Đến canh giờ cấm đi lại ban đêm, Uyển Nhi đã về tới thành Tử Vi.
Đêm nay tâm tình Võ Hậu dường như rất tốt, uống liên tiếp mấy ly Cam Lộ.
Nghe nói Uyển Nhi hồi cung, lập tức mệnh Bùi thị gọi Uyển Nhi đến điện nói chuyện.
Uyển Nhi bước nhanh vào điện, bẩm báo đúng sự thật: “Đại hôn của điện hạ, tất cả đều thuận lợi.”
Võ Hậu lại cười, “Ngày mai ngươi đi đưa Ngọc Cơ Cao cho Thái Bình.”
Uyển Nhi ngẩn ra một chút, lại nghe thấy Bùi thị giải thích: “Ngọc Cơ Cao là phương thuốc bí truyền trong cung, dùng sau khi trải qua chuyện giường chiếu.”
Võ Hậu nhìn thấy vành tai Uyển Nhi đỏ lên, cười nói: “Ai gia nghe nói, đêm nay Thái Bình đã đuổi các ngươi đi trước?”
Uyển Nhi gật đầu, “Đúng vậy.”
“Đứa nhỏ này, thật là……” Võ Hậu chỉ cảm thấy đã bạc đãi Thái Bình, kéo dài chuyện xuất giá của nàng cho tới hiện tại, hôm nay cứ gấp gáp như thế, chỉ làm cho khách khứa chê cười.
Võ Hậu là người từng trải, Võ Du Kỵ là võ quan, Thái Bình nóng vội như thế, chỉ sợ sáng mai lại kêu đau.
Uyển Nhi cúi đầu, sợ bị Võ Hậu nhận ra đáy mắt nàng nổi lên tia ghen ghét.
Bùi thị nhân cơ hội chúc mừng: “Công chúa cùng phò mã tình thâm như thế, hẳn là sẽ nhanh có tin vui.”
Võ Hậu bị Bùi thị chọc trúng tâm sự, cười nói: “Hy vọng trời không phụ lòng người, ai gia có thể được tôn nhi này.” Hiện giờ tất cả đã ổn thoả, chỉ thiếu một cái danh chính ngôn thuận.
Võ Thừa Tự bên kia đã bắt đầu cổ động chuyện mệnh trời, Võ Hậu chỉ cần cố làm ra vẻ, liền có thể thuận lòng trời mà tuân mệnh, quân lâm thiên hạ.
Nghĩ đến đây, Võ Hậu cảm khái vạn ngàn, nhẹ nhàng xoa xoa vết chân chim trên khóe mắt.
Vì một ngày này, nàng ước chừng đã chờ đến năm sáu mươi sáu tuổi, nếu năm nay không thành, lại phải chờ một năm.
Lúc nàng thành đại nghiệp thì tuổi tác đã lớn như vậy, càng phải chú ý dưỡng thân thể cho tốt.
Bùi thị tinh mắt, vội vàng bưng canh sâm tới, “Mời Thái Hậu dùng.”
Võ Hậu càng cảm thấy Bùi thị tri kỷ, hôm nay tâm tình rất tốt, liền thuận thế thưởng cho tất cả nữ quan hầu hạ bên người.
Bóng đêm thâm trầm, bầu trời đen kịt, ép người ta thở không ra hơi.
Sau khi Võ Hậu nghỉ ngơi, Bùi thị tiếp tục lưu lại túc trực trong điện.
Uyển Nhi cùng Xá Địch thị cùng nhau rời khỏi đại điện, Xá Địch thị lúc này mới phát hiện đáy mắt Uyển Nhi đã ngấn lệ.
Hai người đi xuống cung giai, đi đến giữa đình vắng, Xá Địch thị nhìn kỹ trái phải, nhìn thấy Vũ Lâm Quân tuần tra đêm đã đi xa, hiện tại là thời cơ tốt để nói chuyện, lúc này mới mở miệng, “Sao Uyển Nhi lại khóc?”
“Không có việc gì đâu.” Uyển Nhi nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khoé mắt.
“Khóc vì…… điện hạ à?” Xá Địch thị lại hỏi một câu.
Uyển Nhi hơi ngạc nhiên, “Trinh nương.”
Xá Địch thị thở dài: “Điện hạ là công chúa kiêu ngạo như vậy, phải diễn như thế ở dưới mí mắt Thái Hậu, đúng là không dễ.” Nàng dừng chân, nhìn Uyển Nhi nghiêm túc nói: “Lúc này có thể cứ khóc đi, ta canh cho ngươi, nếu có người đến gần, ta sẽ giúp ngươi giải vây.”
Uyển Nhi nghe được ấm áp, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn.”
Xá Địch thị vỗ vỗ đầu vai Uyển Nhi, “Ta nghĩ, điện hạ nhất định có hậu chiêu ứng phó với phò mã.” Đêm nay người gánh “tội khi quân”, không chỉ có Uyển Nhi, còn có nàng.
Thủ đoạn của Võ Hậu tàn nhẫn, tuy rằng có thể trấn giữ thiên hạ nhất thời, nhưng bá tánh cũng sẽ không thích thời đại ác quan hoành hành, cứ thế mãi, sẽ có một ngày bị phản ứng dữ dội.
Võ Hậu cùng công chúa, Xá Địch thị càng thích công chúa nhân đức thiện tâm, cho nên khi phát hiện Uyển Nhi âm thầm trợ giúp chút mánh khoé của công chúa, nàng liền hạ quyết tâm, nếu có cơ hội nhất định phải giúp các nàng.
Vì thế, mùng Một tháng Giêng năm nay, Xá Địch thị đã làm đồng lõa của Uyển Nhi.
Đối với Xá Địch thị mà nói, có thể chứng kiến một thời đại nữ tử làm vua, đó là chuyện may mắn lớn lao, có thể ở thời đại như vậy thi triển tài hoa của chính mình, lại càng là cơ duyên ngàn năm có một.
Nếu trong sử sách, có thể ghi lại một ít công danh của nữ tử, nàng đã không uổng phí cuộc đời này, cũng coi như là một thời rạng rỡ.
Nỗi lòng của nàng cùng Uyển Nhi đều giống nhau —— không cam lòng tầm thường.
“Ta biết.” Uyển Nhi tất nhiên biết Thái Bình sẽ nghĩ biện pháp che trời vượt biển, chỉ là nàng không thể tin Võ Du Kỵ.
Tuy người này trời sinh chất phác, tính tình có đôi khi lại rất nóng nảy, chẳng may đêm nay dưới tình thế cấp bách làm điện hạ bị thương…… Hoặc là đêm nay điện hạ không trấn áp được hắn, vì không thể để hắn tìm Võ Hậu nói rõ lí lẽ, thật sự phải ủy thân cho hắn……
Cũng có thể là khả năng khác……
Uyển Nhi vội vàng chấm dứt suy nghĩ miên man của mình, nếu có thể cầm đao chém giết, đêm nay nàng nhất định xuống tay với Võ Du Kỵ.
“Con đường của điện hạ còn dài.” Xá Địch thị vừa nói, vừa ngửa đầu nhìn bầu trời, tuy giữa màn đêm có một ít mây đen trôi dạt, nhưng ánh trăng vẫn quật cường xuyên qua tầng mây, “Co được dãn được, mới thành đại nghiệp.”
Cũng như Võ Hậu năm đó, cũng từng ở chùa Cảm Nghiệp xuống tóc làm ni cô nhiều năm.
Uyển Nhi nhìn theo ánh mắt của Xá Địch thị, ánh trăng lộ ra giữa tầng mây tuy rằng nhỏ bé, nhưng nàng tin tưởng, sau khi trăng sáng xuyên qua mây đen, nhất định có thể rạng rỡ ngàn dặm.
Điện hạ chính là trăng sáng như vậy.
Trong đầu hiện lên hình ảnh điện hạ chấp phiến nhất bái với nàng, nàng nên vứt bỏ những tạp niệm không nên có đó, đi theo điện hạ, giúp nàng ấy mưu một vương triều Thái Bình tiếp theo.
Nàng muốn làm công chúa phi của Thái Bình, cũng muốn khi Thái Bình quân lâm thiên hạ, nàng sẽ là Cân Quắc Tể Tướng đứng ở trước bách quan.
Trong tim, chợt nóng lên.
Khoé miệng Uyển Nhi khẽ cong, đây là mới là đạo của Thượng Quan Uyển Nhi nàng.
Xá Địch thị cuối cùng cũng thấy trên mặt Uyển Nhi xuất hiện ý cười, nàng hiểu ý cười khẽ, có mấy lời nói không cần nói rõ, đã là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Một đêm qua đi.
Lúc Minh Cung mở, Uyển Nhi liền mang theo Hồng Nhụy cưỡi xe ngựa đi đến phủ Trấn Quốc Công Chúa.
Hồng Nhụy lo lắng cho Uyển Nhi một đêm, thỉnh thoảng lại nhìn nhìn Uyển Nhi, nhưng không biết phải an ủi nàng như thế nào.
“Ta không có việc gì.” Uyển Nhi ôn nhu cười với nàng ấy, “Đừng lo lắng.” Nói xong, cúi đầu nhìn Ngọc Cơ Cao siết chặt trong tay, thầm nghĩ, điện hạ của nàng, nàng tự mình yêu thương.
Hồng Nhụy luôn cảm thấy có chỗ nào không quá thích hợp, tối hôm qua đại nhân trở về, lặng im một đêm, không khóc cũng không thở dài.
Đổi lại là nàng, chứng kiến Xuân Hạ cùng lang quân động phòng, chỉ sợ sẽ khóc ngất trên giường.
“Thật sự không có việc gì?”
“Ừ, không có việc gì.”
Uyển Nhi ôn thanh nói xong, thần sắc bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, cảnh cáo: “Tới bên ngoài phủ công chúa, nếu ngươi còn nhìn ta như vậy, ta có thể sẽ không mang theo ngươi vào gặp Xuân Hạ.”
Hồng Nhụy mở to hai mắt, “Nô tỳ tuyệt đối nghe lời!”
Uyển Nhi cười nhạt gật đầu.
Hồng Nhụy muốn nói lại thôi, chỉ đành từ bỏ.
Xe ngựa dừng lại trước Chính Bình Phường, phu xe ôm tảng đá tới, để Uyển Nhi từ từ đi xuống xe ngựa.
Hôm nay Uyển Nhi không mặc quan phục, nàng mặc một thân cung bào màu hồng đào thêu thược dược, búi tóc vấn cao, chỉ cài một cây trâm bạch ngọc, trên mi tâm họa hoa điền hoa mai, thanh nhã nhưng bên trong lại lộ ra một mạt diễm sắc nhàn nhạt.
Nàng mới đứng trước phủ, liền nhìn thấy ở cách đó không xa cũng có người xuống xe ngựa.
“Thượng Quan đại nhân.” Ánh mắt người này hiện lên tia tối tăm, cũng không mặc quan phục, không phải ai khác, chính là Võ Tam Tư.
Uyển Nhi xưa nay chán ghét người này, đời trước không có việc gì hắn cũng chạy đến nhà nàng, thế cho nên có rất nhiều người đều cho rằng nàng dan díu với người này.
Nhìn kỹ khuôn mặt Võ Tam Tư, đã hơn bốn mươi tuổi, tai to mặt lớn, trên mặt dường như rịn ra một tầng dầu trơn, hơn nữa râu quai nón cuộn lại ở hai bên má, nhìn như thế nào cũng thấy khả ố.
Hắn cười cười đi tới, “Sao lại gặp ở chỗ này rồi?”
“Thái Hậu mệnh thần đến đưa Ngọc Cơ Cao cho điện hạ.” Uyển Nhi nhận ra hắn muốn tìm hiểu tin tức, dứt khoác nói thẳng ý đồ của mình, miễn cho hắn dây dưa thêm.
Võ Tam Tư đến gần Uyển Nhi, Uyển Nhi lui về sau hai bước, bảo trì khoảng cách ba bước, “Nếu Võ đại nhân không có chuyện quan trọng, thần liền đi vào đưa thuốc cho điện hạ.”
“Thượng Quan đại nhân, mời đi trước.” Võ Tam Tư hiếm khi một vừa hai phải như vậy, nhìn thấy Uyển Nhi bước vào phủ công chúa, nghiền ngẫm mà vuốt vuốt chòm râu, lẩm bẩm: “Thú vị……” Ánh mắt phù phiếm, đáy mắt dâng tràn đều là tà sắc.
Uyển Nhi lập tức đi đến bên ngoài chính điện, lại thấy Võ Du Kỵ ra nghênh đón.
“Điện hạ đâu rồi?” Uyển Nhi cực lực áp chế lửa giận của mình, từ tốn hỏi.
Sắc mặt Võ Du Kỵ tiều tụy, dường như một đêm không ngủ mệt mỏi vô cùng, sau khi ngáp một cái, mới đáp: “Sau khi hừng đông, đã đến tịnh thất tắm gội, ai, Thượng Quan đại nhân, sao lại bỏ đi?”
Uyển Nhi lười đáp lại hắn, lúc này tâm thần nàng đã không yên, bất giác bước nhanh hơn, đi đến tịnh thất.
Chân trước nàng mới rời khỏi, chân sau Võ Tam Tư đã đến chính điện.
Thấy huynh đệ nhà mình đang xoa eo, lại còn ngáp, hắn không khỏi lộ ra thần sắc hâm mộ, “Tối hôm qua…… xem ra đã mệt hiền đệ.”
Võ Du Kỵ cười khổ, cũng không đáp lại.
Võ Tam Tư càng hâm mộ, “Hiền đệ cần phải nỗ lực thêm chút mới được, sớm làm điện hạ có thai, mới chính là thượng sách.” Vừa nói, liền câu vai Võ Du Kỵ, đi vào trong vài bước, mới móc một túi gấm nhỏ từ trong lòng ngực ra, nhỏ giọng nói, “Cái này chính là đồ tốt đó, bảo đảm hiền đệ dùng xong liền như chiến thần bám vào người, không đến không ngừng.”
Trong mắt Võ Du Kỵ chỉ có buồn rầu, hiện giờ công chúa chạm vào không được, Ngũ Nương có thai cũng chạm vào không được, đường huynh lại đưa cái này, không phải có ý định làm hắn khó chịu sao? Bỗng nhiên, hắn ý thức được cái gì, đè thấp thanh âm hỏi, “Chỗ huynh trưởng có thứ cho nữ tử dùng không?”
“Chà chà.” Võ Tam Tư có phần kinh ngạc mà chớp chớp mắt, “Tiểu tử nhà ngươi, bị công chúa cưỡi một lần đã thông suốt rồi sao!”
Bên tai Võ Du Kỵ nóng lên, mấy ngày nay công chúa khẳng định cảnh giác hắn rất nhiều, cho nên chuẩn bị thuốc trước, lỡ như vài năm sau cần dùng thì sao.
Võ Tam Tư cười nói: “Hôm nay ta không mang theo, ngày khác sẽ đưa cho ngươi, tranh thủ chút!” Nói xong, Võ Tam Tư vỗ vỗ lên ngực Võ Du Kỵ, hắn quanh năm tập võ, thân thể thật sự cứng cáp, Võ Tam Tư không khỏi khuyên nhủ: “Nhưng mà ngươi cũng kiềm chế chút, công chúa mỏng manh, không chịu được mấy lần.”
“Ừ.” Võ Du Kỵ cảm kích gật đầu.
Võ Tam Tư đắc ý vỗ vỗ bả vai Võ Du Kỵ, bước nhanh rời khỏi chính điện.
Xem ra, không quá mấy ngày, công chúa liền có thể có thai, chỉ cần nàng ta có thai, sẽ cách ngày chết không xa.
Tiểu tử ngốc.
Võ Tam Tư quay đầu lại liếc mắt nhìn Võ Du Kỵ vẫn còn cười ngây ngô, mãng phu như vậy, xác thật là đao giết người tốt nhất.
Phủ công chúa rất lớn, tính riêng tịnh thất đã có mấy cái.
Uyển Nhi đi đến chỗ gần nhất, lại không thấy công chúa ở đó, sau khi hỏi thăm, mới biết công chúa đi đến tịnh thất thanh tĩnh sâu nhất trong phủ.
Uyển Nhi từng xem qua bản vẽ xây dựng phủ Trấn Quốc Công Chúa, biết tịnh thất kia gọi là “Thanh Trì”, bên dưới có suối nước nóng, nước ở đó ấm và sạch sẽ nhất, điện hạ sáng sớm đã đến đó tắm gội, chẳng lẽ tối hôm qua thật sự đã xảy ra chuyện?
Phải nhanh chút! Phải nhanh đi nhìn xem!
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, Thái Bình nhất định cần nàng an ủi!
Uyển Nhi đến bên ngoài Thanh Trì, đã kinh động túc vệ canh gác ở lân cận.
Thấy rõ người đến là ai, túc vệ trưởng Mạnh Đường phất tay cho túc vệ lui ra sau năm bước canh giữ, điện hạ đã phân phó, nếu Uyển Nhi tới, liền lui ra phía sau năm bước, không được nghe lén các nàng nghị sự.
Xuân Hạ chờ ở ngoài cửa viện Thanh Trì thấy Uyển Nhi đến, liền mỉm cười ra đón, “Đại nhân.”
“Ta đi nhìn điện hạ một cái.” Uyển Nhi vội vàng bỏ lại một câu, liền xuyên qua cửa viện, đẩy cửa tiến vào bên trong.
Hồng Nhụy lo lắng đại nhân, lại bị Xuân Hạ ngăn lại.
“Yên tâm, tối hôm qua điện hạ vẫn ổn.” Xuân Hạ ghé vào tai nàng, nhỏ giọng báo.
Hồng Nhụy kinh ngạc vô cùng, “Vậy…… Vậy vì sao điện hạ……”
“Không như vậy, sẽ không có lời đồn.” Xuân Hạ nghĩ đến bộ dáng điện hạ nói mấy lời đó liền xấu hổ vô cùng, “Điện hạ muốn cho Thái Hậu biết, đêm động phòng hoa chúc, phò mã lỗ m,ãng, làm nàng bị thương.”
“A!” Hồng Nhụy nghe xong cũng xấu hổ vô cùng, “Điện hạ làm gì vậy nha?”
Xuân Hạ sao có thể biết điện hạ muốn làm gì, dù sao điện hạ phân phó cái gì, nàng đều làm y theo là được..
Danh Sách Chương: