Mưa bụi đập vào trần xe ngựa, thanh âm vỡ tung tí tách tí tách kéo dài không dứt.
Uyển Nhi nhấc màn xe lên, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.
“Uyển Nhi, rốt cuộc nàng đang nhìn gì vậy?” Thái Bình đã không nhớ được, đây là lần thứ mấy trên đường về Uyển Nhi lén nhìn động tĩnh bên ngoài.
Uyển Nhi buông màn xe xuống, nàng đã có thể xác nhận phỏng đoán trong lòng, “Lần này điện hạ mang theo Vũ Lâm Quân, hoàng tử nhất định không gây ra được sóng gió gì, lẽ ra phò mã đưa thư xong, nên trở về Thần Đô phục mệnh ngay lập tức, nhưng một đường này, hắn cơ hồ một tấc cũng không rời.” Thanh âm của nàng đột nhiên trầm xuống, “Điện hạ cho rằng, đây là vì sao?”
Thái Bình nghiêm túc trả lời, “Còn có thể là vì sao? Nhất định là ý tứ của mẫu hoàng.” Vừa dứt lời, mi tâm của nàng nhíu lại, chợt hiểu ra ý của Uyển Nhi, “Mẫu hoàng đang phòng bị ta?”
Uyển Nhi gật đầu, “Hoàng tử gây ra đại họa, bệ hạ thật vất vả mới xoay chuyển càn khôn, nàng tuyệt đối sẽ không cho phép lại sinh ra bất kỳ chi tiết gì trên đường.”
Cái gọi là “chi tiết”, đúng là Võ Hoàng phòng bị Thái Bình. Võ Hoàng sở dĩ cho Lý Đán con đường thứ hai, chính là không muốn việc này náo loạn ra ngoài. Nếu Thái Bình mượn án Lý Đán nhấc lên sóng lớn, truy cứu nguyên nhân vẫn là bởi vì Võ thị hùng hổ doạ người, mới bức hoàng tử phải dùng đến chiêu tàn nhẫn giết hài nhi đoạt ngôi vị như vậy. Thái Bình thời niên thiếu đã lộ ra dã tâm, tuy những năm gần đây vẫn luôn đồng tâm đồng đức với Võ Hoàng, nhưng án của Lý Đán chính là cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần mượn án này nhấc lên sóng gió, một mặt có thể làm cho một dòng của hoàng tử vĩnh biệt ngôi vị hoàng đế, một mặt có thể tạo thế bức Võ Hoàng thoái vị, cho dù truyền ngôi vị hoàng đế cho Lý Hiển, với tài trí của Thái Bình, đối phó với Lý Hiển vẫn dễ dàng hơn nhiều so với Võ Hoàng.
Án này chưa kết thúc, ai được lợi ích, người đó sẽ là người mà Võ Hoàng phòng bị.
Lư Lăng Vương ở cung điện Phòng Châu xa xôi, bị người của Võ Hoàng trông giữ cực kỳ nghiêm khắc, căn bản không tiếp xúc với triều thần được. Thái Bình không giống vậy, hiện giờ nàng có thực quyền, muốn làm ra động tác gì cũng dễ như trở bàn tay.
Đại nghiệp của Võ Hoàng mới thành lập, chưa đứng vững gót chân, mở ra khát vọng, đã chịu một trận nhi tử thân sinh ám toán như vậy, mặc dù Thái Bình không có ý tứ kia, nàng cũng không thể không đề phòng Thái Bình.
Gia đình đế vương, từ trước đến nay là quân thần trước rồi mới đến mẫu tử, nếu đổi lại, Thái Bình cho dù có trọng tình, cũng sẽ lựa chọn giống như Võ Hoàng.
Lui một bước, sẽ không còn đường sống.
Võ Hoàng tuyệt đối sẽ không cho Thái Bình bất kỳ cơ hội nào, tiết lộ chân tướng hoàng tử sát tử mưu quyền ra ngoài. Sai Võ Du Kỵ tới truyền tin chỉ là điều thứ nhất, điều thứ hai chính là một đường giám sát Thái Bình chặt chẽ, không để nàng tiếp xúc với bất kỳ quan viên địa phương nào, đặc biệt là đám cựu thần Lý Đường bị Võ Hoàng đày đến địa phương.
“Với hiểu biết của ta về mẫu hoàng, nàng nhất định không chỉ phái Võ Du Kỵ, còn phái những người khác âm thầm nhìn chằm chằm.” Ngữ khí của Thái Bình có chút thổn thức, “Ta chỉ cần có một chút động thái bất thường, những người ở trong tối nhất định sẽ bắt ta ngay tại chỗ.” Nàng lại nghĩ sâu thêm, “Chỉ sợ không chỉ có như vậy.”
Uyển Nhi lo lắng nhất chính là “không chỉ có như vậy”. Hoàng tử bị giam lỏng ở Đông Cung còn có thể nháo ra án tử như vậy, Thái Bình cầm thực quyền trong tay, lúc trước lại lập phủ mời chào không ít phụ tá, đối với Võ Hoàng mà nói, đây mới là uy hiếp thật sự.
“Ta vốn tưởng năm nay theo Vương Hiếu Kiệt xuất chinh, thu hồi bốn trấn An Tây, hưởng ké một chút quân công.” Thái Bình chỉ cảm thấy đáng tiếc, nếu không phải tứ ca gây hoạ, tất cả vốn dĩ có thể tiến hành thuận lợi. Hiện giờ nếu nàng nhắc đến chuyện theo quân, Võ Hoàng nhất định có thể ngửi được dụng tâm của nàng, tuyệt đối sẽ không cho phép Thái Bình, để nàng có cơ hội đụng vào binh quyền.
Nghe thấy điện hạ hiểu được chừng mực, Uyển Nhi hơi an tâm một chút, chỉ là ngày tháng sau này, Thái Bình càng phải thêm bo bo giữ mình mới được.
Có lẽ……
Uyển Nhi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một biện pháp có thể làm Võ Hoàng bớt đi vài phần nghi kỵ với Thái Bình, nhưng biện pháp kia thật sự mạo hiểm, nàng chỉ sợ giả lại trở thành sự thật.
Thái Bình cũng nghĩ đến biện pháp đó. Năm ấy Cao Tông băng hà, Thái Bình dùng chuyện thủ lăng tránh khỏi mũi nhọn của Võ Hoàng, hiện giờ hoàng tử gây hoạ, Thái Bình lại muốn tránh mũi nhọn, chỉ có đột nhiên có “thai”.
“Điện hạ không ngại……” Uyển Nhi cân nhắc lợi và hại xong, khẽ khàng mở miệng, mặc dù không tình nguyện, nàng vẫn cần phải bảo đảm an toàn cho Thái Bình trước, “Tìm phò mã nói chuyện?”
Thái Bình cười khổ, “Uyển Nhi không giận sao?”
Uyển Nhi yên lặng nhìn Thái Bình, nói không giận sẽ là nói dối, nhưng vì tánh mạng và đại nghiệp của Thái Bình, cho dù…… cho dù cần biến diễn thành thật, nàng cũng phải nhịn xuống.
1
“Điện hạ cần phải cho bệ hạ một liều thuốc an thần.”
“Việc này ta sẽ an bài thỏa đáng.”
Thái Bình biết trong lòng Uyển Nhi không thoải mái, kỳ thật nàng cũng khó chịu vô cùng. Vì không để thế lực gây dựng mấy năm nay hoá thành nước đổ ra biển, nàng cần phải đi một bước này.
“Ừm.” Uyển Nhi cúi đầu xuống, không đành lòng mà nắm tay Thái Bình.
Thái Bình phủ lên tay nàng, ôn nhu dỗ dành “Đừng sợ, chẳng qua chỉ là thay mận đổi đào thôi mà.” Chỉ là kể từ đó, nàng cùng Võ Du Kỵ lại phải nhiều thêm một ràng buộc.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, trước khi mặt trời lặn, đã đi đến dịch quán.
Ngày trước đều là Uyển Nhi chăm sóc Thái Bình sinh hoạt hàng ngày, cùng ở một phòng, hôm nay Uyển Nhi không đợi Thái Bình mở miệng, liền thức thời rời khỏi phòng, đi đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Cách Thần Đô còn mười ngày lộ trình, đêm nay nàng cần phải diễn xong vở kịch này.
Võ Du Kỵ cùng Thái Bình dùng bữa xong, giống như ngày xưa, hắn đứng dậy nhất bái với Thái Bình, “Điện hạ nghỉ ngơi thật tối, thần cáo lui trước.”
“Kỵ ca ca, lưu lại cùng ta trò chuyện đi.” Thái Bình nói xong, ra hiệu cho Vũ Lâm Quân canh gác bên ngoài đóng cửa lại.
Võ Du Kỵ thụ sủng nhược kinh, vội vàng ngồi trở lại chỗ cũ, “Mời điện hạ nói.”
Thái Bình cầm bình rượu lên, tự tay rót một ly cho Võ Du Kỵ, “Ta biết mẫu hoàng còn phân phó ngươi chuyện khác……” Dời chén rượu về phía Võ Du Kỵ, thu hết biểu tình chột dạ của Võ Du Kỵ vào trong đáy mắt, “Kỵ ca ca đừng hoảng hốt, ta biết ngươi khó xử, mấy năm nay, ngươi đối đãi ta đủ lễ nghi, ta đều đặt ở trong lòng.”
Võ Du Kỵ nghe được mừng rỡ, “Thật sao?!”
Thái Bình cười khẽ, rót cho chính mình một ly rượu, kính Võ Du Kỵ, “Cùng ta uống mấy ly, được không?”
“Được! Được!” Võ Du Kỵ nghe được vui mừng, nâng ly uống liền một hơi cạn sạch.
Thái Bình uống một ngụm nhỏ, lại nâng bình rót một ly đầy cho Võ Du Kỵ, “Tuy ngươi và ta đã viết thư hòa li, nhưng đối với bên ngoài thì vẫn là phu thê, nếu ta vẫn luôn không có tin vui, người khác chê cười ngươi và ta chỉ là chuyện nhỏ, nhưng làm cho mẫu hoàng ngờ vực thì lớn chuyện.” Vừa nói, nàng đến gần Võ Du Kỵ, nhỏ giọng nói, “Ngươi biết mà, chuyện mẫu hoàng muốn biết, ai cũng không giấu được.”
Võ Du Kỵ nghe ra Thái Bình bóng gió, tim hắn nháy mắt đập nhanh lên, ra vẻ khó hiểu hỏi: “Điện hạ…… muốn thần làm như thế nào?”
Thái Bình ngược lại cũng không vòng vo với hắn, cầm ly rượu lên nhẹ nhàng chạm vào ly rượu trong tay hắn, “Ta muốn hài tử của ngươi.”
Võ Du Kỵ chỉ cảm thấy con tim muốn nhảy bay ra khỏi cổ họng, hắn chờ một ngày này đã rất lâu, đang lúc tình nồng, nơi nào còn tâm tình uống rượu, cầm lòng không đậu mà ôm lấy eo Thái Bình, khàn giọng hỏi: “Điện hạ nghĩ kỹ rồi?”
Thái Bình đè tay hắn lại, cười nói: “Kỵ ca ca, ngươi đừng hiểu lầm, ta nói chính là, hài tử của ngươi.”
Võ Du Kỵ giật mình, cuối cùng cũng hiểu ý của Thái Bình, “Hài tử của ta cùng Ngũ Nương?”
Thái Bình gật đầu, “Ừ.”
Võ Du Kỵ phảng phất bị người ta xối một thân nước lạnh, chua xót nói: “Phụ tá ở trong phủ điện hạ rất đông, lúc trước vì giấu tai mắt của người khác, đã lặng lẽ đưa Ngũ Nương đến hoàng trang……”
Ngón trỏ của Thái Bình chợt đè lên môi hắn, “Kỵ ca ca, ngươi biết mà, chuyện này không khó.”
Võ Du Kỵ chưa bao giờ thân mật như vậy với Thái Bình, hắn chỉ cảm thấy tâm hồn lâng lâng, nhỏ giọng nhắc nhở, “Điện hạ làm như vậy, cùng tội khi quân.”
“Kỵ ca ca đã sớm cùng ta làm chuyện khi quân y như vậy, không phải sao?” Thái Bình cũng nhắc nhở Võ Du Kỵ, “Qua chuyện của tứ ca, ngươi hẳn cũng hiểu, sau khi trở về mẫu hoàng nhất định sẽ không sủng ta như trước. Nếu đám cựu thần Lý Đường nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng, mẫu hoàng sẽ chỉ càng ngày càng không yên tâm ta, nếu ta có việc, rất nhiều chuyện sẽ không giấu được nữa. Huống hồ, ta thật sự không muốn người khác nói ngươi……” Tay nàng dọc theo cổ Võ Du Kỵ đi xuống, sửa lại nếp nhăn trên cổ áo cho hắn, “Không được.”
Võ Du Kỵ nghe thấy hai chữ “không được”, không hiểu sao lại cảm thấy phẫn nộ, “Ai dám nói ta không được!”
“Đều là huyết mạch ngươi, coi như cho ta một người thừa tự.” Ngữ khí của Thái Bình hơi mềm đi, lại như đang cầu xin hắn, “Kỵ ca ca, ta chưa bao giờ muốn cuốn vào mấy chuyện thị phi tranh quyền đoạt lợi, ta chỉ muốn làm người nhàn rỗi phú quý, Kỵ ca ca giúp ta lần này, ta bảo đảm……” Thái Bình đột nhiên im bặt, nàng chọc chọc lên ngực Võ Du Kỵ, “Tương lai còn dài, rồi sẽ có, không phải sao?”
Thái Bình không nói thẳng, nhưng Võ Du Kỵ nghĩ được rõ ràng.
Nếu thay mận đổi đào thành công, Thái Bình cùng hắn có đích tử hoặc là đích nữ, công chúa sẽ có thêm ràng buộc với hắn. Hắn giúp công chúa càng nhiều, sẽ biết thêm nhiều chuyện của công chúa, công chúa sẽ càng không thể bỏ rơi hắn giữa đường.
Chuyện mua bán này, mặc kệ tính như thế nào, Võ Du Kỵ đều là người thắng.
Công chúa có hài tử, hắn cũng có thể danh chính ngôn thuận nhận nuôi Võ Bình An làm nghĩa tử, Võ Bình An sẽ không cần trưởng thành lén lút.
Võ Du Kỵ bắt được tay Thái Bình, dán vào trong lòng, “Điện hạ muốn, thần đều cấp điện hạ, chỉ mong điện hạ nhớ rõ thần đối tốt với điện hạ.”
“Nhớ rõ, nhất định nhớ rõ.” Thái Bình ôn nhu dỗ hắn.
Mặc kệ hôm nay công chúa đối với hắn có bao nhiêu phần là thật, Võ Du Kỵ hiểu, lần này điện hạ cầu hắn, mấy tháng sau này, hắn cùng nàng đều phải ân ái trước mặt người khác, ngày tháng tốt đẹp như vậy sao hắn có thể bỏ lỡ?
“Vậy đêm nay……” Võ Du Kỵ cố ý ám chỉ.
Thái Bình cười nhạt, “Mời phò mã lưu lại.”
Võ Du Kỵ nhịn không được cười to ra tiếng, chỉ cần có đứa nhỏ này, ngày tháng chân chính ngủ cùng cũng sẽ không quá xa.
Mưa đêm rào rạt, đập vào mái hiên rung động sàn sạt.
Uyển Nhi đứng trước cửa sổ, gió lạnh thổi vào trong phòng, lạnh thấu cả thể xác lẫn tinh thần của nàng.
Tuy nàng biết đêm nay công chúa cùng phò mã phân giường để ngủ, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy quặn thắt khó chịu. Rõ ràng không nên nghĩ đến những hình ảnh đó, nhưng nàng vẫn nhịn không được.
Võ Du Kỵ không phải tên ngốc, điện hạ sẽ phải cho hắn chút ngon ngọt.
Thái Bình sẽ để cho hắn hôn một cái sao?
Thái Bình sẽ để cho hắn ôm nàng ấy sao?
Uyển Nhi càng nghĩ càng khó chịu, bất giác tầm mắt đã mơ hồ, hốc mắt vừa đau vừa xót, muốn nhịn nước mắt xuống, nước mắt lại giống như sợi hạt châu bị chặt đứt mà rào rạt lăn dài.
Ánh đèn cách vách cuối cùng cũng tắt, tim Uyển Nhi nháy mắt cũng rơi xuống vực sâu băng giá, lạnh lẽo thấu xương không ngừng xuyên qua tim nàng, mỗi một nhát đều đau như đao cắt.
“Thái Bình……”
Nàng gọi tên điện hạ trong tim, giờ này khắc này, nàng chỉ có một ý niệm, mang điện hạ rời xa, mang đến một nơi Võ Hoàng không tìm thấy, cất giấu thật kỹ, chỉ thuộc về một mình nàng.
Trắng đêm không ngủ.
Sáng ngày thứ hai, phò mã rời khỏi phòng công chúa từ sớm, vừa đi vừa ngâm nga.
Điệu ngâm nga lộ ra đắc ý của Võ Du Kỵ, mỗi một tiếng đều như lưỡi dao, tiếp tục lăng trì cõi lòng Uyển Nhi.
Uyển Nhi hít sâu vài hơi, nỗ lực làm chính mình bình tĩnh trở lại. Nàng nên thu lại tâm tình, mang nước ấm đến, hầu hạ điện hạ rửa mặt chải đầu.
Ngay lúc nàng vừa hoãn lại cảm xúc để mở cửa phòng ra, giương mắt liền nhìn thấy gương mặt tươi cười của Thái Bình.
Chua xót cùng tức giận chớp mắt xông vào trong lòng, Uyển Nhi theo bản năng liền muốn đóng cửa phòng lại.
Thái Bình đã biết nàng ấy sẽ như vậy, trước khi nàng ấy kịp đóng cửa, đã xông vào phòng trước.
“Rầm!”
Cửa phòng đóng lại thật mạnh, cũng không phải Uyển Nhi muốn đóng cửa mạnh như vậy, mà là do công chúa ấn nàng lên cửa, không nói hai lời, liền hung hăng hôn nàng.
Uyển Nhi dùng sức đẩy công chúa vài cái, bất đắc dĩ Thái Bình hôn quá tàn nhẫn, thậm chí chế trụ cổ tay của nàng, gắt gao đè nàng lên cánh cửa, khó có thể nhúc nhích.
Cho đến khi giữa môi lưỡi hai người nếm được vị mặn chát, Thái Bình cuối cùng mới buông lỏng nàng ra, đau lòng nói: “Ai cho phép nàng cả đêm không ngủ?” Khi nói chuyện, nàng dịu dàng lau đi vệt nước mắt nơi khoé mắt Uyển Nhi.
Cánh môi của Uyển Nhi bị Thái Bình hôn đến hơi sưng, lúc này vẫn còn ủy khuất, lạnh giọng hỏi lại, “Không ngủ thì như thế nào?” Nói xong câu đó, nàng cuối cùng đã ý thức được, điện hạ vậy mà lại biết nàng cả đêm không ngủ.
_____
Chú giải
Ngủ đông cũng có thể hiểu là ẩn nấp, đợi chờ thời điểm thích hợp
Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà lo sợ