Khánh Vy kinh ngạc đến không nói lên lời, nàng chỉ mở to mắt nhìn Khương Húc Nguyệt, xác định mình không nghe lầm.
Nàng nhìn đôi mắt đầy vết sẹo kia, lại nổi lòng đau xót, tay vươn lên vuốt ve mặt nàng, nở ra nụ cười, nhìn vành mắt lại đỏ lên.
"Thật sao?" Khánh Vy kinh hỉ nói, trong lòng như trận sóng cuồn cuộn ngoài biển khơi, kích động vui vẻ đến không thể hơn.
"Thật." Khương Húc Nguyệt nắm lấy tay nàng đang ở trên mặt mình, tay khác vươn đến vuốt ve đối phương.
"Húc Húc, thật sao? Nhưng bằng cách nào?" Khánh Vy mừng rỡ kéo nàng vào trong lòng, ôm chặt lấy.
"Ta đã thành công khai mở con mắt thứ ba, cũng vì thế mà đột phá đến tiên giới." Khương Húc Nguyệt dựa lên vai nàng nhẹ nhàng nói, tay không kìm được mà vuốt ve mái tóc đen tuyền kia.
"Húc Húc, chúc mừng ngươi, ngươi thật giỏi." Khánh Vy thay nàng vui mừng, đến mũi bắt đầu nghẹn lại.
"Khánh Vy, ta xin lỗi." Khương Húc Nguyệt ngập ngừng nói, áy náy không thôi.
"Vì sao phải xin lỗi?" Khánh Vy lo lắng nhìn nàng.
Khương Húc Nguyệt cúi thấp đầu xuống, tóc cũng vì thế rũ xuống, cắn môi hối lỗi, "Ta đã không nói cho ngươi, thực chất từ hai tháng trước, ta đã có thể nhìn thấy lại, nhưng ta, ta không biết nên nói thế nào với ngươi, chuyện quan trọng như thế này ta lại chần chờ không nói.
Khánh Vy, ta không phải cố ý, chỉ là —"
"Không sao, đừng tự trách mình." Khánh Vy vuốt nhẹ gương mặt nàng, trìu mến nói, "Ngươi cuối cùng cũng được nhìn thấy lại ánh sáng, ta thật lòng mừng cho ngươi."
Khương Húc Nguyệt nắm chặt lấy tay nàng, môi khẽ run, nhưng ngữ khí vô cùng kiên định, "Khánh Vy, từ nay để ta chăm sóc cùng bảo vệ ngươi.
Ngươi đã vì ta suốt bấy lâu nay, nay cũng đến lượt ta rồi."
Khánh Vy ngây ngốc nghe nàng nói, sau đó rũ mi xuống, cười nhạt, "Ừm, chúng ta cùng bảo vệ, cùng chăm sóc nhau, có được không?"
"Khánh Vy..." Khương Húc Nguyệt quyến luyến nhìn nàng, sau đó vươn người lên, đặt nhẹ môi mình lên môi nàng, "Được, hoàn toàn được."
Khánh Vy bị hành động của nàng làm cho sửng sốt, Khương Húc Nguyệt từng có một đoạn thời gian bị lãnh cảm, cũng không chủ động, chỉ là sau một trận ốm nàng ấy khi tỉnh lại trở nên nhiệt tình đến lạ, nàng nghĩ đến đây nhanh chóng hoàn hồn lại, cười nhẹ gật đầu, "Không còn sớm, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi."
Khương Húc Nguyệt nằm trên giường, nhìn nàng hí hửng vui vẻ tựa hài tử có đồ chơi, khoé miệng bất giác cong lên, "Khánh Vy."
"Ừm?" Khánh Vy đang cởi áo khoác ngoài, quay đầu nhìn nàng.
"Ngươi đã bao giờ nghĩ đến chuyện ở triều đình chưa? Về số phận của Lê phủ."
Khánh Vy cởi áo ngoài xong, chỉ còn lại áo ngủ mới bò lên giường, nằm xuống bên cạnh nàng, thở dài một tiếng, "Đã nghĩ tới."
"Nếu chúng ta có một cơ hội phản công thì sao?" Khương Húc Nguyệt tựa lên vai nàng, vuốt ve lồng ngực nhẹ giọng nói.
"Sao cơ?" Khánh Vy kinh ngạc nhìn nàng, hoàn toàn không hiểu ý tứ này.
"Kiến Nguyệt lần này đến đây, là để giúp chúng ta." Nàng nói nhỏ, đem toàn bộ mọi chuyện đều kể lại không thừa không thiếu.
Khánh Vy mím môi, bất giác liếc ra ngoài cửa, một hồi lâu sau mới nói, "Vậy là, Húc Húc quyết định tham gia với nàng ấy?"
"Đúng thế." Khương Húc Nguyệt đặt cằm lên vai nàng, ngẩng đầu nhìn.
"Húc Húc ở đâu, ta ở đó, chúng ta còn cơ hội khác sao?" Khánh Vy cười nhẹ nói, lời nói nhẹ nhàng tựa như lông vũ.
"Ta sẽ không để phủ Lê lâm vào tình cảnh dồn ép vào chân tường đâu." Khương Húc Nguyệt nghiêm túc thề hẹn.
Khánh Vy quay đầu nhìn nàng, sau đó gật nhẹ đầu, đưa tay luồn qua mái tóc mượt mà, "Đừng lo, chúng ta cũng sẽ không để người khác tuỳ ý bắt nạt đâu."
Khương Húc Nguyệt nghe nàng nói, mới an tâm được phần nào, cũng nở nụ cười nhạt, hôn nhẹ nàng một cái.
Cả huyện bị sự tĩnh lặng của màn đêm nuốt chửng lấy, chỉ có mấy chiếc đèn lồng ngoài cổng đang nhấp nháy đung đưa trong gió.
"Ta đến muộn rồi sao?"
Thiếu nữ đong đưa nhìn gian phòng nay đã khoá chặt cửa, bên trong không còn chút hơi thở nào nữa, hiển nhiên chủ nhân đã không ở.
Ả bĩu môi, nhìn xung quanh viện, liếc lên toà điện đang bay trên không trung kia, ánh đèn vẫn còn.
Ả ung dung đi lang thang, hoàn toàn không sợ hãi, cũng không hề để tâm đến đây là đâu.
Vừa đi vừa ngâm hát, chợp thấy có một bóng người.
"Ai?"
Tú Nghệ Anh trong thời gian tâm trạng suy sút, nàng chôn vùi ở trong phòng, ai cũng không muốn gặp, càng không dám trở về nhà, vì thế quyết định ở lại trông coi Trường An.
Nàng vì không muốn nhìn thấy ai, nên lựa chọn gác đêm, phải đợi mọi người đều đi nghỉ rồi mới ra ngoài đi dạo.
"Bằng hữu à, ta đi lạc." Ả nhìn thấy Tú Nghệ Anh, nháy mắt một cái.
Tú Nghệ Anh cau mày nhìn người ở trước mặt, nàng nhớ hình như chưa từng gặp người này bao giờ, chẳng lẽ là sư tỷ, vì thế nói, "Cũng đã muộn, sư tỷ nên trở về, đừng cản trở ta canh gác."
"Ai dà, ngữ khí lạnh lùng đến thế, hẳn là đang có tâm sự." Ả cười cợt nói.
Nghệ Anh có chút nổi giận, dạo gần đây tâm trạng nàng không tốt, dễ nổi cáu, nay lại thấy một người không đúng đắn uốn éo bỡn cợt, đột nhiên nhớ đến một người.
Tú Nghệ Anh không để ý đến đối phương nữa, lạnh lùng tiếp tục đi về phía trước.
"Là vì Yêu Kiến Nguyệt sao?"
"Ngươi nói gì?" Tú Nghệ Anh nhíu mày quay đầu nhìn ả, tức giận nói.
"Ai dà, Yêu Kiến Nguyệt từ khi đến đây đã trở thành ngôi sao sáng, mọi nhất cử nhất động đều có người chú ý, nàng năm lần bảy lượt tranh giành với ngươi, nay khiến ngươi cùng phụ thân quan hệ trở nên tồi tệ, còn nàng thản nhiên trở về đoàn tụ với gia đình, chậc chậc, thật là gian trá." Ả chậc lưỡi nói, lắc đầu nhún vai.
"Ngươi muốn châm ngòi kích đểu chúng ta sao? Cách này cũng quá cũ rồi đấy, ta mới không dính bẫy đâu." Tú Nghệ Anh nhướn mày bình thản nói.
"Ta chỉ nói sự thật mà thôi, ta đối với ngươi không quen không thân, không thù không oán, vì sao ta phải làm thế? Ngươi hỏi người khác xem, bọn họ có nói khác ta không." Ả nhún vai, sau đó xoay người đi, vừa đi vừa hát.
Tú Nghệ Anh cắn môi nhìn ả ta lắc lư rời đi, cố gắng đè nén cơn giận của mình.
Bình tĩnh, ả nhất định muốn chọc tức mình mà thôi.
Sáng hôm sau, lúc Khương Húc Nguyệt tỉnh dậy, nàng đi ra ngoài liền nhìn thấy Kiến Nguyệt đang ở dưới vườn đẩy xích đu cho Tiểu Hắc, trông chơi đùa còn rất vui vẻ.
"Kiến Nguyệt." Nàng gọi.
Kiến Nguyệt đang chơi xích đu, thấy có người gọi mình, lập tức ngẩng đầu nhìn lên, thấy Khương Húc Nguyệt đang mỉm cười chào mình.
"Mau xuống đây." Kiến Nguyệt cười nói.
Đúng lúc này Khánh Vy cũng đi ra, nàng chào Kiến Nguyệt một tiếng, sau đó mới đi cùng Khương Húc Nguyệt, "Ấy, vì sao Tiểu Hắc lại nhỏ như con chim sẻ thế kia?"
"Ngươi cũng thấy nó nhỏ đi sao?" Khương Húc Nguyệt liền nói.
"Đúng thế, hơn rất nhiều." Khánh Vy gật đầu.
Khương Húc Nguyệt chỉ nhướng mày, nhưng nàng lại nói nó trước đây nhỏ như thế, rốt cuộc là nó trước đây trông như thế nào.
"Ngươi đi quân doanh sao?" Kiến Nguyệt ăn xong, thấy Khánh Vy thay sang nam trang, búi cao tóc lên, liền hiếu kỳ hỏi.
"Đúng thế." Khánh Vy cười nói, "Ta là đi luyện võ ở quân doanh, nếu Kiến Nguyệt cần gì cứ đến tìm Húc Húc, nàng hiện tại giúp chúng ta trông nhà."
"Được, ngươi đi cẩn thận." Kiến Nguyệt gật đầu.
Nàng nhìn hai người tiễn nhau ra cửa, không kìm được mà nở nụ cười, thấp giọng nói, "Làm sao giống như thê tử tiễn phu quân."
"Bỏ chữ giống đi, các nàng chính là." Bạch Tinh góp ý cho nàng.
Kiến Nguyệt mỉm cười đặt cằm lên cái đầu nhỏ kia, nàng vì sao cảm thấy thời đại này mọi người lại thoáng đến thế, nàng vẫn chưa thấy mấy lời hiếu kỳ xúc phạm hay phản đối, tất cả đều thản nhiên chấp nhận như không có gì đặc biệt.
Lẽ nào nàng là xuyên vào tiểu thuyết bách rồi.
"Mặc dù bây giờ là mùa đông, không ngờ ở đây khí hậu lại như mùa hè." Kiến Nguyệt thấy Khương Húc Nguyệt quay vào, liền nói.
"Đúng thế, càng về phía Nam thì chỉ có hai mùa mưa và khô thôi, mạn Bắc thì may ra còn có bốn mùa." Khương Húc Nguyệt giải thích.
"Chuyện chúng ta ta đã nói với Khánh Vy, nàng đã đồng ý." Khương Húc Nguyệt nhớ đến chuyện tối qua, lập tức kể lại cho nàng.
"Vậy chúng ta đi tìm Ngô công tử." Kiến Nguyệt nghe thấy thế, vui mừng nói.
"Hắn họ Ngô sao?"
"Đúng thế."
Ba người đi đến khu rừng trước đây, Khương Húc Nguyệt thỉnh thoảng không kìm được mà lén nhìn con cáo thò mỗi cái mặt ra khỏi vạt áo Kiến Nguyệt, nó đang nhắm mắt lại, có lẽ là đang ngủ?
Vụt.
Một thân ảnh từ trên cây nhảy xuống.
"Cô nương đã nghĩ kĩ rồi sao?" Ngô Quốc Nam phát giác có người đang đến gần, đoán là đối phương, liền nhảy xuống, cũng nhìn sang người bên cạnh, kinh hỉ cười nói, "Nguyệt cô nương."
"Ngô công tử, đã lâu không gặp." Kiến Nguyệt mỉm cười gật đầu.
"Hai người quen biết sao?" Ngô Quốc Nam mắt đảo lên các nàng liên tục, cảm khái nói.
Hắn cảm thấy thế giới thật nhỏ bé, đi một vòng thế nào lại thành người quen.
"Đúng thế, nàng là bằng hữu của ta." Kiến Nguyệt cười nói.
"Vậy quá tốt rồi.
Cô nương, xin hỏi đáp án của người là?" Ngô Quốc Nam vui vẻ nhìn về phía nàng.
"Chúng ta đồng ý, là bởi vì tin tưởng Kiến Nguyệt." Khương Húc Nguyệt gật đầu nói.
"Tốt, vậy chúng ta đến nơi khác, nơi đây không tiện." Ngô Quốc Nam nhiệt tình nói, nếu đã trở thành người chung chiến tuyến, hắn nhất định sẽ đối đãi cẩn thận như đối đãi tri kỷ.
Các nàng đi theo hắn, Ngô Quốc Nam cảnh giác đề phòng khắp nơi, xác nhận không có ai đi theo mới dẫn đường, trên đường lại nhận ra thứ gì đó không đúng, "Kiến Nguyệt cô nương, Bạch cô nương đâu?"
Kiến Nguyệt nghe hắn hỏi, giật thót mình, phải rồi, hắn có biết đến Bạch Tinh.
Nàng lén nhìn về phía Khương Húc Nguyệt, thấy đối phương sắc mặt bình thản của người ngoài cuộc, mới cười nói, "Nàng có chút việc bận."
"Ra vậy." Ngô Quốc Nam gật gù tin tưởng.
Mọi người đi đến cái miếu cũ nát, bức tượng thờ đền đã vỡ đến mất cả đầu, lớp sơn cũng đã tróc ra mất, Ngô Quốc Nam đóng cửa lại, xung quanh liền tối om, hắn ngồi xuống mò mẫm đằng sau tượng, cạch một tiếng, sau đó lại xuống đất mò từng viên gạch, lại có tiếng lạch cạch, cuối cùng mới vặn đầu ngón tay tượng, một đường hầm bí mật mở ra.
"Chỉ cần làm sai một thao tác, nơi đây liền chìm trong mũi tên độc." Hắn nói, sau đó thắp một cây đuốc lên, chiếu sáng cho các nàng.
Dẫn đường đi về phía trước, vừa đi vừa chiếu đèn.
Kiến Nguyệt càng đi sâu càng thấy ngột ngạt, đường hầm ở đây giống như thành Giao Chỉ, có lẽ đi sai một đường thôi cũng sẽ thịt nát xương tan, bọn họ có thể làm những mật đạo bí ẩn thế này, nghĩa là kế không phải gần đây mới có.
"Nhị vị cô nương, chúng ta đã đến, nơi đây là nơi chúng ta bàn bạc kế hoạch, khả năng bị người ngoài nghe lén là rất thấp, vì chỉ có người mở hầm, chuông sẽ vang lên cảnh báo, nếu như hầm mở không nằm trong kế hoạch, thì dù là người của chúng ta, cũng sẽ bị diệt khẩu bằng hàng ngàn bẫy ẩn." Ngô Quốc Nam chỉ về cái chuông nhỏ kia.
"Các ngươi cẩn thận thế này, chẳng trách chưa từng bị bại lộ." Khương Húc Nguyệt không kìm được cảm khái nói.
"Nếu có một người bị bại lộ, chúng ta sẽ tìm cách cứu, nhưng nếu kẻ đó có ý định phản bội, ngược lại sẽ bị diệt khẩu." Ngô Quốc Nam cau mày nói.
Kiến Nguyệt nhìn xung quanh, thấy trên tường dán một tờ bản đồ, hình như là là bản đồ của Nam Đường, còn có một phần kẻ ngang qua, có lẽ là lãnh thổ của Nam Hải, trên đó đánh dấu chi chít các kí hiệu mà nàng không thể xem hiểu.
"Đây là những nơi có mật đạo của chúng ta sao?" Kiến Nguyệt chỉ vào nói, thấy ngay cả kinh thành Nam Kinh cũng có tận hai dấu chấm, nàng kinh ngạc trước mật độ căn cứ này, gần như nơi nào ở Nam Đường cũng có một đến hai cái.
"Đúng thế." Ngô Quốc Nam gật đầu, hắn lấy ra hai cái bản đồ, một là bản đồ thế giới, một là bản đồ riêng của Nam Hải.
Kiến Nguyệt nhìn vào bản đồ, có chút ngoài ý muốn, không ngờ người xưa không có thiết bị nào nhưng vẫn có thể vẽ lại gần như chính xác đến thế, nàng kinh ngạc nhìn vào bản đồ thế giới.
Thế giới này có địa lý tương tự thế giới của nàng.
Kiến Nguyệt cau mày nhìn kĩ, có những phần lục địa và hòn đảo mà thế giới không có, nhưng về tổng thể, có thể rất giống.
Nàng liếc nhìn lên thành Cửu Vĩ, lướt dọc xuống, đối chiếu với kí ức của mình.
Rạng Cao Sơn chính là dãy núi Thái Sơn, nhưng vẫn to hơn.
Còn Xích Quỷ sơn mạch, Kiến Nguyệt nhíu chặt mày lại, có một phần rừng ở thế giới nàng nằm trong sơn mạch này.
Sau đó nàng lại lướt xuống, phát hiện địa lý của Nam Hải chính là Đông Hạ hiện tại, nói chính xác hơn là tỉnh Thăng Long.
"Nguyệt cô nương?" Ngô Quốc Nam đang nói chuyện cùng Khương Húc Nguyệt, quay sang thấy Kiến Nguyệt đang nhìn chằm chằm vào bản đồ.
"Có gì kì lạ sao?" Hắn hỏi.
"Không, không sao." Kiến Nguyệt lắc đầu nói, có lẽ chỉ là trùng hợp.
"Hiện nay chúng ta có một vạn quân rải rác khắp nơi, nếu để khởi nghĩa, chúng ta phải đối mặt với một nghìn vạn quân." Ngô Quốc Nam nói.
Một nghìn vạn quân? Những mười triệu người? Kiến Nguyệt kinh hãi, nếu cuộc chiến này nổ ra, sẽ có bao nhiêu khốc liệt.
"Vấn đề không nằm ở số lượng, phần lớn còn nằm ở hậu cần." Khương Húc Nguyệt đột nhiên nói.
"Ý cô nương là?" Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía nàng.
"Một nghìn vạn quân nghe lớn, nhưng có vấn đề nữa là quân nhu.
Nam Đường có lối đánh "lấy thịt đè người", tướng quân đều lấy số lượng để áp đảo đối thủ, nhưng cách này có thể nói là, quá mức vô nhân đạo." Khương Húc Nguyệt cúi đầu nhìn bản đồ.
"Không ngờ cô nương như thế lại rất hiểu về binh pháp." Ngô Quốc Nam gật gù đồng ý.
"Vì thế." Nàng mỉm cười, ngón tay khoanh vùng một nơi trên bản đồ, "Đây là đồng bằng sông Cửu Long, nơi gieo trồng lúa nhiều nhất Nam Hải, chúng ta nếu muốn khởi nghĩa, tuyệt đối không được để mất nơi này, quân đội không có lương thực, rất khó để duy trì, nhân lực có thể theo thời gian mà tăng, miễn là có lương thực, có lương bổng."
Ngô Quốc Nam kinh ngạc nhìn cô nương có miếng vải che mắt kia, không ngờ nàng như thế còn hiểu rõ hơn hắn có hai con mắt nguyên vẹn, trong lòng càng nể phục, tiếp tục lắng nghe.
"Trong thời gian này, các ngươi phải tích cực đào hầm mát tích trữ lương thực và vũ khí.
Ta đã xem qua, những năm này khắp nơi liên tục gặp thiên tai, thường xuyên thiếu hụt lương thực, nay các nước chư hầu, ngoại tộc đang mon men đến biên giới của Nam Đường, bọn hắn không thể không đổ dồn lực lượng lên phía Bắc để bảo vệ." Khương Húc Nguyệt chỉ vào bản đồ thế giới nói.
"Nếu muốn phòng ngự, phải lợi dụng đồi núi phức tạp ở đây, chúng ta hoàn toàn chiếm lợi thế ở điểm này." Khương Húc Nguyệt lại tiếp tục chỉ vào phần lãnh thổ phía Bắc Nam Hải, "Mãnh tướng nào cũng phải sợ địa hình này, bởi vì chỉ cần chúng ta chặn lối ra của thung lũng, ở trên đỉnh núi ném đá cũng đủ dẹp hơn vạn quân."
Kiến Nguyệt nghe nàng nói, không ngừng gật gù tán thành, trong lòng không ngừng cảm thán, may mà mình đã lôi kéo nàng trở về.
"Coi như lối núi đã bị chặn, vậy thì chúng phải đi đường thuỷ." Khương Húc Nguyệt cười nói, đánh dấu lên các con sông lớn nhỏ, thậm chí cả biển.
Ngô Quốc Nam nghe đến đây, liền tự động hiểu, mừng rỡ nói, "Như vậy nếu Lê Đề đốc đồng ý góp sức, chúng ta có khả năng thắng lợi."
Khương Húc Nguyệt gật nhẹ đầu, nói tiếp, "Nhưng chuyện không dễ dàng như thế nói suông, quân đội của Nam Đường quả không thể coi nhẹ, còn có Bắc tướng quân đang trấn thủ ở Nam Hải, Đổng Đại tướng quân, Lương tể tướng và Quốc sư, còn chưa kể đến Long tộc có muốn nhúng tay vào chuyện này hay không, đây là những kẻ không thể coi thường."
Ngô Quốc Nam cắn môi nhìn bản đồ, "Vậy đầu tiên chúng ta phải hạ Bắc tướng quân xuống trước, đồng thời bịp lối chạy thoát kẻo quân tiếp viện đến."
"Không sai, chỉ có một vấn đề là nhân lực của chúng ta không đủ để làm nhiều việc cùng lúc như thế." Khương Húc Nguyệt gật đầu.
"Vậy chi bằng đốt phá lương thực, cướp binh khí, cô lập thành trong thời gian dài thì sao?" Kiến Nguyệt đột nhiên nói.
Khương Húc Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng, mỉm cười nói, "Ta cũng nghĩ như thế."
Ba người thảo luận một hồi lâu, Khương Húc Nguyệt mới nói, "Giờ đây chúng ta nên chuyên chú luyện tập cho quân binh, đồng thời kêu gọi người dân đồng lòng.
Trong thời gian này chúng ta sẽ tích trữ quân nhu, kêu gọi tướng tài, nếu Lê Đề đốc gia nhập, ta sẽ tìm cách cắt giảm lương thực đến Nam Đường, việc này phải xem trong triều có ai nguyện che mắt Đường Vĩnh Long hay không."
Ngô Quốc Nam gật đầu, "Tại hạ sẽ tìm cách gọi Lý huynh đến đây bàn bạc.
Tại hạ đối với chủ tử không rõ, nhưng có thể biết, triều đình đã có nhiều là người của người."
"Chỉ là những kẻ vì lợi ích mà hai mặt thôi, muốn chân chính giúp đỡ, phải là đồng bào, cùng ý chí, cùng máu mủ." Khương Húc Nguyệt cười nói.
Ngô Quốc Nam thấy nàng nói có lý đến không thể cãi, gật đầu nói, "Vậy tại hạ hiện tại sẽ chuẩn bị hậu cần cho thật vững chắc."
Ba người ở trong một góc rừng khuất từ biệt, Ngô Quốc Nam nói xong liền nhảy vọt lên cây, biến mất khỏi tầm mắt, để lại hai nàng.
Kiến Nguyệt thấy trời đã chạng vạng, cả hai nhanh chóng trở về.
Lúc trở về đã thấy Lê Quang Khải cùng Khánh Vy đang ngồi đợi các nàng, "Để mọi người chờ lâu rồi." Khương Húc Nguyệt nói.
"Không sao, chúng ta mới về." Khánh Vy cười nói.
Khương Húc Nguyệt nhìn về phía Lê Quang Khải, đợi vào trong phòng ăn, nàng đột nhiên bảo tất cả hạ nhân ra ngoài, Lê Đề đốc thấy thế liền thấp giọng hỏi nhỏ, "Húc Nguyệt có chuyện gì cần nói sao?"
"Thúc thúc, dạo gần đây Hoàng thượng có làm khó thúc?" Khương Húc Nguyệt hỏi thẳng, các nàng lập tức nghe hiểu ý tứ, liền dừng trò chuyện lại.
Lê Quang Khải bất ngờ trước câu hỏi của nàng, hắn biết câu hỏi sẽ không như thế hỏi cho vui, "Ý của Húc Nguyệt là?"
"Dạo gần đây ở Nam Hải bách tính đang rơi vào cảnh tức nước vỡ bờ, Hoàng thượng lại muốn loại bỏ người Nam Hải nắm giữ chức vụ quá lớn, thúc thúc đối với việc này còn hiểu rõ hơn ta." Khương Húc Nguyệt nói khéo, thăm dò ý tứ hắn.
"Húc Nguyệt muốn —" Lê Quang Khải nói đến đây, liền dừng lại, những câu sau không nói, tất cả vẫn có thể nghe hiểu.
"Húc Nguyệt đã gặp Ngô tướng quân." Khương Húc Nguyệt nói thẳng, nhìn về phía Kiến Nguyệt.
"Cái gì?" Lê Quang Khải ban đầu còn ngờ ngợ, nhưng rất nhanh đã đoán ra nàng đang nói ai, "Hắn đúng là đã trốn ra khỏi thành Giao Chỉ."
"Đúng thế, nên Húc Nguyệt muốn hỏi ý tứ của thúc thúc." Khương Húc Nguyệt gật đầu.
Lê Quang Khải chần chờ do dự, cân nhắc suy nghĩ, định mở miệng từ chối, nào ngờ Khánh Vy hiểu rõ gia phụ, lập tức nói, "Phụ thân, Hoàng thượng nhằm đến Lê gia chúng ta, ý tứ rất rõ ràng, nhất định là muốn tru di cửu tộc.
Nếu chúng ta cứ ngồi chờ, thứ tìm đến chỉ có thần chết mà thôi."
"Khánh Vy, con..." Lê Quang Khải kinh ngạc nhìn nàng, sau đó lại nhìn về phía hai người còn lại, "Các ngươi đã nói cho nàng?"
"Là Lê tiểu thư từ lâu đã nhận ra." Kiến Nguyệt sửa sai nói.
Lê Quang Khải rơi vào trầm mặc, hắn đã chinh chiến suốt bấy lâu, có tỏ ra trung thành đến mấy, vẫn không thể thoát khỏi nghi kỵ, vì thế đã có lúc hắn nghĩ đến chuyện này, nhưng nghĩ là một chuyện, làm lại những chuyện khác.
Phải nói, khởi nghĩa là một chuyện rất phức tạp, không phải ai cũng thành công, mà hết lần này đến lần khác, mới có những nhân tài xuất phàm xuất hiện, không hẹn mà chung chí hướng, đồng lòng mới có cơ hội dẫn dắt quân đội đưa đến chiến thắng.
"Ta phải suy nghĩ về chuyện này." Lê Quang Khải để lại câu này, sau đó đứng dậy rời đi.
Bất quá Kiến Nguyệt có một loại dự cảm, không sớm thì muộn, hắn cũng phải đồng ý, bởi vì không còn sự lựa chọn nào khác, nữ nhi của hắn ở đây, người của Lê gia vẫn ở đây, dòng máu Nam Hải vẫn ở trong hắn, hắn không phải loại người hèn nhát ích kỷ, tất nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội này.
"Húc Nguyệt, ngươi nói xem, để chuẩn bị những việc này sẽ cần bao lâu?" Kiến Nguyệt xoa cằm hỏi.
"Tối thiểu một năm, chúng ta là quân tự phát, nên cần cẩn thận kĩ càng." Khương Húc Nguyệt nói.
Những một năm cơ à, Kiến Nguyệt thầm nghĩ.
"Không biết vì sao ngươi lại thôi viết tiểu thuyết?" Lúc này Bạch Tinh một mực yên lặng mới lên tiếng.
Khương Húc Nguyệt bị nàng hỏi, có chút ngoài ý muốn, "Nội dung này quá nhạy cảm, ta lại đang ở trong phủ Lê, nhỡ như thân phận bại lộ, thì cả gia tộc đều bởi vì ta mà ảnh hưởng."
"Giờ cũng đã dính líu rồi, chi bằng nên tiếp tục viết." Bạch Tinh tiếp tục nói.
"Ý ngươi là sao?"
"Ngươi muốn kêu gọi toàn dân, thì phải truyền đạt tư tưởng và hy vọng tới bọn họ, khi gặp cảnh áp bức, không phải ai cũng dám nghĩ đến cảnh tượng đấu tranh, vì thế phải có một hình mẫu tiên phong.
Khởi nghĩa là một khái niệm mới, vì thế ngươi phải giải thích cho bách tính." Bạch Tinh nói.
Khương Húc Nguyệt nghe nàng nói, liền rơi vào trầm tư, bỗng dưng thấy một bàn tay vươn tới, nắm nhẹ, Khánh Vy mỉm cười nói, "Đừng lo, Tiểu Hắc nói rất đúng, ta sẽ ủng hộ ngươi."
"Đúng thế." Kiến Nguyệt rất mong đợi tiểu thuyết của nàng, vội vàng gật đầu.
"Đừng quá lo lắng, Ngô Quốc Nam có biện pháp truy tìm ra ngươi, thì hắn cũng sẽ biết cách xoá toàn bộ dấu vết liên quan, chí ít sẽ khiến việc điều tra trở nên khó khăn." Bạch Tinh an ủi nàng.
"Ngươi nói cũng đúng." Khương Húc Nguyệt nhíu mày, suy nghĩ về nhiều thứ, không phát giác ra Bạch Tinh đang nhìn chằm chằm vào nàng, khoé miệng còn hơi cong lên.
"Nếu hiện tại không có việc gì, ta phải trở về nhà một đoạn thời gian." Kiến Nguyệt đột nhiên nói.
"Gấp gáp thế sao?" Khánh Vy kinh ngạc, vội nói.
"Chúng ta chỉ có một tháng mà thôi, nếu có thời gian rảnh, ta sẽ thường xuyên đến thăm các ngươi.
Yên tâm, ta sẽ có cách liên lạc." Kiến Nguyệt giơ ngón tay lên, biểu thị thời gian có hạn, thực chất là do nàng háo hức được đi chơi.
"Ừm, vậy ngươi trước trở về, ở đây đã có chúng ta." Khương Húc Nguyệt không nhiều lời, gật đầu nói.
Tối hôm đó, Khương Húc Nguyệt đi đến thư phòng, thở dài một tiếng, sắp giấy bút cẩn thận ra.
Lần cuối mà nàng viết, khi đó còn chưa biết tờ giấy có màu gì.
Khương Húc Nguyệt dâng lên sự xúc động, cẩn thận mài mực, vừa làm vừa chìm trong suy nghĩ.
Lần này, đột nhiên xuất hiện thêm một người, khiến toàn bộ quỹ đạo thay đổi.
Nàng có thể làm được chứ?.
Danh Sách Chương: