• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả Thảo Đăng Đại NhânEditor Dưa nụNguồn ảnh Pinterest

Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân

Editor: Dưa nụ

Nguồn ảnh: Pinterest

Nước biển ban đêm lạnh một cách dị thường, dần dần bao phủ An Dạ, thấm vào từng ngõ ngách.

Miệng vết thương của cô bị ngâm trong nước biển mặn chát khiến sự đau đớn càng phóng đại lên, tựa như bị những cái dằm đâm vào, cơn đau càng lúc càng dày đặc.

An Dạ không thể từ bỏ, cô đã nỗ lực đến lúc này rồi, nếu từ bỏ thì xem như đã phủ nhận hết tất cả những cố gắng trước đây. Cô không cam lòng, cô không thể đầu hàng như vậy.

Nhanh lên.... Cố bơi thêm chút nữa.

An Dạ tự ép mình không suy nghĩ nữa, chỉ bơi không ngừng, dựa vào lực đẩy và lực nâng lên của nước biển mà bơi từ từ gần đến thuyền.

"Ùm — "

Thuyền cứu hộ đã nhận được tín hiệu liền nhanh chóng thả thuyền nhỏ đến gần An Dạ.

Lần này, cô đã thật sự không còn sức lực, vừa mới ghé lên thành thuyền đã lâm vào hôn mê.

Hít thở khi bơi trong nước biển rất khó khăn, sức nén khổng lồ của nước đè ép ngực cô khiến hoạt động hô hấp đơn giản cũng trở nên nặng nề khó chịu.

An Dạ biết mình đang nằm mộng, cô nhắm mắt lại, nằm trên giường.

Tứ chi của cô lạnh như băng nhưng rất nhanh đã được một cái gì đó ấm áp bao trùm, qua một lúc sau, tay chân cô đã bắt đầu ấm trở lại, đầu ngón tay cũng có chút nhiệt độ.

Là chăn ấm, là giọng nói con người.

Lỗ tai An Dạ như nghe thấy tiếng gì đó, mí mắt nặng nề nhưng cũng có thể hé mở để cảm nhận được ánh sáng và hình ảnh bên ngoài.

Thế nhưng cô quá mệt mỏi, thân thể hình như không còn là của mình nữa, cô không thể điều khiển nó nên cũng không tỉnh dậy được.

An Dạ lựa chọn đầu hàng, dần dần buông xuôi theo ý thức mà lâm vào hôn mê.

Đây là đêm đầu tiên sau khi An Dạ được cứu, một đêm không mộng mị.

Chờ khi cô tỉnh lại lần nữa đã là 2h chiều. 

Vết thương trên đùi cô được băng lại nhưng không bó thạch cao, xem ra không bị gãy xương như cô đoán mà chỉ là vết thương ngoài da thôi.

"Em tỉnh rồi?"

Bạch Hành đi vào từ bên ngoài, trong tay anh là quạt táo đã gọt sạch vỏ, anh đưa cho An Dạ.

Hình như người này rất thích ăn táo hay sao ấy, cứ mỗi lần An Dạ không khỏe thì anh đều gọt một trái cho cô.

"Có từng nghe qua câu này hay chưa?" Bạch Hành hỏi.

"Chưa từng." An Dạ trả lời, anh hỏi một câu vô nghĩa như vậy, ai biết anh muốn nói tới cái gì.

"Mỗi ngày ăn một quả táo, không cần khám bác sĩ. Đây là chân lý."

An Dạ nghe theo lời anh, cắn một ngụm, thịt quả ngọt ngào lập tức tràn ra trong khắp khoang miệng cô.

An Dạ hỏi: "Tiểu Di đâu? Những người khác đâu?"

"Đang ở bên ngoài, anh đã bảo Tiểu Chu trông chừng nó. Những người khác không bị thương, đều đã được cha mẹ đón về nhà."

"Tiểu Di là người đã khởi xướng tất cả những chuyện này, cô ấy làm hết thảy...." An Dạ còn chưa nói xong đã bị Bạch Hành ngắt lời.

"Anh biết, khi nó nói ra lời tiên đoán thì anh đã đoán được rồi."

An Dạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nằm lại lên giường: "Cho nên tất cả đều kết thúc rồi phải không? Tiểu Di đã bị bắt, sẽ không còn ai mở lời tiên đoán nữa. Tuy nhiên vẫn còn một vài vấn đề, em muốn hỏi cô ấy vài câu, có thể để cô ấy vào đây được không?"

"Ừm, anh cũng có nhiều điều muốn biết.... có liên quan đến nó." Bạch Hành ám chỉ, anh đoán được Tiểu Di có thể đã đi tìm Bạch Nam nên anh ấy mới nói ra mấy lời để Bạch Hành lưu ý.

Nhờ Tiểu Di ban tặng, hiện tại Bạch Nam vẫn còn đang nằm trong một bệnh viện xa xôi mà dưỡng thương qua ngày.

Tiểu Chu dẫn Tiểu Di vào, đẩy cô ấy ngồi xuống ghế.

Miệng Tiểu Di bị dán băng kín mít, thoạt nhìn hơi có vẻ vô nhân đạo nhưng lời nói của cô ấy đáng sợ hơn nhiều so với tất cả các loại vũ khí.

Bạch Hành đóng cửa lại, khoá chốt cửa rồi mới móc từ sau lưng ra một khẩu súng, là khẩu súng mà Bạch Nam đã cho anh lần đó, anh vẫn luôn giữ gìn rất cẩn thận.

Bạch Hành dí súng lên trán Tiểu Di, gằn giọng: "Hoặc khai hết tất cả ra, hoặc là tôi sẽ nổ súng ngay lập tức, hủy diệt cổ vũ khí di động là cô đây."

Bạch Hành gọi cô ta là vũ khí chứ không phải con người, rất chính xác và cũng rất hình tượng.

Tiểu Di nhíu mày, đôi đồng tử màu lam nhạt nhìn chằm chằm vào Bạch Hành, đáy mắt chợt co lại.

Cô ta giằng co một lát với Bạch Hành rồi mới gật gật đầu một cách chần chờ.

Tiểu Chu xé băng dính trên môi cô ta xuống, để cô ta có thể tự do nói chuyện.

An Dạ điều chỉnh lại suy nghĩ một chút rồi mới vào vấn đề: "Cô đã theo dõi chúng tôi bao lâu rồi? Vì sao lại lựa chọn bốn người chúng tôi?"

Tiểu Di mím môi, không nói.

"Không nói lời nào cũng sẽ chết." Bạch Hành hơi bóp cò súng, giống như muốn nói thế với Tiểu Di.

Tiểu Di cất lời, giọng không còn mềm mại và nhỏ nhẹ như trước đây, cô ta bình tĩnh đến đáng sợ, rất khó để tưởng tượng đây chính là lời nói từ một học sinh trung học.

Cô ta nói: "Trước khi tôi chuyển trường đã sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, vì tôi không đủ kinh nghiệm, không đủ nhân lực nên mới thất bại thôi."

Bạch Hành bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: "Dựa theo năng lực của ông ta, cô cần gì phải vòng một vòng lớn như thế chứ?"

Tiểu Di nói: "Là tôi muốn tìm anh chứ không phải ông ấy. Nếu do ông ấy hạ mệnh lệnh thì giờ đây anh đã bị túm về rồi."

"Vì sao lại muốn tới tìm tôi?" Bạch Hành hỏi.

"Bắt một kẻ chạy trốn còn cần phải có nguyên nhân à?" Tiểu Di trả lời.

An Dạ bị họ nói tới nói lui sắp hôn mê: "Tôi không muốn nghe hai người nói mấy điều này, tôi chỉ muốn biết vì sao lại theo dõi bốn người chúng tôi?"

Tiểu Di: "Không, người tôi theo dõi chỉ có cô. Tôi muốn biết nếu giết cô thì anh trai tôi sẽ biến thành cái dạng gì, điều đó rất thú vị, không phải sao?"

"Anh trai cô?!" Tiểu Chu và An Dạ cùng kinh ngạc kêu ra tiếng.

Thật ra, đáy lòng An Dạ đã có một nhận thức mơ hồ, chỉ có thể đoán được Tiểu Di có mối liên hệ nào đó với Bạch Hành nhưng không ngờ cô ta lại là em gái anh ấy.

Nhưng mà cũng hợp lý, bọn họ đều có một đôi mắt màu xanh lam, đều có năng lực khác với người thường.

Năng lực của Bạch Hành là đôi mắt có thể nhìn thấy ma quỷ, Tiểu Di thì lại có thể tiên đoán một vài chuyện trong tương lai.

"Em gái cùng cha khác mẹ." Bạch Hành nói.

"Vậy thì thông tin của bốn người trên trang web đều do cô đăng lên?"

Tiểu Di đáp: "Không, tôi chỉ lợi dụng trang web kia thôi. Thông tin của tôi và chị đều do tôi đăng lên, thông tin của những người khác đã có sẵn trên đó rồi, có lẽ chính là một đám nam nữ tuổi dậy thì quậy phá chút đỉnh thôi."

Cô ấy nói giống như mình lớn lắm rồi vậy, rõ ràng cũng chỉ là một cô bé mới 18 tuổi.

An Dạ lại hỏi: "Vậy mục đích đăng tin lên đó là gì?"

Tiểu Di: "Lợi dụng câu chuyện [Cuộc Gọi Đến] mới nhất của chị mà tiến hành đe doạ, hơn nữa còn hướng sự chú ý của các người lên trang web nguyền rủa kia, sẽ không nhận ra đó là tôi. Tôi vốn định chối bỏ sự nghi ngờ về mình, đem tất cả đổ cho quỷ thần nhưng không ngờ chị lại phản ứng nhanh như thế, khi trò chơi còn chưa kịp bắt đầu đã phải kết thúc."

"Thế nên, vì muốn làm tất cả những chuyện này mà cô chuyển đến trường trung học kia, sau khi chuẩn bị sẵn sàng mới trà trộn vào trong chúng tôi, thực hiện đe dọa mưu sát."

"Không sai biệt lắm." Tiểu Di không có bất cứ giải thích nào, còn lấy điều đó làm niềm tự hào.

An Dạ hỏi: "Đúng rồi, còn một vấn đề nữa, mỗi lần điện thoại vang lên là lại có âm thanh kỳ quái kia, thế là thế nào?"

Tiểu Di mỉm cười: "Hẹn trước thời gian gọi điện thoại, khi cuộc gọi thông thì để bên ngoài tai nghe một mảnh sắt mỏng, nó sẽ làm nhiễu sóng điện. Hơn nữa, tôi dùng máy ghi âm để báo thời gian, giọng nói máy móc nhất định sẽ có những tạp âm riêng."

"Thì ra là thế." An Dạ nói, xem ra tâm tư cô bé này kín đáo không thua kém gì một người trưởng thành như cô.

An Dạ đã hiểu đại khái mọi chuyện, cho nên điện thoại ma này chính là một cái bẫy, bây giờ cũng đã bắt được hung thủ, tất cả đều kết thúc rồi.

Chỉ thương cho những người bị rơi xuống biển khi cầu gãy, vì sự tiên đoán của Tiểu Di mà đã đánh mất sinh mạng hoặc phải chịu tổn thất rất nghiêm trọng.

Chuyện dùng lời nói để giết người thế này không biết sẽ tạo ra bao nhiêu hậu quả, có lẽ cảnh sát cũng cảm thấy thật khó giải quyết đây?

Nhưng vào lúc này, Tiểu Di đột ngột đứng dậy, nhấc chân đá văng khẩu súng trong tay Bạch Hành.

Hình như cô ta biết rõ Bạch Hành nhân từ nhường nhịn, không thể nào xuống tay nên vốn không sợ khẩu súng đó, liều lĩnh một cước đá văng.

"Cây súng này ngay cả khoá an toàn cũng chưa từng mở, anh thật đúng là ăn hại, mềm yếu nhu nhược giống y trước đây." Tiểu Di bày ra tư thế công kích, trên khoé môi là nụ cười trào phúng nhàn nhạt.

Tiểu Chu vừa định hỗ trợ đã bị Bạch Hành ngăn lại.

Anh cũng bày ra tư thế đón đánh, không chút nào bị ảnh hưởng bởi lời nói khích tướng của Tiểu Di.

Mới đầu An Dạ còn cảm thấy buồn cười, một cô bé mới bây lớn mà đã muốn đánh bại người đàn ông cao to như Bạch Hành, đó chẳng phải quá vớ vẩn hay sao?

Nhưng khi chú ý đến sự cảnh giác và phòng bị trong mắt anh, cô bèn thu lại sự khinh thường ngay lập tức.

Người mà ngay cả Bạch Hành cũng không dám xem nhẹ thì cô nên phán đoán lại thêm một lần nữa.

Nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh, Tiểu Di quét một cú bên trái, dùng sức tàn nhẫn, góc độ xảo quyệt, đá thẳng vào cằm dưới của Bạch Hành, mục tiêu chính là vị trí lõm vào giữa yết hầu và xương quai xanh của anh.

An Dạ biết nếu bị đá trúng chỗ đó sẽ không thở nổi trong nháy mắt, đau đớn khó chịu. Là chiêu võ phòng thân trong những tình huống khẩn cấp, dùng để đối phó với mấy tên bắt cóc.

Bạch Hành ngửa đầu tránh đi, lợi dụng chỗ trống khi Tiểu Di tung ra cú đá mà nghiêng qua, định tiếp cận cô ta lần thứ hai. Anh giống như một con báo săn mạnh mẽ luôn tìm tất cả những điểm có thể đột phá.

Bạch Hành nâng cánh tay lên đánh trả lại bị Tiểu Di nhanh chóng né tránh, cô ta lập tức luồn ra phía sau Bạch Hành, vung tay kẹp cổ anh, cả người như bị Bạch Hành cõng lên.

Lực cánh tay của cô ta rất mạnh, nhanh chóng thít chặt cổ Bạch Hành, ép anh ngửa về phía sau, hầu như sắp ngã trên mặt đất.

Không xong!

Bạch Hành lập tức bị khống chế hô hấp, thở hổn hển khó khăn. Sắc mặt anh đỏ lên nhưng lại không quá gấp gáp, nếu lúc này mà rối loạn thì tương đương như đã thua một nửa.

Khuỷu tay anh vòng ra phía sau, thúc một cú vào bên hông Tiểu Di.

Tiểu Di bị đánh một cú quá nặng nên kêu lên một tiếng, ngay lập tức cánh tay mất lực, bị Bạch Hành nhân cơ hội thoát thân dễ dàng, cả cơ thể bị quăng trên mặt đất.

Nhưng cô vẫn không chịu thua, chỉ là do cô quá mức kiêu ngạo tự mãn, đoán rằng Bạch Hành sẽ không ra tay với mình nên mới cận chiến một cách không kiêng nể, với tình huống trước mắt, xem ra người đàn ông này đã thay đổi quá nhiều rồi, thủ đoạn cũng tàn nhẫn hơn xưa.

Tiểu Di thở dốc, cười khẽ: "Anh trai à, anh đã thay đổi rồi."

Bạch Hành cụp mắt không nói gì, anh tiếp tục bày ra tư thế phòng bị, điều chỉnh tốt trạng thái của mình.

Sự tức giận và sát ý trong mắt anh khiến An Dạ sợ hãi, hình như cô chưa bao giờ thấy anh lộ ra sự lạnh lẽo thấu xương đối với một cô bé như vậy.

Tiểu Di liều chết xông lên một lần nữa, sử dụng cả tay lẫn chân, đá xoáy một cú bên hông, lợi dụng khoảng cách mà nâng cánh tay lên nện xuống, động tác nhanh, chuẩn, tựa như một con thỏ linh hoạt.

Mà Bạch Hành thì điềm tĩnh hơn nhiều, ban đầu, anh đứng yên không động đậy, cong đầu gối phá lực công kích của cú đá kia, giơ bàn tay che ngang khuôn mặt, hoá giải trạng thái bị động. Chờ đến khi Tiểu Di thở hồng hộc, anh mới xoay người tấn công, bắt lấy tay đối phương vặn một cái, đè cổ tay ra phía sau lưng.

Động tác này có tốc độ rất nhanh, An Dạ không nhìn rõ lắm Bạch Hành đang làm gì, chỉ biết khi cô phản ứng lại thì Tiểu Di đã bị khống chế trên mặt đất, không nhúc nhích gì được.

Người đàn ông này đúng là sâu không lường được, ban đầu bị động như vậy bất quá là vì muốn thăm dò quy luật tấn công của Tiểu Di, chờ đợi cơ hội phản công tốt nhất mà thôi!

Mà ngay lúc An Dạ thở dài một hơi nhẹ nhõm thì điện thoại lại vang lên.

"Đinh linh linh — "

Cô nhấc điện thoại, lên tiếng: "A lô?"

Bên đầu dây kia chẳng có ai, dãy số gọi đến lại là số lạ.

Bỗng nhiên có tiếng người phát ra trầm thấp, ngữ điệu kỳ quái: "04020404."

Cái gì?!

Điện thoại An Dạ rớt trên mặt đất, sống lưng cô đã lạnh toát.

Giọng nói kia....?

Vì sao cô còn nhận phải cuộc gọi báo trước cái chết này, không phải Tiểu Di là người khởi xướng hay sao? Không phải cô ta đã bị bắt rồi sao?

Tiểu Di hình như hiểu hết tất cả, cô ta bỗng nhiên cười rộ lên: "Cái này không phải do tôi làm, đúng rồi, chị còn nhớ rõ tấm ảnh kia không? Cái tấm chụp Lâm Tiểu Nhã ấy? Đó cũng không phải do tôi chụp."

An Dạ mím chặt môi, trán đổ mồ hôi hột.

Vậy thì tấm hình kia là ai chụp?

Kẻ thứ ba đã chụp Lâm Tiểu Nhã và Trần Tĩnh, cuối cùng thì hắn là ai?

HẾT CHƯƠNG 83

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK