Thái Bình áy náy nhắm mắt, nước mắt cuối cùng đã tí tách rơi xuống.
Uyển Nhi tới tuyên chỉ là ý tứ của a nương, vết thương trên mi tâm sẽ không phải bởi vì lần này.
Lại nghĩ đến lúc trước, nàng ở Trường An liên thủ với Lưu Nhân Quỹ cùng diễn kịch, cho dù Uyển Nhi giúp nàng nói chuyện, cũng không đến mức chọc giận a nương phải cắt một đường như vậy.
“Thần có biện pháp khác để điện hạ đạt được cái "danh chính ngôn thuận" này……” Những lời này bỗng nhiên hiện lên trong lòng, Thái Bình chỉ cảm thấy có một lưỡi dao cùn hung hăng dày xéo trái tim.
Tuy rằng Thái Bình không biết Uyển Nhi khi đó rốt cuộc đã nói gì với a nương, nhưng chọc cho a nương phải động thủ, cái “danh chính ngôn thuận” này là Uyển Nhi dùng mạng đổi lấy cho nàng.
Nàng ở Trường An kê cao gối ngủ say, Uyển Nhi ở Lạc Dương lại nơm nớp lo sợ.
Nàng luôn miệng nói phải cho nàng ấy một đời trường an, kết quả Uyển Nhi vẫn là người làm điều đó trước.
Cực kỳ vô dụng!
Áy náy chớp mắt lấn át Thái Bình, nàng không khỏi ôm chặt Uyển Nhi, vùi đầu vào cổ nàng ấy, nước mắt nháy mắt vỡ đê, không ngừng nức nở.
Uyển Nhi nghe được đau lòng, khẽ vuốt ve gáy Thái Bình, ôn nhu nói: “Đều qua rồi, không có việc gì mà.” Thanh âm nàng càng ôn nhu, càng làm Thái Bình cảm thấy tan nát.
“Dù sao điện hạ cũng phải đi một bước này.” Uyển Nhi cũng không hối hận khi mưu tính giúp Thái Bình, “Điện hạ trù tính đến nó sớm một ngày, chúng ta……” Mỉm cười cười khẽ, đáy mắt nàng đã ngấn lệ, “Sẽ có thể bên nhau sớm một ngày.”
Thân thể Thái Bình khẽ run, đôi tay chống hai bên Uyển Nhi, hơi hơi chống người dậy, hai mắt đỏ hoe nhìn nàng ấy chằm chằm.
Nàng muốn nói gì đó với Uyển Nhi, nhưng mở miệng lại cảm thấy ngôn ngữ yếu ớt, lại cứng cứng nhắc nhắc nghẹn trong cổ họng.
Ánh mắt Uyển Nhi ôn nhu, là thâm tình chỉ thuộc về một mình Thái Bình.
Lòng bàn tay nàng phủ lên gương mặt Thái Bình, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Thái Bình, cười nói: “Hại điện hạ vừa khóc lại tiếp tục khóc, thần cũng có lỗi.”
Thái Bình khẽ cười, nước mắt lại khó có thể kiềm chế không dâng lên, giọng khàn khàn: “Là ta sai.” Khi nói chuyện, một tay nàng phủ lên mu bàn tay Uyển Nhi, gắt gao dán chặt, chỉ sợ một khi không cẩn thận, lại không tìm được Uyển Nhi.
“Nàng phải thật tốt……” Nước mắt Thái Bình nhanh chóng thấm ướt lòng bàn tay Uyển Nhi, nghẹn ngào gian nan mở miệng, “Không cho phép…… Không cho phép còn như vậy……”
Nàng sợ cực kỳ, sợ hãi một đời này mưu tính đến cuối cùng, nhưng cũng chỉ còn lại một mình nàng sống trên đời.
“Đừng sợ.” Uyển Nhi biết nàng ấy sợ hãi cái gì, “Ta đã đáp ứng điện hạ, sẽ luôn đi theo điện hạ, ta sẽ không nuốt lời.” Nói xong, nàng cười cười hôn lên khóe mắt Thái Bình, “Điện hạ còn khóc, thần cũng muốn khóc theo.”
Thái Bình sao nỡ để nàng ấy khóc, lập tức hít mấy hơi thật mạnh, ngồi dậy khỏi người Uyển Nhi, “Ta không khóc! Uyển Nhi cũng không được phép khóc!” Nàng ngồi ở mép giường, chỉ muốn làm chính mình mau mau bình tĩnh lại.
Uyển Nhi nhìn đầu vai Thái Bình không ngừng phập phồng, nói nàng không đau lòng thì là nói dối.
Nàng cũng ngồi dậy, hai tay vòng qua hông Thái Bình, ôm lấy ủ ấm điện hạ từ phía sau.
“Sẽ ổn mà.” Vừa nói, Uyển Nhi ghé sát vào mặt Thái Bình, hôn một cái.
Thái Bình nắm chặt hai tay Uyển Nhi, “Ta chỉ cầu nàng mạnh khỏe.”
Uyển Nhi hiếm khi lại dùng ngữ khí làm nũng dỗ dành như vậy: “Không phải thần vẫn mạnh mạnh khỏe khỏe ôm lấy điện hạ đây sao?”
Thái Bình nghiêng mặt nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Ta nói là sau này.”
“Sau này cũng như vậy.”Ngữ khí Uyển Nhi kiên định, là trấn an, cũng là hứa hẹn.
Tầm mắt Thái Bình nhìn đến mi tâm Uyển Nhi, nhịn không được lại hôn lên.
Uyển Nhi nhắm mắt nhận lấy thương tiếc của Thái Bình, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, đó là ấm áp độc nhất vô nhị mà điện hạ trao cho nàng.
Có được trái tim của một người như vậy, cũng không sống uổng phí một đời.
Chợt thấy Thái Bình muốn đứng lên, Uyển Nhi không khỏi hỏi: “Điện hạ phải đi sao?”
“Đi truyền thiện thôi.” Thái Bình vỗ vỗ mu bàn tay Uyển Nhi, ý bảo nàng an tâm, “Ta nói đêm nay sẽ lưu lại, nàng có đuổi ta cũng không đi.”
Uyển Nhi sao đành lòng đuổi nàng ấy đi, không nhịn được cười cười.
Thái Bình thuận tay thắt lại đai lưng nội thường, đứng dậy mới đi được một bước, đã cảm giác nóng rát như bị thiêu đốt, không khỏi nhíu này, bước chân nhỏ hơn một chút so với ngày thường.
Uyển Nhi nhìn bộ dáng đi lại của nàng ấy, liền biết bởi vì cái gì.
Nàng vội vàng xuống giường, đỡ Thái Bình ngồi vào bên kỷ án, lại ôm một kiện áo choàng tới, khoác ở trên người Thái Bình, ôn nhu nói: “Vẫn để thần đi là được.”
“Ừm.” Thái Bình nhỏ giọng đáp một câu.
Uyển Nhi nhanh chóng mặc lại quan phục một cách chỉnh tề, một lần nữa cầm lấy lụa trắng che trán, lúc này mới mở cửa phòng, vẫy vẫy tay với hai nô tỳ đứng ở xa xa, “Nhanh đi truyền thiện.”
“Vâng.”
Đáy mắt Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy lộ ra vẻ kinh ngạc, còn có một chút nghi hoặc —— sao điện hạ thu thập đại nhân, nhanh như vậy đã kết thúc rồi?
Hy vọng lần này bưng đồ ăn nóng lên không cần phải bưng trở về một lần nữa.
Lúc hai người đi bưng thức ăn trở về, đáy lòng chỉ còn lại ý niệm như vậy.
Buổi sáng tức giận nửa ngày, ngọ thiện chỉ ăn hai miếng, lúc này thức ăn đã dọn xong, mùi hương đồ ăn xông vào mũi, Uyển Nhi bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ đói bụng.
Thái Bình đuổi hai nô tỳ rời khỏi đây, sau đó mới cùng Uyển Nhi dùng bữa.
Đây là khoảnh khắc ấm cúng đã lâu giữa nàng cùng nàng ấy, lần trước cùng nhau dùng bữa, phải trở lại mấy năm trước, thời điểm Uyển Nhi vẫn là thư đồng của nàng.
Đêm đến, nhóm nô tỳ mang nước ấm tới, sau khi hầu hạ hai vị chủ tử tắm gội, liền biết điều rời khỏi phòng, chờ ở xa năm bước.
Thái Bình ôm lấy Uyển Nhi cùng nhau gối đầu ngủ, như mèo con quấn lên người Uyển Nhi, chỉ nhẹ nhàng cọ cọ lên cổ Uyển Nhi, rất nhanh đã ngủ say.
Xem ra, điện hạ thật sự đã kiệt sức.
Nghe hô hấp Thái Bình hơi trầm xuống, Uyển Nhi mượn ánh nến mờ nhạt, an tĩnh ngắm nhìn gương mặt điện hạ ngủ say.
Bất luận là đời trước, hay là đời này, nàng đều cực kỳ yêu điện hạ như vậy.
Chỉ cần nhìn thấy điện hạ, liền cảm thấy an tâm.
Trên đời này, mỗi người đều mang mặt nạ, khó tìm được chân tình.
Chỉ có điện hạ, ở trước mặt nàng luôn thâm tình một cách chân thành tha thiết, lại ngốc nghếch một cách ngây thơ.
Đồ ngốc.
Uyển Nhi chợt cảm thấy có chút chua xót, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ lên chóp mũi điện hạ.
Điện hạ xem nàng như trân bảo, trên đời ngàn vạn người tình, cũng không có một người có thể sánh với Thái Bình.
“Thái Bình.” Uyển Nhi nhỏ giọng khẽ gọi, lòng tràn đầy vui vẻ nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Nàng lại không biết, vào lúc này khóe miệng Thái Bình hơi hơi cong lên, cuối cùng đã có được niềm vui mà nàng ấy muốn.
Trấn Quốc Công Chúa cao cao tại thượng cũng vậy, Dịch Đình tội thần chi hậu thấp như hạt bụi cũng thế, tại một khắc này, nàng cùng nàng ấy chỉ là một đôi hai kẻ si tình lưỡng tình tương duyệt, chỉ cầu bên nhau như vậy, không rời không bỏ như vậy.
Bên ngoài phòng, Hồng Nhụy chống cằm ngồi bên bàn đá, thỉnh thoảng nhìn những ngọn đèn không tắt xung quanh kia thật lâu.
Xuân Hạ quơ quơ tay trước mặt nàng hai cái, “Ngươi đừng cứ nhìn chằm chằm bên kia chứ.”
“Điện hạ cùng đại nhân…… xem như làm lành rồi?” Hồng Nhụy tò mò hỏi.
Xuân Hạ gật đầu, “Chưa làm lành sao có tâm tư dùng bữa?” Nói xong, thần sắc của Xuân Hạ trở nên có chút phức tạp, nàng ngồi xuống bên cạnh Hồng Nhụy, nhỏ giọng hỏi: “Vậy…… Ngươi cũng không giận ta nữa?”
Hồng Nhụy giật mình, “Ta giận ngươi cái gì chứ?”
Xuân Hạ trừng lớn hai mắt, “Vào giờ Mùi ngươi đã rất hung dữ!”
Hồng Nhụy sờ sờ mặt mình, “Rất dữ?”
Xuân Hạ gật đầu thật mạnh, “Ừ! Rất dữ!”
Hồng Nhụy chớp chớp mắt, một bộ dáng vô tội hoài nghi.
Xuân Hạ không nghĩ tới nửa năm không gặp, Hồng Nhụy lại trở nên xảo quyệt như vậy, “Ngươi còn không nhận!”
Hồng Nhụy nhìn nàng ấy thật sự bực mình, nhẹ nhàng nắm nắm lấy ống tay áo Xuân Hạ, “Ta nhận lỗi với ngươi, ngươi đừng giận.”
“Nhưng cũng không được!” Xuân Hạ hơi hơi ngẩng đầu.
“Vậy…… Như thế nào mới được?” Hồng Nhụy cũng không có chủ ý gì.
Gương mặt Xuân Hạ nóng bừng, chỉ chỉ lên mặt mình.
Hồng Nhụy mới đầu không hiểu ý, “Ngươi muốn tát ta?”
“Ai lại nỡ tát người chứ! Ta muốn ngươi……” Xuân Hạ trực tiếp nhảy dựng lên, nói một nửa, sợ kinh động võ sĩ ở đằng xa, nhanh chóng đè thấp thanh âm, “Hôn ta một cái!”
Tim Hồng Nhụy đập cuồng loạn, xấu hổ nói: “Ngươi không biết xấu hổ!”
“Ta…… Ta……” Xuân Hạ không có biện pháp với nàng ấy, có đôi khi nàng ấy thật sự là một cái đầu gỗ gõ không vang, “Ngươi không nghĩ đến một chút nào sao?”
Gương mặt Hồng Nhụy càng đỏ, “Không nghĩ!” Nàng khẩu thị tâm phi.
Hôm nay nhìn thấy điện hạ như vậy, đại nhân như thế, nói không có một chút hiếu kỳ, đều là nói dối.
Xuân Hạ bực đến khẽ cắn môi, đơn giản quay mặt qua chỗ khác, “Thôi!”
“Xuân Hạ……”
“Làm sao?”
Hồng Nhụy nắm lấy ống tay áo Xuân Hạ, Xuân Hạ lại không cho nàng nắm.
“Hôn sẽ không giận ta nữa?” Hồng Nhụy nhỏ giọng hỏi.
“Ừ!” Xuân Hạ không quay đầu lại nhìn nàng ấy, dù sao nàng biết Hồng Nhụy cũng không có khả năng hôn nàng.
Nào biết Hồng Nhụy nhìn lướt qua đình vắng, bỗng dưng nắm tay Xuân Hạ chạy đi.
Xuân Hạ còn chưa phục hồi tinh thần, đã bị Hồng Nhụy ấn vào góc tường, “Hồng Nhụy ngươi……” Còn chưa dứt lời, Hồng Nhụy đã hôn một cái lên môi.
Xuân Hạ chỉ cảm thấy trong óc nháy mắt trống rỗng, Hồng Nhụy thật to gan, vậy mà dám hôn môi nàng.
Lúc này Hồng Nhụy xấu hổ đến mức trên mặt hoàn toàn bị mây đỏ che khuất, không dám nhìn Xuân Hạ nhiều thêm một cái liếc mắt, “Ta…… Ta…… đến phòng bếp nhìn một cái…… Nhìn chút sáng mai nên chuẩn bị tảo thiện gì cho điện hạ cùng đại nhân……” Nói xong, nàng nhanh chân chạy trốn.
Xuân Hạ còn chìm đắm trong tình mê, xoa xoa môi mình, cuối cùng đã hiểu ra vì sao điện hạ có thể sử dụng biện pháp này dỗ dành đại nhân.
“Không đúng, này, Hồng Nhụy!” Xuân Hạ bỗng nhiên hoàn hồn, ý thức được nàng giống như vừa bị khinh bạc, “Ta không có nói ngươi hôn……” Thanh âm nhỏ xuống, “Chỗ này mà……”
Nàng quyết định đi tìm Hồng Nhụy nói chuyện cho rõ ràng, tốt xấu gì cũng phải hôn lại một cái mới tính công bằng!
Một đêm yên bình.
Ánh dương dần dần làm sáng rõ chân trời, nắng sớm khoác lên một màu sắc rực rỡ.
Thái Bình thế nhưng lại tỉnh dậy trước Uyển Nhi, nàng mỉm cười âu yếm nhìn Uyển Nhi, sau đó tay chân nhẹ nhàng xuống khỏi giường.
“A……”
Sao hôm nay còn tê mỏi hơn vài phần so với hôm qua?
Từ trước đến nay Uyển Nhi ngủ rất nông, nàng nghe thấy Thái Bình xuýt xoa, khẽ cười ngồi dậy, “Ta sẽ mệnh Hồng Nhụy đến dược quán mua cao thuốc tiêu sưng.”
Bên tai Thái Bình nóng bừng, nghiêm mặt nói: “Hôm nay còn có chính sự phải làm!”
“Chuyện gì?” Uyển Nhi nghi hoặc hỏi.
Thái Bình cười khẽ, “Một chuyện binh quyền Nam Nha không thể dùng nàng cùng Xá Địch thị, nhưng vẫn phải để hai người mang gì đó trở về, giãi bày với a nương.”
“Điện hạ……” Uyển Nhi không nghĩ tới Thái Bình lúc này lại nghĩ đến nàng, trái tim ủ ấm cả đêm lại bị nàng ấy đun nóng, hốc mắt đã có vài phần nóng hổi.
Thái Bình đứng trước rèm che, tia nắng ban mai chiếu xuống người nàng, ánh mắt nàng ấm áp lại kiên định, khóe miệng hơi hơi giương lên, nàng hỏi: “Đêm nay cùng ta trở về phủ công chúa, được không?”
Cách một đời hỏi lại, Thái Bình vẫn chân thành tha thiết như vậy.
Ánh mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ, Uyển Nhi cười khẽ, đứng dậy bước nhanh đến bên Thái Bình, câu lấy cổ Thái Bình, nhỏ giọng thầm thì: “Ta đi cùng nàng.”
Thái Bình ôm lấy mặt nàng, Uyển Nhi đã hôn lên môi nàng ấy trước một bước.
Gió nhẹ phe phẩy, rèm trúc nhẹ nhàng đong đưa.
Rèm trúc đánh vỡ ánh ban mai, loang lổ chiếu qua cửa sổ.
Phía sau cửa sổ, trán hai nàng chạm vào nhau, nhắm mắt cười nhẹ, đây là năm tháng tốt đẹp đã lâu lại ngắn ngủi của các nàng..
Danh Sách Chương: