"Ngày mai ta đưa em đến thăm Cửu Vĩ tộc nhé." Bạch Tinh xoa nhẹ đầu, ôn nhu nói.
"Vâng." Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu, vùi mặt vào trong lòng nàng, thơm quá.
"Thánh Thượng không sống ở đây sao?" Kiến Nguyệt thắc mắc, từ sau khi nàng lập mộ xong, liền không nhìn thấy đối phương nữa.
"Nàng ở đây, em chịu sao?"
Kiến Nguyệt xấu hổ, lấy chăn che mặt mình.
Quả đúng là như thế, nếu có người khác cùng Bạch Tinh thân cận sống chung, nàng chưa chắc đã vui a.
"Đừng lo, nơi nào cũng là nhà của nàng, vì thế nàng cứ lang thang khắp nơi thôi." Bạch Tinh vuốt tóc lại, sau đó cũng nằm xuống bên cạnh.
Kiến Nguyệt không nói gì, nàng có một chuyện chưa nói, là Bạch Tinh không cho phép nói.
Thánh Thượng là người đưa mình đến đây, nhưng nàng chỉ gặp mỗi mình nàng, mà lại không thấy Bạch Tinh.
Đây là điều Kiến Nguyệt lo sợ nhất.
"Ngày mai có thể đợi em dậy rồi hẵng rời giường không, em muốn lúc tỉnh lại đều thấy người ở bên." Kiến Nguyệt túm lấy cánh tay nàng, bĩu môi nói.
"Khỉ làm nũng, được, ta sẽ chờ em." Bạch Tinh cười nói, nàng mới chỉ có một hai lần làm như thế a.
"Hứ." Kiến Nguyệt vươn tay ôm lấy cổ nàng, vùi mặt vào trong ngực, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Bạch Tinh quả đúng là giữ lời, Kiến Nguyệt lúc tỉnh lại đã thấy nàng đang nở nụ cười với mình, "Chào heo con."
"Là hồ ly con." Kiến Nguyệt cọ mặt vào ngực nàng, ngái ngủ nói.
"Ừm, là gì thì cũng ham ngủ." Bạch Tinh kéo nàng nằm lên người mình, sau đó ôm lấy mặt nhỏ hôn nhẹ một cái.
"Chúng ta không rời giường được không? Em muốn cứ nằm trên này mãi cơ." Kiến Nguyệt dụi đôi mắt mơ màng, lười biếng nằm đè lên Bạch Tinh.
"Đồ con lười, không phải hôm qua đáp ứng ta đến xem Cửu Vĩ tộc sao?" Bạch Tinh nhìn nàng dán lên người mình, tựa như con gấu túi đang ôm thân cây.
"Trong mắt người em là cái sở thú sao?" Kiến Nguyệt thấy nàng năm lần bảy lượt ví mình với động vật, nhưng không con nào lặp lại.
"Sở thú là gì?"
"Là nơi để thăm quan động vật." Kiến Nguyệt vỗ vào mặt nàng, sau đó uể oải ngồi dậy, phát hiện bên ngoài có chút lạnh, tại vì nàng đang loã thể.
Kiến Nguyệt đột nhiên mong mình có thể cảm thấy lạnh, để làm nũng với Bạch Tinh.
"Hình như đã to lên rồi." Lúc này còn đang ngẩn người, đột nhiên Bạch Tinh lên tiếng.
Kiến Nguyệt nghi hoặc nhìn nàng, thấy nàng đang nhìn đi đâu đó, lập tức hiểu ra, mặt vì thế mà đỏ lên, quả đúng là sắc lang.
"Phải lớn lên để cho người dùng chứ." Nàng liếc xéo đối phương một cái.
Bạch Tinh hiển nhiên không ngờ nàng sẽ nói thế, liền bật cười hài lòng.
Cơ thể này mới có mười bảy tuổi, Kiến Nguyệt thầm nghĩ nó vẫn sẽ còn phát triển dài dài, dù sao sống được hơn năm trăm năm đổ lên, mà đến năm mười tám tuổi dừng phát triển thì phí quá.
Nói như thế nàng vẫn tính là độ tuổi ấu thơ?
"Quỷ ấu dâm."
"Cái gì?"
Lúc Kiến Nguyệt rửa mặt xong, nàng đi ra bên ngoài liền phát hiện ra chuyện vui.
"Oa, rơi tuyết rồi." Kiến Nguyệt thích thú chạy ra bên ngoài, nhìn bông tuyết từng hạt chậm rãi bay xuống, dưới nền đất bắt đầu trơn trượt.
Ngay lúc nàng đang vui vẻ ngắm tuyết, Bạch Tinh bất ngờ ôm lấy nàng từ đằng sau, thè lưỡi ra liếm vành tai nàng, còn cố ý tách lưỡi làm hai như rắn để trêu đùa, khiến Kiến Nguyệt cảm giác như có dòng điện chạy qua người, chạy thẳng xuống bụng dưới.
"Biến, biến thái." Kiến Nguyệt đỏ bừng mặt nói, cảm giác tai mình ẩm ướt.
"Nhưng trông em rất hưởng thụ mà." Bạch Tinh nâng cằm nàng lên, dán chặt môi lấy, lấy đầu lưỡi cạy hàm răng nàng ra, cái lưỡi như có sinh mệnh kia linh hoạt chui vào, lang thang khắp nơi như rắn tìm mồi, sau đó đã tìm thấy mục tiêu, liền quấn lấy.
Kiến Nguyệt bị cái lưỡi dẻo dai của nàng làm cho kinh ngạc, nàng là hiện thân của rắn hay sao.
Phải đến khi Kiến Nguyệt hụt hơi, Bạch Tinh mới chậm rãi buông nàng ra, có một sợi chỉ bạc nối giữa hai bờ môi hơi sưng đỏ.
"Bây giờ tuyết mới rơi, thì còn lâu nữa mới phủ đất.
Chúng ta đi gặp bọn họ xong, ta đưa em đến nơi tuyết phủ dày nhất." Bạch Tinh ôm lấy eo nàng, dẫn nàng đi về phía trước.
Kiến Nguyệt ung dung đi đường, lúc đi còn nhìn ngó xung quanh, quan sát kĩ Xích Quỷ sơn mạch, vì sao một chút cũng không giống như trong lời đồn a.
Đó là bởi vì nàng không biết, các nàng đi tới đâu, ma thú, ma thực hoảng loạn chạy trốn đến đó, không ai dám ló mặt cản đường người bên cạnh nàng, đến cả thò một con mắt ra nhìn cũng không dám, trên thực tế, mỗi một mét vuông sẽ có một loại cây độc và con ma thú nguy hiểm.
Kiến Nguyệt đi ra gần bìa rừng, thấy có một hang động khổng lồ, xung quanh không hề có cỏ dại, nấm mọc, hiển nhiên là thường xuyên có người quét dọn.
"Là nơi này sao?"
"Đúng thế."
Ngay đúng lúc nàng định đi vào, bên tai bỗng có tiếng gì đó loạt soạt, rồi có một bóng đen từ bụi cây lao ra về hướng nàng, Kiến Nguyệt đồng tử giãn nở, cảm giác bản thân không kịp tránh né nữa rồi, nào ngờ Bạch Tinh phản xạ nhanh kéo nàng ra sau lưng.
"Đứng lại." Một âm thanh non nớt vang lên.
Đến khi nàng nhìn kĩ, là hai con hồ ly đang đùa giỡn, chúng đang vật lộn ở trước mặt các nàng, sau đó mới phát giác ra có người, mới đồng loạt ngẩng đầu lên, mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn cả hai người.
Kiến Nguyệt nhìn hai con hồ ly có chín đuôi, chính là Cửu Vĩ, chỉ là trông rất nhỏ, có lẽ là con non, một con có bộ lông xám điểm xuyến trắng, một con màu đen, chúng vẫy đuôi nhìn nàng, khịt khịt cái mũi, như nhận ra gì đó, lũ lượt chạy vào trong hang.
Chuyện gì thế? Kiến Nguyệt ngơ ngác.
"Là Cửu công chúa, mẹ ơi, là Cửu công chúa." Trong động phát ra tiếng hò hét của hai con Cửu Vĩ kia.
"Chúng biết em sao?" Kiến Nguyệt thắc mắc.
"Có lẽ mùi hương đặc trưng, khiến chúng chưa từng nhìn thấy em nhưng lại bằng cách nào đó ngửi ra." Bạch Tinh giải thích.
Rất nhanh, nàng thấy trong động rầm rầm tiếng bước chân, còn những con mắt đang loé sáng từ trong hang động tối tăm kia, khiến nàng bất giác căng thẳng.
"Là Cửu công chúa thật sao?" Một giọng nói già dặn mở lời trước, cũng chậm rãi đi ra, Kiến Nguyệt thấy nó có vẻ đã rất già, bộ lông tím than nay đã xơ xác.
"Đúng thế." Kiến Nguyệt gật đầu.
"Thảo dân bái kiến công chúa." Nó vừa nói xong, những con Cửu Vĩ đằng sau cũng hành lễ, gập hai chân trước, cúi đầu quỳ xuống.
"Mau đứng lên đi." Kiến Nguyệt hắng giọng, vội nói, nàng bôn ba quá lâu, lại không có thời gian ở trong hoàng cung, nên đối với những nghi thức này vẫn có chút ngượng ngùng, đôi lúc còn quên mất thân phận công chúa của mình.
"Công chúa đến đây vì sao không sai sứ giả báo thảo dân." Nó nói, sau đó liếc ra đằng sau nàng nhìn thấy Bạch Tinh, "Đại, đại nhân."
"Nàng là đến thăm các ngươi, các ngươi cứ tự nhiên, đừng để tâm ta." Bạch Tinh xua tay nói.
"Đại nhân." Một Cửu Vĩ vọt lên trước nói, nó vẫy đuôi tíu tít, bất quá Kiến Nguyệt có thể nghe ra, đây là giọng của nữ tử.
"Công chúa, đại nhân, mời vào trong động." Tộc trưởng nói, cả đàn liền tách ra nhường đường cho các nàng.
Kiến Nguyệt đi sâu vào bên trong, liền nhìn thấy một ngôi làng trong hang động, căn nhà được dựng bằng gỗ xoăn cùng rơm rạ, gần như căn nhà nào cũng trông như nhau, đều trông rất kiên cố vững chắc, công phu tỉ mỉ.
Lúc nàng đến, có mấy Cửu Vĩ đang hoá thành người, đa phần là phụ nữ làm việc nhà cùng đàn con non đang chơi đùa ngoài sân, bọn họ nhìn thấy nàng đến, liền dứt động tác, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn nàng.
"Cửu công chúa giá đáo." Tộc trưởng lên tiếng nhắc nhở, mọi người đều đồng loạt hành lễ, có mấy đứa trẻ con ngơ ngác đứng nhìn, bị mẫu thân ở bên cạnh kéo xuống cùng.
"Mọi người không cần đa lễ, ta chỉ muốn xem Cửu Vĩ tộc ở đây sinh hoạt thế nào thôi." Kiến Nguyệt cười gượng, xua tay nói.
"Công chúa, hết thảy đều rất tốt, tất cả là nhờ công của đại nhân cho chúng ta nương tựa." Tộc trưởng hoá thành một ông lão râu dài đến cổ, mái tóc bạc phơ, gương mặt đã hằn những vết nhăn.
"Các ngươi trước đây bị tấn công, thực không xảy ra chuyện gì chứ?" Kiến Nguyệt quan tâm hỏi.
"Bẩm điện hạ, thần dân đều an toàn, có một vài người bị thương, nhưng đến nay cũng đã lành lại." Tộc trưởng thành thật nói.
"Ở đây thực không bất tiện chứ?" Kiến Nguyệt nhìn ngó xung quanh, thấy hang động đều được bọn họ quét dọn sạch sẽ, ngược lại trông giống thế giới trong lòng đất.
"Đa tạ ơn điện hạ, thảo dân thực không có vấn đề gì, hy vọng khi điện hạ trở về thành Cửu Vĩ sẽ gửi lời đến Hồ Vương, Cửu Vĩ tộc phía Nam hy vọng người sức khỏe dồi dào, vạn tuế ở bên cạnh dân chúng." Tộc trưởng chữ ít nói.
"Được, ngươi yên tâm." Kiến Nguyệt gật đầu nói.
"Điện hạ chẳng phải đang ở trong Trường An hay sao?" Tộc trưởng thắc mắc.
"Đúng thế, nhưng phái cho chúng ta về nhà một thời gian, vì thế ta tranh thủ đến gặp các ngươi."
"Ra là vậy." Tộc trưởng vuốt râu, gật đầu nói.
"Đừng lo lắng, ta sẽ diện kiến Đế Quân, cầu tình cho Cửu Vĩ tộc, cứu lấy Cửu Vĩ tộc phía Đông." Kiến Nguyệt tiếp tục nói.
"Hầy." Tộc trưởng thở dài một tiếng, phản ứng hoàn toàn trái ngược lại với dự tính của nàng, Kiến Nguyệt có chút kinh ngạc, vội hỏi, "Vì sao ngươi lại thở dài?"
"Thứ lỗi cho thảo dân ít chữ, không biết nên diễn tả thế nào." Tộc trưởng cúi đầu nói.
"Ngươi cứ nói."
"Nếu Đế Quân thực sẽ giúp chúng ta, còn phải đợi đến chúng ta cầu tình sao? Nếu người đã hạ phàm, tất nhiên sẽ biết về chuyện này, nhưng lại chưa từng xuất hiện giúp đỡ, thảo dân thấy, là Đế Quân sẽ từ chối, có lẽ việc Cửu Vĩ tộc là chuyện thuận theo ý trời." Tộc trưởng thấp thỏm nói.
Lần này đến lượt Kiến Nguyệt tỉnh ngộ, nàng kinh ngạc nhìn người trước mắt, môi mấp máy.
"Thứ lỗi cho thảo dân ngu dốt." Tộc trưởng tưởng nàng nổi giận, vội quỳ xuống.
"Không, mau đứng lên đi." Kiến Nguyệt bắt lấy tay hắn, đỡ người đứng dậy, "Ngươi nói cũng có lý."
Nàng đứng trước mặt Đế Quân, đối phương thậm chí còn không có động thái gì là muốn nhúng tay vào chuyện này, đây quả là việc nàng nên sớm nhận ra.
Kiến Nguyệt khẽ nhíu mày, chỉ mím môi không nói gì, muốn biết rõ sự tình, phải đứng trước mặt người nói mới biết được.
Nàng định quay lại hỏi Bạch Tinh, phát hiện người không ở.
Vì thế vươn cổ nhìn xung quanh, thấy Bạch Tinh đang đứng ở đằng xa dựa vào tường, còn định lại gần, thì nhìn thấy một cô nương mặt tươi roi rói đứng bên cạnh, hai người đang cười nói gì đó.
Bạch Tinh nghe đối phương kể chuyện, chỉ cười nhạt phản ứng lại, chợp nhìn thấy Kiến Nguyệt có lẽ đã nói chuyện xong, đang đi về phía mình, liền nở nụ cười về phía nàng, chợp nét mặt cứng lại.
Hình như có gì không đúng.
Thiếu nữ đang vui vẻ trò chuyện với Bạch Tinh, lại thấy nàng mất tập trung, đang ngơ ngác nhìn đi đâu đó, cô quay đầu nhìn, thấy ai đó lao đến, đột nhiên ôm chầm lấy tay đối phương.
"Thái nhi đi đâu thế? Em tìm người nãy giờ." Kiến Nguyệt nụ cười mỹ nhân tựa hoa hồng, dựa hẳn lên người nàng, nhẹ giọng nói.
Bất quá Bạch Tinh cảm thấy nụ cười này có bẫy.
Thiếu nữ thấy Cửu công chúa cùng đại nhân quan hệ thân thiết, có chút ngoài ý muốn, lúng túng không biết làm thế nào, chợp thấy nàng liếc về phía mình, ánh mắt như mang theo cảnh cáo.
"Cô nương này là ai thế?" Kiến Nguyệt cười nói.
Thiếu nữ thấy nàng nở nụ cười thân thiện, chẳng lẽ nào lúc nãy cô nhìn lầm? Vội vàng hành lễ xong mới nói, "Thảo dân Bách Thảo."
"Bách Thảo sao? Tên rất hay nga." Kiến Nguyệt cười nhạt nói, mắt bất giác lại liếc về phía Bạch Tinh.
Bách Thảo được nàng khen, đâm ra ngại ngùng, cúi thấp đầu đỏ mặt nói, "Đa, đa tạ công chúa."
"Em nói chuyện xong rồi? Có muốn đi quanh quanh xem không?" Bạch Tinh cúi đầu nhìn nàng.
"Đương nhiên là có." Kiến Nguyệt ôm chặt lấy tay nàng, kéo đối phương đi, để Bách Thảo ngơ ngác nhìn hai người thân thiết kia.
Cửu công chúa có chút kì lạ.
Kiến Nguyệt nắm tay Bạch Tinh đi loanh quanh, quan sát bọn họ sinh hoạt, bất quá cả hai người đều là tâm điểm của sự chú ý, nay lại tay trong tay đi cùng nhau, khiến mọi hành động đều ngừng lại, ánh mắt không ngừng dính chặt lấy các nàng.
Tộc trưởng thấy quan hệ cả hai khăng khít, có chút ngoài ý muốn, bất quá vẫn vui mừng, Cửu công chúa đại diện cho cả Cửu Vĩ tộc, nàng cùng đại nhân quan hệ thân mật, đây là chuyện có lợi.
Kiến Nguyệt thấy hang động có một cái cửa ra, là ban công, liền dẫn nàng ra ngoài ngắm cảnh, thấy núi non trùng điệp, mây mù sương lạnh, tuyết lất phất như đom đóm.
"Thế nào? Có tâm sự?" Bạch Tinh nhạy cảm nhận ra tâm trạng nàng đang trùng xuống.
"Người nói, liệu Đế Quân có giúp đỡ chúng ta?" Kiến Nguyệt gật đầu nói.
"Ừm, cái này phải dựa vào chính hắn." Bạch Tinh không dám chắc chắn nói.
"Nếu như là người và Thánh Thượng còn tại vị?"
"Nếu ta còn tại vị, âm phủ mới là chuyện ta quan tâm.
Nhưng nếu nàng ta còn ở, nếu chỉ vì chuyện chuỗi thức ăn, có thể sẽ không bận tâm, chỉ là nàng sẽ không để chuyện thảm sát, truy lùng tộc nhân dã man đi quá xa thế này đâu." Bạch Tinh suy nghĩ.
"Vì sao hai người đều không ở nữa?" Kiến Nguyệt không nhịn được thắc mắc nói.
Bạch Tinh mỉm cười, nói, "Vận đổi sao dời, ta nắm quyền quá lâu, ngược lại sẽ khiến ta biến chất, chìm vào trong ảo tưởng quyền lực, vả lại ta cũng mệt rồi, nên có người thay thế ta.
Còn về nàng, em vẫn nên hỏi nàng ấy thì thích hợp hơn ta."
"Thế nhân đều nói do hai người xảy ra đại chiến, và người khiến cho Thánh Thượng trọng thương đến phải rút lui." Kiến Nguyệt cảm khái nói.
"Lời đồn đại lúc nào cũng có ở bất cứ đâu, dù là sách Thánh.
Dù sao nàng cũng là vị Thánh trong lòng mọi người, sẽ tự nhiên mà sùng bái nàng, vẽ nàng trở thành một người làm chuyện gì cũng phải kinh thiên động địa, một vị Thánh nhạt nhẽo, e là sẽ chẳng ai chịu đâu." Bạch Tinh bật cười.
"Người nói xem, liệu Thánh Thượng đang ở đâu?" Kiến Nguyệt mơ màng nói.
"Nàng hiện thân của vạn vật, cũng hoá thân của vận vật, nói không chừng là đám mây trên đầu chúng ta, hoặc là lẫn trong đám Cửu Vĩ kia, chúng ta không có cách nào phát hiện ra nàng đâu, vì nàng là một phần của chúng ta, không phải một người tách biệt." Bạch Tinh chỉ vào bên trong hang động.
"Người vẫn như thế nói triết lý khó hiểu." Kiến Nguyệt cười nói, dựa vào trong lòng nàng.
"Hôn em đi." Kiến Nguyệt ngẩng đầu, chu môi với nàng nũng nịu nói.
"Chúng ta đang ở giữa bên ngoài đấy." Bạch Tinh cười nói.
"Mặc kệ, cũng đâu phải làm chuyện gian dối." Kiến Nguyệt kéo nàng lại gần, bĩu môi.
Bạch Tinh cười nhạt, cúi thấp đầu dán môi lên môi nàng, một tay đỡ lấy eo nàng, tay kia nâng cằm nàng lên, hai người lại nồng nhiệt quấn lấy, khiến cho những người ở bên ngoài hoang mang nhìn vào.
Cửu công chúa đang cùng đại nhân làm chuyện phu thê sao?
Mọi người tròn mắt đổ dồn lại nhìn các nàng, nhiều người tuổi đã lớn cũng không kìm được mà đỏ mặt, cái này so với phu thê còn nồng thắm hơn, có mấy đứa trẻ con tò mò phấn khích chen hàng vào xem, liền bị người lớn che mắt mất.
Bách Thảo thấy đám đông chen lấn, tò mò cũng đi vào trong xem, cô kiễng chân lên, vươn cổ nhìn về phía đám đông nhìn, phát hiện Cửu công chúa và đại nhân hai người không che giấu gì mà công khai trước ban ngày, thân mật đến không thể tả.
Cô mặt đỏ bừng, nhưng tim lại nhói đau, hai cái tai cụp xuống, ủ rũ rời đi.
Kiến Nguyệt chỉ là vừa mới hôn nàng một cái, so với thường ngày còn nhanh chóng hơn, nào ngờ vừa mới dời môi, phát hiện phía sau mình cả làng đều chạy đến hóng hớt, ánh mắt hiếu kỳ kinh ngạc đổ dồn về.
"Sao, sao lại đông đến thế?" Kiến Nguyệt cảm giác như mình đi ăn vụng quên không chùi mép, nên bị cả dòng họ đem ra bêu xấu không bằng.
Nào ngờ nàng định đẩy Bạch Tinh đang không nhìn hoàn cảnh mà vuốt ve eo nàng ra, thì đối phương đột nhiên ôm chặt nàng vào trong lòng, nhấc cằm nàng lên, híp mắt cười nói, "Đã làm thì làm cho chót." Lời vừa dứt, một nụ hôn lại ấn xuống.
Kiến Nguyệt kinh ngạc mở to mắt để nàng hôn, lý trí nói nàng mau buông ra, nhìn tay lại ôm lấy cổ nàng, ấn chặt vào phía mình, cũng chìm đắm vào ôn nhu của Bạch Tinh.
Đợi đến lần nữa dời môi, Bạch Tinh mới vui vẻ nhìn nàng cười, sau đó nắm lấy tay nàng, mười ngón đan xen, dẫn nàng đi ra bên ngoài.
Đám đông thấy các nàng lại gần, vội vàng tách ra nhường đường, nhưng vẫn hiếu kỳ mà dính chặt ánh mắt lên cả hai.
"Ta muốn trở thành phò mã của Cửu công chúa các ngươi, không biết ý các ngươi thế nào?" Bạch Tinh dẫn nàng đến trước mặt bọn họ, đột nhiên nói, khiến Kiến Nguyệt không dám tin được ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó lại nhìn về phía đám đông cũng hoang mang không kém.
"Cái này..." Một người trong số đó gãi đầu khó xử nói, cái này hình như không hợp với quy luật, nào có chuyện nữ tử cùng nữ tử, nam nữ mới là cặp đôi hợp lý lẽ.
"Được." Nào ngờ một thanh niên trèo lên nóc nhà phấn khích hét lên, khiến đám đông đang im lặng đổ dồn về hướng hắn.
Đám bạn hắn cũng kích động bật cười, vỗ tay rầm rộ, hô lớn, "Được, mau hôn đi."
"Ngay tại đây bái đường."
"A Dũng, ngươi mau xuống đây, ăn nói vớ vẩn gì thế, tin ta đánh chết ngươi ngay không?" Một nam nhân trung niên tức giận nói.
"Hú, đại nhân muốn trở thành phò mã của Cửu công chúa phải trải qua thử thách của chúng ta đã." Đám thanh niên khác cũng hùa theo hét lớn, hoàn toàn lấn át những lời bán tán.
"Việc này không hợp trời đất, các ngươi điên sao?" Nữ tử thấy đám đông bất đầu hò hét tán thành, liền nổi giận chửi.
"Đại nhân là người cứu chúng ta, Cửu công chúa là điện hạ của chúng ta.
Việc này còn để chúng ta xen vào sao? Ngươi không thấy ngại sao?" Một người bắt đầu cãi nhau với đám người phản đối, rất nhanh mọi người đều như cái chợ, mỗi người một ý kiến, có người không quan tâm nhưng lại thích ở lại xem ai thắng, có người rời đi.
"Nữ tử làm thế nào để sinh con? Ai cũng như thế thì sẽ tuyệt chủng mất."
"Ngươi chăm sóc con nhà mình cho tốt đi, ta thấy ngày nào ngươi uống rượu cũng đánh đập nó đấy."
"Nam nhân xây nhà nữ tử xây tổ ấm mới là đúng, hai người nữ tử thì làm được cái gì?"
"Nhà chúng ta là do đại nhân ban cho a, tổ ấm của chúng ta là phước của Hồ Vương a."
"A Hoàng, ta yêu ngươi."
"A Tuấn, ta cũng thế."
"Hai thằng trời đánh kia, mau đứng lại."
Kiến Nguyệt nhìn cảnh tượng huyên náo này, thực chất nàng có chút xúc động, là bởi vì nàng cứ nghĩ thứ đối mặt sẽ chỉ là lời nhục mạ, nào ngờ vẫn có người đứng ra bênh vực, ủng hộ các nàng, còn người tranh thủ tỏ tình, khiến nàng dở khóc dở cười.
Nàng ngẩng đầu nhìn Bạch Tinh, thấy nàng cũng chỉ đang mỉm cười xem kịch hay.
Nào ngờ tộc trưởng gõ gậy xuống đất, mặt đất liền rung lên, mọi người vì thế dừng bán tán lại, nhường đường cho hắn.
Tộc trưởng đi về phía các nàng, không rõ là biểu cảm gì.
Mọi người đều hồi hộp nhìn theo hắn, khiến Kiến Nguyệt cũng có chút căng thẳng theo, mà đợi đã, rõ ràng bản thân chức lớn hơn mà nhỉ?
Tộc trưởng liếc về phía các nàng, sau đó mới mở miệng nói, "Nếu phò mã thật tâm thật ý đối xử tốt với Cửu công chúa, Cửu Vĩ tộc mới yên tâm cho người cưới nàng."
Lời này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, vì thế có người hoan hỉ đồng tình, có người ngỡ ngàng ngơ ngác, lại có người căm phẫn nghiến răng.
"Điên rồi sao?"
"Á à, đồ ăn cháo đá bát, mau cút khỏi đây." Đám thanh niên lập tức đè đầu cưỡi cổ hắn.
Bạch Tinh nén cười, gật nhẹ đầu, nhìn thẳng về đám đông, kiên định nói, "Ta hứa sẽ không để Cửu công chúa chịu bất cứ thiệt thòi nào."
Lời vừa dứt, những người ủng hộ vỗ tay ầm ĩ, khiến hang động vang lên tràng pháo, bọn họ còn hò hét như đi hội.
Kiến Nguyệt khoé miệng cong lên, đáy mắt chứa chan nhu tình mà ngẩng đầu nhìn nàng.
"Mau bái đường đi."
"Đám cưới của công chúa tuỳ tiện đến thế sao?"
Tiếng cười đùa vang đến tận phía xa, lan ra cả ngoài động, An Sinh đang ngồi trên đám mây cách đó không xa, đung đưa chân nhìn về hang động, thỉnh thoảng sẽ bật cười.
"Liệu con người sẽ chấp nhận mối tình này?"
"Chấp nhận hay không chấp nhận, bất kể khi nào và điều gì vẫn sẽ có hai điều này tồn tại, quan trọng là bên nào sẽ giành được ưu thế hơn vào thời điểm đó, con người luôn tự giới hạn bản thân bằng những điều do chính con người tưởng tượng ra, rồi lại sinh ra những con người sẽ phá vỡ những điều ấy, chúng ta lâu nay có bao giờ bận tâm về mai sau, nên không cần phải bận tâm về xã hội con người sau này."
"Thời gian và các sự kiện, chỉ là một vòng lặp không ngừng mà thôi."
"Vì sao con người luôn cố gắng đem mọi thứ trở thành thứ hữu hình đến thế? Lẽ nào con người sợ hãi những thứ vô hình như chúng ta?"
"Vô hình hay hữu hình, chỉ là những tần số rung động ở mức độ khác nhau mà thôi."
Các nàng bị đám đông vây quanh lại, nói những thứ điều chúc phúc, sau đó bắt đầu đổi đề tài, kể về cuộc sống thường nhật của mình, khiến Kiến Nguyệt được mở mang tầm mắt, thấy bách tính cũng trở nên cởi mở với mình hơn, không còn rụt rè như trước nữa, vì thế nàng ít nhiều hiểu được về bọn họ nói riêng và Cửu Vĩ tộc nói chung.
Phải gian nan lắm nàng mới có thể rời đi, dân chúng đều vây chặt lấy, còn không ngừng đem đồ ăn, da thú mới săn bắt được đưa cho nàng, nhưng đều bị từ chối nhẹ nhàng.
Mọi người tiễn các nàng ra tận cửa hang, xác định không nhìn thấy bóng dáng người nữa mới quay trở về.
"Thật không ngờ những người ở thời đại này vẫn có người như thế phóng khoáng, không để luân lý ràng buộc." Từ khi thành thật với Bạch Tinh, Kiến Nguyệt cảm giác mình chuyện gì cũng dễ dàng nói với nàng hơn, cũng không có gì phải đè nén nữa.
"Ở thời đại Nguyệt nhi thì sao?"
"Ở thời đại em, nữ tử với nhau có thể kết hôn, nam tử cũng như thế.
Thậm chí giữa hai nữ tử còn có thể mang thai." Kiến Nguyệt vui vẻ nói.
Bạch Tinh xoa cằm, cười nói, "Vạn sự luôn biến đổi, quan điểm được cho là đúng đắn, ngày mai chưa biết chừng lại bị cho là cũ kĩ, bảo thủ."
"Ừm, đúng thế." Kiến Nguyệt không thể không tán đồng nói.
"Đi nào." Bạch Tinh vươn tay ra, mỉm cười với nàng, "Ta đưa em đi xem tuyết."
Kiến Nguyệt nắm lấy tay nàng, vút một cái, nàng chỉ thấy có một tia sáng trắng loá ở trước mắt, đợi đến khi nàng nhận thức lại được, đã thấy trước mắt là đồng bằng trắng, tuyết phủ dày đến cả mặt đất chỉ còn màu trắng xoá đến loá mắt, những cái cây đã bị chôn vùi mất phần gốc, khiến cho người khác cảm tưởng chúng mọc lên từ tuyết thì hơn.
Những hạt tuyết lâm râm dưới bầu trời xám xịt, còn có bông hoa tuyết đậu lên vai nàng.
Ở phía xa xa, có một ngọn núi chìm trong sương mây đã bị tuyết nhuộm trắng như người già tóc bạc, trầm tĩnh mà uy nghiêm.
Gió thổi từng cơn lại từng cơn tựa tiếng thì thầm, heo hút qua những cánh rừng thông nay đã phủ trắng tuyết như những người khổng lồ, sắc bén như những lưỡi dao cứa qua làn da vì nẻ mà ửng hồng, cái rét thấu xương.
Kiến Nguyệt đang ngơ ngác nhìn màn tuyết đến muốn quáng gà, hơi thở của nàng từng làn khói phả ra, bay lên trời rồi biến mất, chợp thấy có thứ gì đó nằng nặng trên vai, quay đầu nhìn lại thấy Bạch Tinh từ lúc nào đã lấy ra cái áo lông thú khoác cho mình.
"Người có muốn đắp người tuyết không?" Kiến Nguyệt cười nói.
"Được, ta rất tò mò về thứ đó đấy." Bạch Tinh gật đầu nói.
"Vậy người phải làm cùng em." Kiến Nguyệt ngồi xuống đất, vo tuyết lại như miếng cơm nắm, tay có chút buốt, nhưng không đến nỗi lạnh.
Bạch Tinh ngồi bên cạnh xem nàng làm hai cục tuyết tròn vo, cái lớn cái nhỏ, có chút khó hiểu, nhưng vẫn làm theo.
Kiến Nguyệt chồng hai cục tuyết lên, sau đó lấy que củi cắm vào làm tay, bởi vì thiếu nguyên liệu, nên nàng đành cẩn thận vẽ mặt của nó, "Xong rồi."
Nàng quay lại nhìn Bạch Tinh, thấy hai cục tuyết tròn vo bằng nhau như hai dấu chấm, liền bật cười nói, "Vì sao đầu lại to bằng thân?"
Bạch Tinh nhìn con người tuyết mới hiểu ra vo tuyết để làm gì, nhún vai, "Đầu ta to bằng thân."
"Bởi vì thiếu mất thứ để trang trí, nên nó không được quàng khăn đội mũ ấm." Kiến Nguyệt nhìn người tuyết của nàng, cười nói.
"Nó là tuyết, vì sao lại cần những thứ đó?" Bạch Tinh hiếu kỳ hỏi, cũng bắt chước nàng, cẩn thận vẽ gương mặt nó.
"Lẽ nào để nó trần như nhộng." Kiến Nguyệt nhìn biểu cảm của người tuyết cau có, đây là nàng ấy sao?
"Cũng đúng, nhưng nếu là Nguyệt nhi thì ta hy vọng như thế." Bạch Tinh phủi tay, thản nhiên nói.
"Người, rốt cuộc cả ngày nghĩ đến thứ gì thế." Kiến Nguyệt xấu hổ đẩy nàng một cái.
"Đương nhiên là nghĩ đến em rồi." Bạch Tinh bật cười, hai người đùa giỡn ở dưới tuyết.
"Chúng ta đắp người tuyết khổng lồ đi." Kiến Nguyệt nhìn xung quanh một màn trắng xoá, căn bản là đủ để cho các nàng chạy tung tăng đến khi mệt.
"Làm thế nào?" Bạch Tinh đỡ nàng dậy, tò mò hỏi.
Kiến Nguyệt vo một cục lại, để nó lăn ở dưới đất, "Người làm cùng em đi."
Vì thế hai người giữa mưa tuyết lăn một cục tuyết khổng lồ như viên bi, đến khi nó cao gấp đôi người Bạch Tinh, Kiến Nguyệt mới cảm khái, hình như nàng làm hơi quá đà, thấy phần đường vì bị lăn mà trũng xuống một chỗ.
"Cũng lăn một cái tương tự như thế sao?" Bạch Tinh chống eo nhìn viên tuyết ở trước mặt, tự hào nói.
"Hình như có hơi to, lát nữa chúng ta đặt đầu nó lên kiểu gì?" Kiến Nguyệt dở khóc dở cười nói.
"Không cần lo, có ta ở đây." Bạch Tinh dắt nàng đến một chỗ khác, tiếp tục nặn, hình như nàng rất thích xây người tuyết.
Một lúc sau, quả bóng tuyết thứ hai đã làm xong, rút kinh nghiệm lần trước, lần này nàng cố tình vo nhỏ hơn, "Thế nào?"
"To thế này chúng ta nên lấy gì làm mắt?" Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn người tuyết to gần bằng một căn nhà cấp bốn, nàng chưa bao giờ nhìn thấy người tuyết nào lớn đến thế a.
"Quả nho khô."
"Quả nho nào to đến thế, trên đời có người nào mắt nhỏ đến như thế." Kiến Nguyệt buồn cười nói.
"Nho của ta to đến thế." Bạch Tinh liền biết ra hai quả nho khô to ngang nửa người.
"..." Được rồi, với đối phương chuyện gì cũng có thể.
Vì thế đôi mắt đột biến như thế đã hoàn thành, Kiến Nguyệt mới nói tiếp, "Còn có mũi và miệng nữa."
"Thứ gì để làm mũi?"
"Thường thì là cà rốt." Kiến Nguyệt vuốt cằm nói.
"Cà chua không được sao? Cái mũi đỏ sẽ đáng yêu hơn đấy."
"Người còn có quả cà chua khổng lồ?" Kiến Nguyệt quay đầu nhìn nàng.
"Đúng." Bạch Tinh hồn nhiên gật đầu.
"Nhưng làm sao để khiến nó cắm được lên đấy, cà chua lại trơn, nhỡ như nó rơi vỡ..."
Kiến Nguyệt còn chưa nói dứt lời, một quả cà chua tròn xoe đỏ chót ở trên mặt nó.
"Ai cho người dùng phép thuật chứ?" Kiến Nguyệt phản đối nói, quá vô lý, quá mức vô lý.
"Thì có quả nho với quả cà chua nào to như thế chứ." Bạch Tinh nhún vai nói.
"Phần miệng của nó em có muốn vẽ không?" Bạch Tinh lấy ra một cây bút, cười nói.
"Vẽ sao? Nhưng em không tới."
"Để ta đưa em lên."
Thế là một người tuyết khổng lồ còn rất kì quái đã được hình thành, đôi mắt đen láy, cái mũi đo đỏ cùng cái miệng mỉm cười nhìn về đằng trước.
Kiến Nguyệt phủi tay nhìn thành quả của mình, tự hào chống eo, lại thấy có người kéo tay mình.
"Có lạnh không?" Bạch Tinh dịu dàng ủ ấm tay nàng.
Kiến Nguyệt ngơ ngác nhìn đối phương, cảm giá tim đã tan chảy như tảng băng gặp nước ấm, rũ mi xuống, ngại ngùng lắc nhẹ đầu, nói, "Không."
"Nếu vậy, đã đến lúc em phải chơi với ta." Bạch Tinh nở nụ cười rạng rỡ ra, bất quá Kiến Nguyệt dự cảm không lành.
"Chơi cái gì?" Nàng nghi ngờ nhìn đối phương.
"Ném tuyết." Bạch Tinh nói xong liền buông tay nàng ra, hai bức tường tuyết lập tức mọc lên.
Kiến Nguyệt biết ngay nàng sẽ nghĩ đến thứ xấu xa mà, cũng nhanh chóng nấp sau bức tường, lè lưỡi nói, "Em sẽ không thua đâu."
"Vậy thì phải xem." Bạch Tinh từ sau bức tường nói.
Kiến Nguyệt vo những cục tuyết lại, cũng đã vo được hơn hai mươi viên, mới lấp ló nhìn ra, thấy Bạch Tinh cũng đang thò đầu ra ngoài.
Cơ hội đến.
Nàng lập tức ném cục tuyết trên tay, ném thẳng về phía đối phương, nào ngờ Bạch Tinh phản xạ nhanh lẹ, thụt đầu vào, cục tuyết bị ném xuống đất, nàng lại thò đầu ra, nhắm mắt thè lưỡi, "Lêu lêu, trượt rồi."
Kiến Nguyệt bị bộ dạng của nàng làm cho tức cười, lại tiếp tục ném tuyết, đến khi thấy tuyết đã hết, đối phương lại chẳng hề hấn gì, bực mình ném một cục tuyết, nhân lúc nàng tránh né liền chạy đến sào huyệt của nàng, xông thẳng tiến công.
"Ồ, hung dữ quá." Bạch Tinh thấy nàng chạy lại, liền nhanh tay phản công, liên tục ném tuyết về phía nàng, một chút cũng không thương tiếc.
"Bạch Tinh, đợi đấy." Kiến Nguyệt bị nàng tấn công đến tức, sau đó liên tục ném tuyết về phía nàng, nhưng Bạch Tinh năm lần bảy lượt dễ dàng tránh né, còn tiếp tục chọc tức nàng.
Hai người cứ như thế tranh đấu, đến nỗi mặt đất bằng phẳng nay trở thành bãi chiến trường, những dấu chân dẫm đạp, chạy đi chạy lại, những vốc tuyết cứ bị đào lên rồi lại bị ném đi, tiếng cười đùa, hò gọi náo nhiệt vô cùng, lấn át mất sự lãnh khốc khắc nghiệt của mùa đông.
Phải đi Kiến Nguyệt bắt đầu đuối sức, nàng thấy mình chiến tích đầy mình, còn đối phương cứ nhởn nhơ chạy đi, còn cười đến vô cùng đắc chí.
Nàng bĩu môi, đôi mắt long lanh đỏ bừng, giận dỗi không thèm để ý đến nàng, khiến Bạch Tinh ngơ ngác, "Ơ, ơ kìa."
Bạch Tinh thấy đối phương bắt đầu mít ướt, đành bỏ nắm tuyết xuống, đi về phía nàng, thấy Kiến Nguyệt giận dỗi quay lưng đi, nàng dở khóc dở cười nói, "Được rồi, đừng giận ta nữa —"
Bụp.
Một nắm tuyết ném thẳng vào mặt nàng.
Được lắm, dám dùng mỹ nhân kế.
"Em thắng." Kiến Nguyệt thấy nàng biểu cảm sốc nặng, liền đắc ý cười nói.
"Được, em thắng." Bạch Tinh thấy nàng cười vui vẻ, cũng không so đo nữa, mỉm cười nói.
Kiến Nguyệt tuy là muốn trả thù, nhưng vẫn vươn tay lên, thay nàng phủi tuyết đi, xác nhận không có bị thương mà cười tiếp.
Nàng bị trận đấu tuyết vừa nãy hành đến kiệt sức, vì thế không nghĩ nhiều nằm hắn xuống tuyết, ngước mắt nhìn bầu trời xám xịt dày đặc mây kia.
"Thái nhi, em làm thiên thần này." Kiến Nguyệt giang hai tay hai chân ra, tựa như con chim non tập bay nói, thích thú nghịch ngợm.
Bạch Tinh nhìn dưới nền tuyết bị nàng quét đến xuất hiện hình thù kì lạ, chỗ nào giống thiên thần? Nhưng vẫn nằm cạnh nàng, bắt chước theo.
Hai người đùa giỡn dưới màn tuyết sương, tiếng cười vang đi tận trong rừng, con nai đang đi kiếm ăn ngẩn đầu lên, ngơ ngác nhìn về phía nàng, sau đó bật nhảy rời đi.
Tuyết ngày càng dày, trời cũng ngày tối, dấu chân dần dà bị tuyết mới lấp mất, có hai nữ tử đang nắm tay nhau trở về.
Kiến Nguyệt thấy tuyết cũng đã phủ trước hang động, ước chừng ngày mai đất sẽ một màu trắng xoá giống nơi vừa nãy.
"Có muốn ngâm người không?" Bạch Tinh cẩn thận đỡ lấy nàng.
"Có." Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu.
Nàng đi đến hồ nước nóng, làn khói ẩm khiến cho tuyết đều tan ra, mặt đất đều trở nên trơn trượt, còn có những ánh sáng đến từ hoa đom đóm, khiến cảnh tượng mờ ảo.
Bạch Tinh rút thắt lưng của nàng ra, từ tốn thay nàng cởi y phục.
Hai người bước xuống dục trì, cảm thấy da thịt như nở ra, thoải mái vô cùng.
Kiến Nguyệt nhắm mắt lại, hưởng thụ hơi nước ấm đến bất giác nở nụ cười, sau đó quay sang nhìn Bạch Tinh, thấy nàng đang ngây ngốc nhìn mình, khiến Kiến Nguyệt có chút muốn cười.
"Nguyệt nhi."
"Ừm?"
"Em có muốn làm không?".
Danh Sách Chương: