng ta cùng chơi trốn tìm!
Thời hạn trò chơi là 2 tiếng 12 phút, nếu không tìm được tôi thì tôi sẽ có một lễ vật cho cô."
"Tặng cho cô bàn tay của cô ấy."
An Dạ đã hiểu, những hài cốt này là muốn cô tìm bọn họ, nếu tìm không được, Hồ nữ sẽ bị lăng trì từng miếng một, bị khô máu từng chút từng chút cho đến chết.
Cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mà rất kỳ lạ, những thi thể này rõ ràng không muốn bị tìm thấy thì tại sao ép cô đi tìm?
Vậy chỉ có thể nói rõ một vấn đề, 13 bộ thi thể có lòng tin khiến An Dạ chết ở chỗ này mà vẫn không bị cô phát hiện.
Không tiến ắt lùi, nhưng cô cũng không có đường lui.
An Dạ dắt Bạch Hành đi vào trong nhà, nghe cánh cửa phía sau chậm rãi khép lại, phát ra tiếng vang ầm ầm.
Cô đi xuyên qua con đường hẹp dài đến một khu rừng rậm, khắp nơi đều là đầm lầy tăm tối, đường cái cũ nát tang hoang, trên cột mốc đánh dấu bên đường có một cái đồng hồ, trong đó ghi 10:01, thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp.
Bọn họ đón lấy sương mù, đi thẳng về phía sâu nhất. Chỉ chốc lát sau, trong tầm mắt xuất hiện một căn biệt thự bằng gỗ nho nhỏ với mái ngói đỏ au.
Cửa nhà gỗ không gió mà bay, bên trong truyền đến tiếng gió thổi hoang vắng.
An Dạ đi vào, kéo Bạch Hành lên lầu tìm một số manh mối.
Có lẽ bọn họ đã bị giấu trong này nhưng phải làm sao mới tìm được họ đây?
HẾT CHƯƠNG 106