• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân

Editor: Dưa nụ

Nguồn ảnh: Pinterest

Trước đó An Dạ có tìm hiểu qua lai lịch của căn nhà này, nghe nói là một căn biệt thự bị bỏ hoang đã lâu, thỉnh thoảng có người trèo tường vào trong thám hiểm, ngay cả cửa sổ lầu một cũng mở toang hoác.

Càng nhiều người đến đây thì lại càng có nhiều lời đồn, ví dụ như ai ở lại vào ban đêm thì sẽ bị quỷ ám gì gì đó.

Là thật hay giả thì vẫn chưa có ai chứng minh được.

Tổ làm phim rất nhanh chóng đã mang theo mấy người bọn họ tiến vào bên trong căn biệt thự.

Tất cả đồ nội thất trong này đều đã được dọn dẹp sạch sẽ đến không có một hạt bụi, hiển nhiên là tổ làm phim đã chuẩn bị sẵn.

An Dạ nghĩ thầm: không chừng chỗ này đã được nhóm người kia bố trí sẵn chiêu trò nào đó để hù dọa mọi người, hòng gia tăng rating cho chương trình nữa cũng nên.

Người host dẫn cả nhóm đi lên lầu hai, nói: "Tầng này có 5 căn phòng, phân biệt ra bằng 5 chữ cái "ABCDE". "A" là dành cho cô An Dạ, "B" là của cậu Bạch Hành, "C" là cô Tần San San, "D" là cô Hạ Tuyết và "E" là của cậu Lê Mộc. Cuối hành lang là phòng "A", hai bên sườn là hai cặp phòng đối diện còn lại với 4 chữ cái "BCDE", mọi người đừng đi nhầm nhé."

An Dạ nhìn lướt qua, phát hiện bố cục của các phòng tạo thành một hình chữ nhật lớn, hai đường ngắn của hình chữ nhật là "BC" và "DE", mà phía trái căn phòng cô ở là phòng "B" của Bạch Hành, bên phải là phòng "D" của Hạ Tuyết.

Thế này thì hơi đáng sợ vì một khi có cái gì đó đi thẳng lên thang lầu thì sẽ trực tiếp thấy phòng của cô!

"Còn một việc nữa tôi muốn nói với mọi người." Người host nói, "Trong mỗi phòng của các vị đều có một cái camera, được treo trên đèn chùm, máy quay sẽ đối diện đầu giường, cứ đến 10h tối thì camera sẽ tắt, mọi người cứ yên tâm mà ngủ, chúng tôi sẽ không nhìn trộm đâu! Cái camera này cần thiết để ghi lại những sự kiện kì lạ nên nó mới có mặt ở đó. Xong rồi, gặp lại mọi người sau nhé. Các vị có thể nấu ăn ở tầng dưới, những sự kiện kì lạ phối hợp với bữa cơm tối ấm áp, hẳn là một hình ảnh khá thú vị nhỉ?"

Anh ta vỗ tay một phát thì tất cả mọi người đều tự động giải tán.

Lê Mộc đưa ra ý kiến: "Tối nay tôi sẽ làm món trứng bọc cơm rang cho mọi người thưởng thức nhé?"

Tần San San khoa trương: "Oa! Anh Lê Mộc còn biết nấu cơm? Thật là lợi hại!"

" Đâu có đâu có, món này rất đơn giản mà, nếu không thì cô San San tới giúp tôi một tay đi?"

"Được ạ!"

Mà An Dạ và Bạch Hành thì đi theo Hạ Tuyết vào phòng khách, vừa lúc chuẩn bị những hoạt động vào tối nay, còn có trò chơi cầu cơ nữa, phải biết trước những chuyện quan trọng để tránh phải lập cập.

Hạ Tuyết đột nhiên hỏi: "Các người có tin hay không? Rằng nơi đây có quỷ?"

An Dạ trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Tôi... tin rằng có quỷ, nhưng lại không tin tưởng vào nơi này."

"Tại sao?" Cô ấy nhoẻn cười, hỏi một câu như dẫn dắt.

"Nơi này đều đã được bố trí cẩn thận, ai mà biết tổ làm phim có thể cài đặt một vài đồ vật gì đó, hoặc là cơ quan bẫy rập, thậm chí là cho người giả quỷ cũng không chừng."

"Tôi cũng giống cô, cũng không tin bọn họ." Hạ Tuyết phán một câu.

Cô ấy nói như vậy nhưng lại làm cho An Dạ cảm thấy ngoài ý muốn, khắp các ngõ ngách trong căn biệt thự này đâu đâu cũng có gắn máy quay, tất nhiên là để ghi lại toàn bộ quá trình thử thách một cách chân thật nhất, mà những lời nói đó chắc chắn sẽ bị tổ làm phim nghe được.

Cho dù bọn họ nghe thấy thì sao đây? Các cô hoàn toàn không nghi ngờ gì, đó mới là kỳ lạ.

"Tôi có thể rít một hơi thuốc không?" Hạ Tuyết từ trong túi móc ra một điếu thuốc lá thon dài dành cho nữ, dò hỏi.

"Tôi không ngại nhưng cũng không thích ngửi mùi khói thuốc. Chị cứ tự nhiên, tôi vào phòng bếp xem hai người kia nấu ăn thế nào rồi." An Dạ nói.

"Ok!"

Bạch Hành đứng bên cạnh không nói một lời, nghiễm nhiên là đang sắm vai nhân vật bảo tiêu. Anh ấy cũng gật đầu chào Hạ Tuyết một cái, đi theo An Dạ về hướng phòng bếp.

Mà lúc này, trong phòng bếp lại là cảnh chướng khí mù mịt.

Nếu nói Lê Mộc là một đầu bếp thiên tài thì cái vị Tần San San kia lại là công chúa giới đầu bếp hắc ám trăm năm khó gặp.

Toàn bộ phòng bếp đều sắp bị cô ta thiêu cháy mà Lê Mộc vẫn còn bình tĩnh, đang dùng dao cẩn thận tỉa củ cải trắng thành hình cánh hoa.

An Dạ cũng bó tay với cô ta: "San San tiểu thư à, có phải cô có thù oán gì với chúng tôi phải không? Chiêu hỏa công này của cô đúng là đã đến mức thần sầu quỷ khốc rồi đó!"

"Bổn.... khụ khụ khụ! Bổn đại tiểu thư ta đây là đang phô bày một chút tài nấu nướng của mình thôi. Cô phải biết rằng thời bây giờ tìm một tác giả vừa có tài, vừa có nhan sắc lại vừa biết nấu ăn là hiếm đến mức nào? Tôi phải trổ tài thì mới có thể sớm tìm được vài anh chàng đại gia chứ!" Tần San San u oán liếc mắt nhìn người đứng phía sau An Dạ, nói: "Cô còn bày đặt khoe khoang ân ái trước mặt tôi? Ngoài việc chưa có bạn trai ra thì tôi mạnh hơn cô nhiều!"

"Rồi rồi rồi!" An Dạ che mũi lại, cô bị cái mùi khét này hun đến muốn ói, thật sự chịu không nổi chỉ có thể chạy ngược ra phòng khách. So với khói dầu, cô thà ra ngoài kia hít khói thuốc còn hơn.

Mà Hạ Tuyết trong phòng khách thì một tay kẹp điếu thuốc, ngoẹo đầu qua một bên ngủ gục. Hai hàng lông mày của cô ấy cứ nhíu lại, đôi môi vẫn còn loáng thoáng hơi khói thuốc.

An Dạ đột nhiên nhớ đến tin đồn dạo gần đây, nói là Hạ Tuyết vừa mới ly hôn với chồng, đứa con cũng ném cho chồng nuôi. Bây giờ nhìn cô ấy ngủ gục mà mặt ủ mày chau, chắc có lẽ đang mơ thấy cuộc hôn nhân tan vỡ của mình rồi?

"Chị Hạ Tuyết! Chị Hạ Tuyết!"

"Hả?" Cô ấy mở mắt ra, trong đáy mắt thoáng một tia giật mình, ngay sau đó thì mỉm cười, nói: "Ngại quá, tôi ngủ quên."

"Gặp phải ác mộng sao chị?"

Hạ Tuyết lại kéo một hơi thuốc, dụi cả điếu vào cái gạt tàn rồi nói: "Mơ thấy chồng cũ, chắc cô có nghe nói rồi? Về chuyện ly hôn của tôi?"

An Dạ trầm mặc, không biết nên đáp lời như thế nào.

"Tôi và anh ấy vì lý do công việc nên thường xuyên cãi nhau, lần ly hôn này là kết quả mà cả hai chúng tôi đã cân nhắc rất lâu rồi. Không có gì, mọi chuyện đã là quá khứ." Hạ Tuyết thoải mái cười cười, đứng dậy.

Còn Lê Mộc ở phòng bếp đã bắt đầu dọn cơm chiều.

Món trứng bọc cơm này trông thật bắt mắt, được rưới trên màu vàng tươi của trứng là sốt cà chua đỏ đậm, làm mọi người nghĩ tới hương vị chua ngọt mà ai cũng mê.

Cả nhóm đều ngồi xuống, ngửi thấy mùi thức ăn thì ai nấy cũng đều không nhịn được mà lấy cái muỗng múc ăn thử.

"Ăn ngon lắm!" Tần San San tán thưởng.

"Đói bụng quá! Tôi phải ăn nhiều một chút mới được!" An Dạ thầm thì một câu.

Bạch Hành bèn sớt một nửa phần ăn của mình sang đĩa của An Dạ, nói: "Tôi không đói bụng, cô cứ ăn nhiều chút đi."

"Ồ vâng..." Cô ngượng ngùng gật gật đầu, "Cảm ơn anh!"

"Hương vị thật là ngon!" Ngay cả Hạ Tuyết vốn ít nói cũng lộ ra vẻ mặt nhu hoà, khẽ mỉm cười gật đầu khen ngợi.

Lê Mộc cũng nở nụ cười, có vẻ như tâm tình rất vui vẻ.

Sau khi mọi người ăn xong và dọn dẹp chén đũa thì cũng đã 08h tối.

Nhân viên của tổ làm phim tới gặp họ, đem đạo cụ đều để lên bàn trong phòng khách, sau đó nói: "Xong! Kế tiếp là trò chơi chiêu hồn. Nói đến trò chơi chiêu hồn này thì các vị ở đây chắc không ai xa lạ gì phải không ạ?"

"Chiêu hồn... Cứ cảm thấy sao sao đâu á!" Lê Mộc lên tiếng.

"Em cứ thấy sợ sợ sao đâu ấy, anh Lê Mộc phải bảo vệ em đó nha~!" Tần San San nhích sát tới bên cạnh anh ta một chút.

"Tôi sẽ bảo vệ cô!" Bạch Hành lời lẽ chính đáng tuyên bố.

An Dạ thì lại quyết đoán cự tuyệt: "Không cần đâu."

Mà Hạ Tuyết thì lại nỉ non một mình: "Chiêu.... Hồn...?"

Người host cười một tiếng, nói: "Quy tắc của trò này như sau: tổ làm phim chúng tôi sẽ chuẩn bị một tờ giấy với những chữ cái và một cái đĩa sạch nhỏ, sau đó mọi người để một ngón tay lên mặt đĩa, không được dùng sức đẩy đâu nha! Sau đó niệm trong miệng "đĩa thần, đĩa thần, mời ngài về", đĩa thần sẽ về thật đấy, nó sẽ tự di chuyển, đến lúc đó thì mọi người có thể đưa ra câu hỏi!"

Rất nhanh, cả 5 người đều lần lượt đặt một ngón tay lên cái đĩa, trong miệng đều lầm rầm cầu nguyện: "Đĩa thần, đĩa thần, mời ngài về, đĩa thần, đĩa thần..."

Bỗng nhiên, cái đĩa thật sự di chuyển!

An Dạ không quá tin tưởng vào điều này, chỉ chần chờ di chuyển ngón tay theo cái đĩa, vòng vài vòng.

Tần San San sợ hãi hỏi: "Đĩa thần đĩa thần, xin hỏi.... Ở đây có quỷ sao?"

Cái đĩa sứ dừng một chút, di chuyển đến vần "m", sau đó dần dần ghép lại thành một chữ "Mộng".

"Là mộng?" Lê Mộc lên tiếng, "Vậy chẳng phải là giống với tin đồn về căn nhà ma này, sẽ bị quỷ trong giấc mộng bắt đi sao?"

Hạ Tuyết nhếch môi, cười hỏi: "Đĩa thần, xin hỏi giữa chúng tôi có người của tổ chương trình phải không? Sắp xếp cho đĩa thần ngài có thể di chuyển?"

Mà cái đĩa rất mau đã dừng lại ở chữ — "Có"!

Tần San San ngượng ngùng cười nói: "Tôi không nghĩ tới đĩa thần lại linh như vậy, lúc trước cũng chỉ sợ chương trình không được tiến hành thuận lợi thôi. Mọi người nhìn xem, bây giờ tôi bất động nhưng nó vẫn có thể tự di chuyển mà!"

Cô ta bất ngờ buông tay ra, cái đĩa kia thế nhưng rớt xuống dưới gầm bàn, vỡ thành hai nửa.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết tiếp theo nên làm gì bây giờ.

Mời tới, lại không tiễn đi.

Loại tình huống này....?

Tần San San đã bị dọa đến mặt cắt không còn chút máu, trong miệng cứ toai toái khấn cầu: "Đĩa thần chớ trách, đĩa thần chớ trách."

Người host lại nói một cách đáng tiếc: "Không sao, không có việc gì. Tuy xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nhưng chúng ta vẫn biết được trò chiêu hồn này rất có khả năng chiêu được những chuyện hay vật không thể tưởng tượng nổi. Mọi người trong lúc chơi trò này thì phải lưu ý chút nha, nếu mời tới mà không tiễn đi thì rất có thể gặp phải phiền toái đó!"

Một lát sau, người trong tổ tiết mục thắp lên mấy cây nhang, hy vọng có được sự tha thứ của "hồn" này.

Cô nàng Tần San San thì cứ đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn lén ra ngoài cửa sổ một cái, lưng cứ như kim chích.

Hạ Tuyết an ủi cô ta: " Đừng để ý, bất quá chỉ là mấy trò vặt của tổ tiết mục mà thôi, loại lý do thoái thác này tôi đã thấy rất nhiều."

"Chị Hạ Tuyết..." Tần San San cắn môi, cuối cùng hít sâu một hơi, cố gắng lộ ra một nụ cười thoải mái với người đối diện.

Một lát sau thì tất cả mọi người đều tản ra, đi lên lầu tắm rửa.

An Dạ vừa mới bước vào phòng tắm trong phòng mình, định gội đầu thì đột nhiên nghe được một tiếng hét thảm, cô đi ra cửa nhìn nhìn thì phát hiện tiếng hét đó truyền ra từ phòng của Tần San San.

Cô cũng đụng phải những người khác đang trên đường đi đến căn phòng đó. Lúc đi vào mới thấy Tần San San đang cuộn tròn ở trong góc run bần bật, trên giường của cô ta có chất một đống mảnh vụn của cái đĩa sứ.

Lê Mộc nói: "Không phải cái đĩa này đã bị bọn họ thu dọn vứt bỏ rồi sao?"

Anh ta nói không sai, người của tổ tiết mục quả thật đã thu dọn cái đĩa vỡ vào bao nilon trước mặt mọi người, mang ra cửa.

Trừ khi.... bọn họ cũng đã biết trước cái đĩa sẽ vỡ, nên mang thêm cái "đạo cụ" này vào đây, hòng tăng thêm hiệu quả khủng bố.

Nếu vậy thì... cũng rất có khả năng trong nhóm An Dạ còn có người do tổ tiết mục sắp đặt, người này chính là đang giả mù sa mưa, làm ra vẻ ta đây, muốn giả thần giả quỷ.

An Dạ nghĩ thầm.

Bạch Hành thì cô có thể tin tưởng một trăm phần trăm, mình cũng tuyệt đối không có khả năng làm chuyện đó, vậy thì là ai đây?

Cũng không phải thật sự là đĩa thần nhỉ?

Bạch Hành nói: "Trong chúng ta rất có thể có một người được tổ tiết mục sắp đặt, dẫn cả nhóm đi dần vào sự bày bố giật gân này."

An Dạ tiếp lời: " Không sai, tôi mặc kệ là ai thì cũng không cần ở chỗ này giả thần giả quỷ, nếu cứ sắp đặt sẵn như vậy thì cái chương trình này cũng chẳng có ý nghĩa gì cả!"

"Ai là người đầu tiên chạy tới đây?" Bạch Hành hỏi.

"Là tôi!" Lê Mộc nói: "Nhưng tôi thật sự không có dính dáng gì tới tổ tiết mục cả!"

"Không, còn có một người nữa." An Dạ dừng ánh mắt trên người Tần San San, "Có thể là do chính cô tự đạo diễn cũng nên?"

Tần San San bạo phát: "Làm sao lại là tôi? Hai người đừng tưởng rằng khoe khoang khả năng điều tra một chút thì có thể xoá đi sự hiềm nghi cho bản thân mình. Cứ sắm vai thám tử rồi sau đó thu nhỏ phạm vi hiềm nghi đến ba người chúng tôi, quá đê tiện, hai người mới là khả năng lớn nhất!"

An Dạ thật sự bất đắc dĩ.

Bạch Hành cũng không thèm lên tiếng.

Tần San San lại nói: "Dù sao tôi cũng sợ lắm, không dám ngủ một mình."

Hạ Tuyết mở miệng: "Vậy thì qua ngủ cùng tôi đi."

"Được quá, làm phiền chị rồi ạ!"

Rất nhanh, trò khôi hài này đã hạ màn, phỏng chừng đều đã bị quay lại hết. Nếu mấy người kia lén sắp đặt chuyện này thì có lẽ họ còn đang nấp trong góc nào đó mà cười cợt đâu.

An Dạ thấy hơi mệt, vội vàng tắm rửa qua loa rồi leo lên giường, không bao lâu sau thì cô đã rơi vào một giấc mơ.

Trong cơn mơ, khung cảnh hình như vẫn là căn phòng này, cánh cửa khép hờ, bên ngoài cửa có ai đó đang dõi theo cô.

Người kia cứ cuộn tròn ở trong góc.... luôn không nhúc nhích.

HẾT CHƯƠNG 37

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK