"Chim hồng hộc muốn bay cao phải nhờ ở sáu trụ cánh.
Nếu không có sáu chiếc trụ cánh ấy thì cũng là chim thường thôi.*"
Kiến Nguyệt ở bên này nhận được tin vui từ các nàng, vui mừng đem cho mọi người cùng đọc, "Hai người sắp trở về đây rồi."
Khúc Huy ở bên kia lợi dụng địa hình hiểm trở, núi cao rừng sâu, hết lần này đến lần khác công phá quân doanh, còn cho lính thả đá xuống đè quân địch ở phía dưới, cũng thành công rực rỡ mà trở về.
Trong lúc ba người đi đối phó với chư hầu Nam Đường, Kiến Nguyệt lại ngày ngày đấu trí với Lương tể tướng, hắn hoàn toàn không biết, đối thủ của hắn đều là hai cái đầu có kinh nghiệm về chiến trận, Kiến Nguyệt có kiến thức nhưng thiếu kinh nghiệm, lại được Bạch Tinh bù đắp lại những phần khuyết thiếu.
Hai người tựa như đang với bỡn cợt với đối phương, để hắn liên tục bị lừa gạt, cảm xúc lên xuống thất thường, cuối cùng vì tức giận mà vỡ tim chết, khiến cả đội quân chao đảo, Trịnh Lâm Điền không hề do dự mà nhân cơ hội này xông thẳng vào quân doanh chính diệt địch.
Nhưng không phải Kiến Nguyệt lúc nào cũng thuận lợi đến thế, bởi vì một khi Bạch Tinh ngừng nhắc nhở nàng, Lương tể tướng sẽ trở thành một kẻ khó chịu cực kỳ.
Nàng cũng không trách oán Bạch Tinh, đây là cuộc đời nàng, là con đường trưởng thành mà tự nàng phải đi.
"Các ngươi nghe cho rõ đây." Ngày quân đội Nam Đường bại trận, Ngô Quốc Nam đứng ở trên cao hô lớn xuống đám tù binh ở dưới, khiến bọn hắn đều phải ngẩng đầu lên ngước nhìn.
"Nước Nam hàng nghìn năm độc lập, có vua riêng, có truyền thống riêng, có lịch sử riêng, sau lại bị các ngươi nhân lúc láng giềng gặp nguy mà xâm lược, nhưng chúng ta chưa bao giờ quy phục, cũng sẽ bị đám người các ngươi đồng hoá, chúng ta có ngôn ngữ riêng, có cuộc sống riêng, đám người ngu dốt các ngươi có cố gắng bao nhiêu lâu nữa, cũng không thể lừa gạt được tộc Giao Chỉ."
"Từ nay, nước Nam cùng Nam Đường, ranh giới rạch ròi, còn dám đi đến đây, đừng trách chúng ta vô tình." Ngô Quốc Nam ngẩng đầu nhìn lên trời nói lớn, một từ cũng không nói vấp, ánh mắt kiên định loé lên tia sáng như lưỡi kiếm sắc bén, đưa ra lời thề hẹn với non nước.
Đám tù binh được thả về, đem toàn bộ chuyện này kể lại với Đường Vĩnh Long, khiến hắn bực bội không thôi, hắn đã phải chật vật suốt bằng ấy năm để tiêu diệt Ninh Vương cùng các vương tử khác làm phản, gương mặt cũng đầy nét nhăn, tóc bắt đầu bạc trắng.
Hiện tại mới yên ổn chưa được bao lâu, hắn còn chưa kịp nghỉ ngơi đã nghe tin xấu.
"Trẫm, sẽ ngự giá thân chinh, đến dẹp loạn ở Nam Hải." Hắn vỗ mạnh xuống bàn, lời vừa dứt, cả đoàn quan thần quỳ rạp xuống ngăn cản, cuối cùng vẫn không thể khuyên can được.
Ngày hắn xuất chinh, cả người mặc bộ giáp vàng, một tay cầm kích, bên hông có đao, trông oai vệ anh dũng, "Nàng ở lại chăm sóc hoàng nhi cẩn thận."
"Bệ hạ trên đường cẩn thận." Quý phi nay là Hoàng Hậu nói, còn dắt theo mỗi đứa bé đang tập đi tập nói, ngơ ngác nhìn hắn, đó chính là nhi tử duy nhất của Đường Vĩnh Long, Thái tử Đường Phước.
Mấy ngày sau, Kiến Nguyệt cùng Bạch Tinh đến tiếp đón các nàng, thấy xe ngựa vừa xuất hiện ở cuối đường, đã vui vẻ nở nụ cười, "Khương quân sư, Lê tướng quân đã trở về rồi."
"Từ khi nào chúng ta đã được phong chức thế?" Khánh Vy bật cười nói.
"Mau trở lại, hôm nay chúng ta sẽ mở tiệc lớn." Kiến Nguyệt nhiệt tình kéo các nàng ngồi cùng xe ngựa.
"Vẫn là thôi đi, việc lớn vẫn chưa thành, thực không dám vui vẻ." Khương Húc Nguyệt lắc đầu, lại ngẩng đầu nhìn các nàng, "Công chúa và phò mã vẫn như thế khăng khít."
Kiến Nguyệt nở nụ cười, đan ngón tay cùng với Bạch Tinh, "Thời gian chỉ khiến ta càng yêu thương phò mã hơn mà thôi."
"Các ngươi có thể để ý cảm xúc của ta không?" Bánh Bao ngồi ở một bên đen mặt nói, cả xe liền bật cười vui vẻ.
Yêu Thế Huệ đến tìm các nàng, lúc vào lều trại của Kiến Nguyệt, vì thường ngày do gấp gáp mà cứ chạy thẳng vào, nên hôm nay quên mất, cứ ung dung tiến vào, liền đập mắt phải cảnh tượng xấu hổ, Cửu muội tựa như yêu tinh dính lấy Bạch công tử, tiếng cười yêu kiều này nàng chưa từng nghe qua, mà y phục của đối phương thì đang xộc xệch đến lộ ra bờ vai trắng nõn, khiến nàng vội vã thả cửa lều xuống, đỏ mặt quay mặt đi.
"Em làm gì thế? Nàng đều thấy tất cả rồi." Bạch Tinh dở khóc dở cười nói, ngay từ lúc đối phương đến nàng đã nhận ra, nhưng mỹ nhân trong lòng tựa như không xương mà trườn bò trong người, khiến cả người ngứa ngáy.
"Tỷ tỷ là có chuyện gì cần tìm sao?" Kiến Nguyệt nở ra nụ cười yêu tinh mị hoặc, cẩn thận chỉnh sửa lại y phục, nàng đương nhiên là biết, chỉ là đang dán lên Bạch Tinh đến không muốn buông mà thôi, hơn nữa đối phương lại là người quen biết, nàng càng không quản nhiều.
Yêu Thế Huệ hắng giọng, sau đó mới đi vào trong, "Cửu muội, ta biết muội yêu thương y, hai người so với phu thê lâu năm còn gắn bó hơn, nhưng cũng thể để ý bên ngoài một chút được không?"
"Được mà, muội sẽ chú ý." Kiến Nguyệt nháy mắt với nàng một cái.
"Vả lại." Nàng liếc nhìn hai người, sau đó mới đỏ mặt thấp giọng nói, "Hai người thực vẫn chưa có tin gì sao?"
"Hả?" Cả hai không hẹn mà đồng thanh.
Kiến Nguyệt nhanh nhạy hiểu ra ý tứ của nàng, lập tức bật cười, "Thời buổi hoạn nạn bây giờ, chúng ta vẫn chưa có ý định này."
Bạch Tinh ngơ ngác không hiểu gì.
"Ừm." Yêu Thế Huệ cảm thấy mặt mình nóng ran, trong lòng ngứa ngáy, chợp nhớ đến một người, lại cố gắng đè nén xuống, "Phải rồi, muội đã có kế sách gì để đối phó lại với Đường Vĩnh Long chưa?"
Kiến Nguyệt mỉm cười, "Tỷ tỷ xem ra thực sự rất lo lắng về hắn?"
"Đương nhiên, hắn đích thân đến đây, so với trước đây chắc chắn sẽ khó khăn hơn.
Cửu muội phải biết, Hoàng đế đích thân dự chiến sẽ có bao nhiêu áp lực với quân lính, vì thế chúng sẽ càng hung dữ hơn, ra độc chiêu nhiều hơn."
"Đúng thế, hắn chắc chắn sẽ chia quân tấn công hai đường, đường bộ và đường thuỷ." Kiến Nguyệt gật đầu, đưa ngón tay lướt từ hõm xương quai xanh đến cằm của Bạch Tinh, trêu đùa nàng.
"Muội thực có kế sách rồi?" Yêu Thế Huệ thấy nàng thản nhiên như không có chuyện gì, nhíu mày nghi hoặc, thời gian ngày càng mài sáng viên ngọc này.
"Tỷ tỷ yên tâm, bọn hắn vừa trải qua trận chiến kéo dài suốt hai năm liên tiếp, không giống chúng ta thong thả cưỡi ngựa xem hoa, ý chí căn bản khó mà chống đỡ tiếp, vả lại..."
"Vả lại?"
"Nhờ phò mã, muội biết Nam Đường sắp phải đối mặt với thiên tai, lương thực cạn kiệt là điểm chí mạng của chúng.
Tuy nhiên, việc trước mắt bây giờ là đi mách kế với tên nội gián đã được nuôi béo bụng đã." Kiến Nguyệt rời khỏi người Bạch Tinh, mỉm cười đi thẳng ra doanh trại.
"Nội gián? Muội tìm ra là kẻ nào rồi?" Yêu Thế Huệ kinh ngạc, thấy đối phương đi thẳng ra bên ngoài, ngơ ngác nhìn Bạch Tinh.
"Nàng đã có kế hoạch riêng, Ngũ công chúa đừng gấp gáp." Bạch Tinh mỉm cười.
Doãn Kiên Dũng đang ngồi ở gốc cây, thấy Kiến Nguyệt đi vào lều trại chính, ngay sau đó là Khương Húc Nguyệt, hắn lập tức căng thẳng, dựng đứng đôi tai lên, nhìn tên lính gác ở cửa, hai người nhân lúc không ai để ý mà đổi gác.
"Hắn ta đến đây, ắt hẳn sẽ mang một nửa lực lượng đi đến." Giọng của Kiến Nguyệt vang lên, không lớn, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng nghe được.
Tiếp sau đó là giọng của Khương Húc Nguyệt cất lên, giọng của hai nàng khá giống nhau, nghe không quen sẽ không thể phân biệt được.
Nhưng Doãn Kiên Dũng đã nhanh chóng phát hiện ra sự khác biệt, giọng của Kiến Nguyệt trầm thấp hơn chút, âm điệu thì như muốn dụ dỗ người làm chuyện sắc, còn Húc Nguyệt thì lạnh hơn, lại đúng đắn, ổn định hơn, "Ta nghĩ thay vì đợi hắn đến, chúng ta tự mình dẹp loạn trước."
"Đột xuất tấn công, thì phải có nội gián, ngươi đã suy nghĩ kĩ chưa?" Kiến Nguyệt cười nói.
"Về nội gián, Húc Nguyệt có vài người rất khả nghi, nữ lang xem xét xem sao."
Hai người thì thầm chuyện gì đó, làm hắn nghe cái được cái không, cái gì mà ngày hai, canh ba, tuyết rơi, đánh lén, hắn đại khái hiểu, thì thấy bên trong có động tĩnh, là các nàng đang đi ra ngoài, vội vàng nghiêm chỉnh đứng canh gác, thấy Khương Húc Nguyệt lạnh lùng lướt ngang qua hắn, nàng đi nhanh như cơn gió thổi qua, hoàn toàn không để tâm đến đối phương.
Ngay sau đó là Kiến Nguyệt, nàng đột nhiên quay sang nhìn hắn, "Hôm nay là ngươi gác ư?"
"Vâng, thưa nữ lang." Doãn Kiên Dũng không ngờ nàng sẽ chú ý đến mình, vội dựng thẳng lưng, nói.
"Chuyện của chúng ta chắc hẳn ngươi đã nghe qua rồi." Kiến Nguyệt khoanh tay lại, nhướn mày nhìn hắn, mặt không rõ là biểu cảm gì.
"Nữ lang, không có." Doãn Kiên Dũng vội lắc đầu.
"Vậy ngươi nói cho ta biết, trong lều trại này có bao nhiêu người?" Kiến Nguyệt cười nói.
Doãn Kiên Dũng ngơ ngác nhìn nàng, hắn suy nghĩ một hồi lâu, "Nữ lang, thuộc hạ không biết."
"Ngươi canh gác mà không biết có bao nhiêu người ra vào ở đây sao?"
Doãn Kiên Dũng á khẩu, hắn nghe thấy chỉ có giọng của hai người các nàng, nhưng mà nói như thế khác gì đang thừa nhận mình nghe lén, do dự một lúc mới nói, "Nữ lang, thuộc hạ sơ xuất, là hai người bao gồm người và quân sư."
Kiến Nguyệt nhướng mày, "Ngươi làm sao cho rằng chỉ có hai người?"
"Là bởi vì chỉ có hai người đi ra..."
"Ngươi thực không biết ai đi vào nhiều? Ta nhớ từ sáng đến nay vẫn chưa đến giờ đổi gác."
Doãn Kiên Dũng mồ hôi lạnh đều toát ra, "Nữ, nữ lang, thuộc hạ..."
"Ngươi lại định phản bội chúng ta? Tiếp tục làm kẻ hai mang? Không phải ngươi muốn sửa sai, hứa sẽ lập công với chúng ta sao?" Kiến Nguyệt không nhẫn nại nhìn hắn, biểu cảm nghiêm túc dị thường.
"Nữ lang, thuộc hạ không có, thuộc hạ thực muốn hoàn lương." Hắn vội quỳ xuống nói.
"Vậy ta nên làm sao đây, ngươi đã nghe lén chúng ta mất rồi." Kiến Nguyệt lấy tay chống cằm, tay kia mân mê Tiểu Bạc, khiến hắn run bần bật, "Nữ lang, xin người cho thuộc hạ một cơ hội."
"Nhỡ ngươi lại phản bội ta thì sao?" Kiến Nguyệt ra vẻ tiếc nuối, đôi lông mày nhăn lại như buồn rầu.
"Thuộc hạ nguyện chết vì nữ lang." Doãn Kiên Dũng vội dập đầu xuống nói.
Kiến Nguyệt nhếch khoé miệng, "Vậy ngươi có dám đến doanh trại của chúng, tung tin giả cho bọn hắn nghe? Nếu làm được, ta sẽ trọng thưởng, đem lỗi lầm trước đây xoá bỏ."
Doãn Kiên Dũng đầu gật như gà mổ thóc, hắn thực sợ hãi trước ánh mắt đầy sát ý của đối phương, bởi vì nàng sẽ giết hắn thật, mới đầu còn cho rằng đây là cô nương yếu đuối, cho đến khi nàng tự tay chém đầu kẻ phản bội trước mặt mọi người, sắc mặt bình thản như làm thịt gia súc, người bên cạnh cũng tàn bạo không kém, hắn từng thấy đối phương một giáo xuyên thủng cả hàng người, khiến hắn không dám coi thường hai người này nữa.
"Ngươi nghe ta nói đây, tung tin với hắn rằng, chúng ta dụ hắn đến thung lũng Chi Lăng, toàn bộ quân đều di dời lên đó mai phục, trải dài khắp thung lũng, chỉ cần hắn đặt chân đến, đất đá sẽ lấp xương mồ bọn hắn."
"Thuộc hạ đã nhớ." Doãn Kiên Dũng vội vàng cúi người, đem toàn bộ nhớ lại.
"Đừng khiến ta thất vọng." Kiến Nguyệt nói xong, xoay người rời đi, để hắn ở lại hoang mang.
Vài ngày sau, Đường Vĩnh Long kéo quân rầm rộ đi đến, cách biên giới không xa dựng quân doanh, cùng nhau bàn bạc.
"Hạ thần cho rằng, chúng nhất định sẽ tìm cách dụ chúng ta hoặc là đi qua thung lũng, hoặc là đi đường sông nơi có Lê Quang Khải hắn đang mai phục." Đổng tướng quân nói.
"Còn đường nào khác để đi?" Đường Vĩnh Long nhíu mày, địa hình ở phía Bắc Nam Hải thực sự rất phức tạp, hiểm trở.
"Có một lối đi khác, nhưng lại vòng vèo hơn, mà chúng chắc chắn sẽ không muốn chúng ta đi đến đây, đó là vùng thảo nguyên Hoa Châu, đối phương sẽ không đọ lại được nhân lực của chúng ta."
Đường Vĩnh Long nhìn theo hướng hắn chỉ, vuốt túm râu đã bạc màu, gật đầu tán thành.
"Bẩm Hoàng thượng, nội gián đến đưa tin."
"Mở ra xem."
Thư viết: "Vào mồng hai tháng Giêng, nhân lúc quân ta ăn tân niên, mua chuộc nội gián mở cửa trại, vào canh ba sẽ lợi dụng tuyết rơi mà tấn công." Tên quân lính dõng dạc đọc từng câu từng chữ, chỉ sợ sẽ nói sai, nói lắp bắp.
"Hừm, chúng đã suy tính đến việc chúng ta sẽ tấn công bằng đường Hoa Châu." Đổng tướng quân nhíu chặt mày.
"Đúng là còn vài ngày nữa là đến năm mới, đối phương cũng thật gian xảo, là kẻ nào đứng đầu?"
"Nghe nói là một nữ nhân, tên là Trần Bảo Hương." Một kẻ ở bên cạnh nói, "Đối phương dung mạo xấu xí, cũng đã kết hôn."
Đường Vĩnh Long nhướng mày, "Tên là Bảo Hương nhưng lại là kẻ phản quốc, không ngờ Lương tể tướng lại bị nàng ta hại chết, quả là đáng mất mặt Nam Đường ta."
"Bệ hạ, thực không thể coi nhẹ nàng ta." Đổng tướng quân ở một bên tán đồng.
"Lương tể tướng lâu nay ngạo mạn, thường tự cho mình là đúng, lên triều không coi ai ra gì, ở nhà thì mê rượu làm thơ, nên về sau trở bệnh mà chết, ta xem là nàng ta ăn may thì hơn." Hắn sắc mặt nghiêm túc, nhưng Đổng tướng quân nghe ra hắn là có ý coi thường.
Khinh địch, là điểm chí mạng.
Đổng tướng quân tuy đã trở thành Đại tướng, nhưng chưa bao giờ dám lơ là coi nhẹ người khác, dù đối thủ là một nữ nhân.
Đương nhiên, do nữ nhân ít xuất hiện trong chiến trường khiến nam nhân coi thường, Đổng tướng quân đọc ít sách vở đạo lý, mà thường ra ngoài thực hành, nhanh chóng rút ra kinh nghiệm nữ nhân gia nhập chiến trận cũng không thể coi nhẹ.
Chiều hôm sau, Đổng tướng quân cho gọi một người đi đến lều trại hắn.
"Nội gián là kẻ nào, đã tra ra chưa?"
"Đã điều tra tận gốc của những quân lính, trong đó có hai kẻ trước đây là hạ nhân của Trịnh phủ." Hắn gật đầu nói.
Đổng tướng quân vuốt râu, "Để ý nhất cử nhất động của bọn hắn."
"Đã hiểu." Hắn nói xong, xoay người rời đi.
Kiến Nguyệt ung dung đi ra bên ngoài, chờ đợi ngày đại chiến sắp tới, tận hưởng gió đông.
Tối đến không có việc gì bắt đầu nghĩ dâm, lại tự mình cởi y, tỏ tình tâm sự với Bạch Tinh.
"Thái nhi, mút nhiều hơn một chút."
Năm mới ngày càng đến gần, Doãn Kiên Dũng càng chột dạ nhìn về phía Kiến Nguyệt, thấy nàng cùng người khác bận rộn chuẩn bị mọi thứ, thỉnh thoảng lại đến hỏi thăm hắn, trông rất gần gũi biết quy phục lòng quân nhân.
Bạch Tinh đứng ở bên ngoài, nhìn ra ngọn núi phía xa, nhíu mày nhẹ một cái.
Mồng một tháng Giêng, quân của Đường Vĩnh Long giả vờ đang ăn tân niên hân hoan, tiệc tùng khắp nơi, thực chất ai nấy cũng căng thẳng, một ngụm rượu cũng không dám uống.
Đêm mùng một, rạng sáng mùng hai, Đổng tướng quân âm thầm cho người hạ độc hai tên nội gián, sau đó cho người đóng giả chúng.
Ngay trong ngày, hơn một nửa quân rút lui, không biết là đã chạy đi đâu.
Tối hôm đó, Kiến Nguyệt phái một đoàn quân bao gồm Doãn Kiên Dũng đi đến đột kích doanh trại, điều này khiến hắn thấp thỏm lại vui sướng, đột nhiên cảm thấy may mắn vì đã lựa chọn lại, thì bây giờ sẽ có cơ hội sống.
Đoàn quân lặng lẽ đi đến nơi ồn ào tiếng cười đùa kia, thấy có hai tên đang đứng ngoài, một tên tướng quân khẽ huýt sáo.
Hai tên kia không nói năng gì, chỉ gật đầu.
"Đây không phải là ám hiệu của chúng ta." Vương Bị vội vàng nói, "Chúng ta bị phát hiện rồi."
Lời vừa dứt, đùng một tiếng, xung quanh hai bên nổi lên tiếng hò hét, lửa đuốc sáng rực, đoàn quân không biết từ đâu ra từ hai bên sườn núi chạy lại.
"Xông lên, giết chết bọn phản loạn!" Quân Nam Đường hô lớn, trống chiêng rộn ràng.
"Rút." Tướng quân không do dự nhiều lời, lập tức hạ lệnh, đoàn người vội vàng chạy về hướng ngược lại.
"Chạy? Quá muộn rồi."
"Cấp báo, có kẻ phản bội, mách kế cho đối phương." Một người lính liều mạng chạy vào lều trại đang sáng đèn kia, cả người hắn đều là vết thương.
"Cái gì?" Yêu Thế Huệ trợn to mắt sửng sốt, nàng đứng phắt dậy khiến ghế bị kéo lê dưới đất vang lên một tiếng chói tai.
"Nữ lang, để chúng ta xuất binh." Lý Dự vội nói.
Kiến Nguyệt liếc nhìn mọi người, hồi lâu sau mới chậm chạp nói, "Đưa hắn đi chữa trị đi."
"Cửu muội, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?" Yêu Thế Huệ gấp gáp hỏi.
Kiến Nguyệt không trả lời nàng, chỉ lắc đầu, gương mặt tuyệt vọng như người mất hồn, miệng lẩm bẩm, "Bị phản bội rồi, thật đau lòng."
"Cửu muội, giờ còn nghĩ cái này sao?" Nàng hô lớn, Trịnh Tú bên cạnh vội an ủi, "Hẳn là cô nương đã có kế hoạch?"
"Thua rồi."
...
Đoàn quân của Đổng tướng quân cùng Đường Vĩnh Long chạy ròng rã suốt nhiều ngày, Đường Vĩnh Long thấy hắn chạy về phía sông Hồng, nghi hoặc thắc mắc, "Ái khanh nói nơi này là cấm kị, vì sao bây giờ lại đi đến nơi này, chẳng phải sứ giả đến đưa tin chúng đã mắc bẫy rồi sao?"
"Bệ hạ, chúng mắc bẫy cũng sẽ chỉ điêu đứng mà thôi, nhất định sẽ tìm cách dồn toàn bộ lực lượng để đối phó với chúng ta, vì thế hạ thần ngay trong đêm chia quân ra làm hai, tấn công vùng hạ lưu cùng thung lũng, xông thẳng vào bên trong, chiếm lại các thành, châu huyện, đây còn gọi là nghi binh." Đổng tướng quân giải thích.
Đường Vĩnh Long nhướng mày, quay sang nhìn tên sứ giả vừa mới chạy đến báo tin, "Chúng thực đang gặp bất lợi?"
"Bệ hạ, đêm mồng Hai chúng bị bại lộ kế, khiến cho tinh thần quân lính lung lay, nghe nói Trần nữ lang bên kia sốc đến mơ màng, cho chém đầu Doãn nội gián, nhưng hạ thần vẫn có nội gián khác cài vào, hắn nói rằng Trần nữ lang đang kêu gọi toàn bộ lực lượng tập trung lại Hoa Châu, đợi ngày trả thù."
"Có đúng thế không?" Đường Vĩnh Long quay ra hỏi tên nội gián mấy ngày trước đến bẩm báo sự tình cũng tương tự.
"Hoàng thượng, quả thực khi quân của chúng đến báo tin, thủ lĩnh của chúng dường như rơi vào hoảng loạn, tinh thần sa sút mà xảy ra mâu thuẫn nội bộ, hạ thần thấy thế liền ngay trong đêm liền rời đi." Tên nội gián gật đầu.
Đường Vĩnh Long nghe thế, lập tức bật cười, "Ngươi xem, chỉ là một nữ nhân yếu đuối, làm sao mà tham dự được chiến sự, tinh thần một chút cũng không vững.
Đổng tướng quân, sau khi trở về, trẫm sẽ trọng thưởng cho ái khánh."
Đổng tướng quân vội quỳ xuống, "Hạ thần tạ Hoàng thượng."
Đêm đến, Đường Vĩnh Long đang say ngủ, chợp bản năng mách bảo, hắn bừng tỉnh, đúng lúc phát hiện một tên thích khách trùm kín mặt đang rón rén bước về đây, ánh mắt đối phương loá lên tia sát ý, tay cầm dao găm hướng về ngực hắn đâm, hắn theo phản xạ né tránh, con dao lướt qua tay hắn, xé rách cả y phục một bên vai.
Đường Vĩnh Long đạp mạnh hắn một cái, hét lớn, "Hộ giá."
Lời vừa dứt, quân lính đổ xô chạy đến lều trại của hắn, thấy hai người đang giằng co, Đổng tướng quân chạy vào theo bản năng kinh hô, "Hoàng thượng."
"Nam Hải chúng ta dựa vào mồ hôi và nước mắt mới đến được ngày nay, lại bị các ngươi phá hoại, thực khiến ta căm phẫn." Thích khách nghiến răng nói, sau đó cắn độc giấu trong miệng mà chết.
Đường Vĩnh Long nghe lời hắn nói, lại nhìn người nằm dưới đất co giật, miệng sùi bọt mép do dính độc mà chết, lập tức bật cười ha hả, "Xem ra chúng đã tan đàn xẻ nghé rồi."
Đổng tướng quân vuốt râu, nở nụ cười hài lòng.
Nhưng còn về sự tình thật sự thế nào, lại phải quay lại mấy ngày trước để xem.
Tên tướng quân phe Nam Đường thấy đoàn quân của Vương Bị tháo chạy, lập tức bật cười, hô lớn, "Chạy? Quá muộn rồi."
Đến khi hai bên sắp rơi vào giằng co, bất thình lình một tiếng nổ lớn ở trong quân doanh, khiến quân của Nam Đường kinh ngạc, "Xảy ra chuyện gì?"
"A." Tiếng hét thảm thiết ở bên trong quân doanh cất lên giữa vùng thảo nguyên rộng lớn, vang dội khắp nơi, ngay sau đó lửa bốc lên nghi ngút, cả quân doanh chìm trong biển lửa.
"Chúng ta bị dính bẫy rồi." Nguỵ Vân hốt hoảng, đột nhiên thấy xung quanh sáng rực lên, là mặt đất đang bốc cháy, ngay sau đó một gương mặt của nữ tử xuất hiện bất thình lình trước mặt hắn, ánh lửa nhún nhảy trên gương mặt cô.
Cố Nghiên Hi rút thanh kiếm đang bốc lửa của mình ra, nở nụ cười đắc ý, ánh mắt tựa như lang sói nhìn về phía kẻ địch, "Lần sau đừng dùng đồ gỗ." Nói xong, cô phóng con sư tử lửa của mình ra chạy trên đồng cỏ, trông giống như con sư tử thật đi săn mồi.
Chỉ trong chớp mắt, hai bên lập tức đảo ngược tình thế, quân Nam Đường lúng túng đang không hiểu vì sao lại có những đoàn quân từ đâu lao đến, giờ còn thêm cả quân Trịnh vừa đột phá quân doanh Nam Đường lao đến giúp quân của Cố Nghiên Hi, Trịnh Lâm Điền cưỡi ngựa phi đến, giơ thanh kiếm chỉ lên trời hô lớn, "Giết sạch kẻ địch cho ta! Không được để kẻ nào chạy thoát."
Ánh sáng nhập nhoàng, chớp giật sấm rền, lúc mưa lúc bão, tiếng la hét oai oái cùng tiếng ngựa kêu vang khắp nơi, biến thảo nguyên yên bình trong màn đêm trở thành chiến địa thảm khốc bốc mùi khét.
Doãn Kiên Dũng nhìn xác người ngổn ngang, quân Nam Đường liên tiếp gục xuống, đến cả tướng quân Nguỵ Vân cũng bị đánh bại, cả người đổ mồ hôi lạnh, định xoay người chạy trốn, nào ngờ thấy Yến Thế Huân không biết từ khi nào đã đứng trước mặt, nhàn nhạt nói, "Nữ lang có lệnh, bắt kẻ làm phản."
Hắn trơ mắt nhìn mình bị trói đem về quân doanh, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng của Kiến Nguyệt, hàn phong thổi tung mái tóc đen cùng tà áo của nàng, nàng đang mỉm cười với hắn, nhưng nụ cười này lại làm hắn không tự chủ mà rét run, bờ môi mấp máy, không biết là vì mưa tuyết quá lạnh hay bởi vì người đứng trước mặt kia, Doãn Kiên Dũng không hề biết là giờ phút này gương mặt hắn không có nổi chút huyết sắc nào, trắng bệch như người chết.
"Quỳ xuống!" Quân áp giải đẩy mạnh hắn, để hắn quỳ xuống trước mặt Kiến Nguyệt.
"Thật đáng buồn." Gương mặt của Kiến Nguyệt đầy ý cười, nhưng ánh mắt thì lại mang một tia vô cảm mà nhìn thanh kiếm sắc bén trên tay, lưỡi kiếm lướt nhẹ trên đầu ngón tay.
"Thuộc, thuộc hạ...!Các ngươi rốt cuộc là đã làm thế nào?" Doãn Kiên Dũng tuyệt vọng nhìn nàng, ngữ khí ngày càng yếu ớt.
"Ta đâu có làm gì, là các ngươi tự nhiên giúp chúng ta giết bớt hai tên giặc phản bội đã đầu quân cho các ngươi đấy chứ." Kiến Nguyệt nhướn mày nói.
"Ý ngươi là sao?" Doãn Kiên Dũng kinh hãi, đôi mắt thâm hiện lên sự khiếp đảm.
Vương Bị bật cười, "Ngươi vẫn không hiểu sao? Vốn dĩ chẳng có tiếng huýt sáo ám hiệu nào cả, nữ lang muốn ta thử xem ngươi nghe được bao nhiêu rồi."
Doãn Kiên Dũng đột nhiên tỉnh ngộ, hoá ra nàng đang thử lòng hắn, và nàng đã thắng, cảm giác tuyệt vọng trong hắn không ngừng dâng lên, tim đập mạnh khiến cả người nóng ran, từng hạt tuyết vô cảm cào xước gương mặt hắn, Doãn Kiên Dũng trợn to mắt nhìn về phía Kiến Nguyệt.
"Thuộc hạ —"
Lưỡi kiếm lướt ngang qua cổ hắn, máu ngay lập tức chảy ra, nàng nhẹ nhàng khoanh một vòng tròn quanh yết hầu của hắn, thấy đối phương run lẩy bẩy, mồ hôi hột toát ra từng cơn, Kiến Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nói, "Ta ghét nhất là kẻ phản bội."
"Nữ lang —" Lời còn chưa kịp dứt, đã cảm thấy cổ mình nóng ran, ngứa rát vô cùng, máu đỏ phun như núi lửa ồ ạt bắn ra ở ngay trước mắt, bắn lên cả lưỡi kiếm ánh bạc và bộ váy trắng, hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy, là một con quỷ và một con hồ ly tinh đang nở nụ cười man rợn, hắn sẽ phải mang hình ảnh này xuống tận địa ngục.
Bịch, cả người hắn nằm xuống, vẫn trong tư thế bị trói quỳ, đôi mắt trợn trừng dần ảm đảm.
Kiến Nguyệt lau vết máu trên lưỡi kiếm, ngữ khí lạnh lùng, âm lượng không lớn nhưng đủ để tất cả cùng nghe, "Hy vọng đây là bài học cuối cho tất cả mọi người, về sự phản bội." Nói xong nàng nắm lấy tay Bạch Tinh, xoay người rời đi, không để tâm đến những người đang cúi đầu ở đằng sau, có lẽ là vì bội phục, có lẽ là vì sám hối, có lẽ là vì sợ hãi.
Có một người chứng kiến toàn bộ quá trình, mỉm cười xoay người rời đi.
Giờ đây hắn đang nở nụ cười lạnh lùng đầy giễu cợt với bóng lưng của Đường Vĩnh Long.
*Trích câu nói của Hưng Đạo Vương - Trần Hưng Đạo khi nhìn thấy Yết Kiêu vẫn một mực đợi mình ở Bãi Tân.
Ý chỉ vua tướng tài giỏi không thể làm nên sự nghiệp lớn nếu như thiếu đi những người trung thành, tận lực phò tá..
Danh Sách Chương: