Mục lục
Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Xuyên Ngoa Tử Đích Miêu

Editor: Nguyệt Ảnh

Công tác tiếp nhận Vạn Kiếm Phong đã chuẩn bị gần xong rồi.

Diệp Nam Kỳ thu thập một chút đồ vật trên bàn, xoa xoa thái dương, đang chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh một trận.

Hắn thở hổn hển, ngón tay không tự chủ nắm lấy ngực, toàn thân chỉ cảm giác khó chịu không nói nên lời.

Hình như, đột nhiên bị mất đi thứ gì quan trọng.

Diệp Nam Kỳ ngồi ở trên ghế hòa hoãn hồi lâu, lúc sau mới chậm rãi đứng lên, đi ra khỏi phòng.

Không biết vì sao, hắn hiện tại rất bức thiết muốn gặp sư tôn một lần.

Hắn bước nhanh đi lên núi, hiện tại trời đã tối, nhưng chỗ ở của Lâm Hư Tiên Tôn lại đen kịt một mảnh, một chút ánh đèn cũng không có.

Ngón tay Diệp Nam Kỳ hơi run rẩy, hắn đi tới trước cửa, dùng sức gõ gõ cửa phòng, khàn giọng hô một tiếng, "Sư tôn?"

Bên trong không có người trả lời hắn.

Đáy lòng Diệp Nam Kỳ nảy lên một trận hoảng hốt, hắn dùng sức đẩy cửa ra, đi vào.

Bên trong đại điện cũng tối đen như mực, Diệp Nam Kỳ kêu Lâm Hư Tiên Tôn vài tiếng, nhưng không có bất luận kẻ nào trả lời.

Bên trong một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh đến kỳ cục.



Diệp Nam Kỳ lẳng lặng đứng ở đó, đáy lòng đã rõ ràng. Hắn biết rõ Lâm Hư Tiên Tôn cuối cùng cũng đã rời đi, nhưng hắn vẫn cố chấp gọi tiếp một tiếng, "Sư tôn?"

Không có người trả lời hắn.

Vì cái gì, trước khi đi cũng không thèm nói với hắn một tiếng, cứ như vậy mà rời đi sao?

Thật sự muốn tránh mặt hắn như vậy sao?

Diệp Nam Kỳ nắm chặt tay đứng đó, thần sắc chậm rãi trở nên chết lặng.

Hắn đã sớm biết.

Nhưng nếu sư tôn không bước ra một bước tuyệt tình này, sợ là hắn vĩnh viễn cũng không học được cách đối mặt với hiện thực.

Diệp Nam Kỳ chậm rãi bưng kín mặt, đáy lòng như đang nhỏ máu. Hắn cắn răng, hô hấp dồn dập, "Sư tôn, ngài thật nhẫn tâm."

Trừ bỏ một câu này, hắn không nói thêm lời dư thừa nào nữa.

Sư tôn đã đi rồi, lại nhiều nói cũng không có ý nghĩa gì.

Diệp Nam Kỳ ngồi trước cửa phòng Lâm Hư Tiên Tôn cả một đêm, ngày thứ hai khi Tư Cửu Lê qua đây nhìn thấy hắn, nhíu mày, "Sư tôn đã rời đi."

"Ngươi ngồi ở đây thì có ích lợi gì."

Diệp Nam Kỳ nhìn Tư Cửu Lê một cái, đuôi mắt hơi rũ xuống, cười khổ một tiếng, "Ngươi nói chuyện cũng thật không khách khí."

Tư Cửu Lê đè lại giữa lông mày của mình, buồn ngủ không chịu nổi. Ngày hôm qua hắn nghỉ ngơi không được tốt, lúc này sắc mặt rất xấu, khi nói chuyện với Diệp Nam Kỳ tự nhiên sẽ không khách khí.

"Mau đi đi," hắn nói một câu, sau khi thoáng nhìn thần sắc trên mặt Diệp Nam Kỳ lại dừng một chút, "Tóm lại là sẽ gặp mặt."

Diệp Nam Kỳ trầm mặc đứng dậy, trên mặt đã khôi phục bình tĩnh, hắn giật giật môi, không nói gì.

Rốt cuộc hắn cảm thấy sư tôn đây là quyết tâm muốn rời xa hắn, nói không chừng đợi đến khi sư tôn thật sự tìm được cơ duyên, trực tiếp phi thăng thượng giới, đến lúc đó vĩnh viễn cũng không thể gặp được.

Đời này của hắn, có lẽ cùng sư tôn vô duyên.

Tư Cửu Lê liếc mắt nhìn hắn, cái gì cũng chưa nói.

Cho dù Vạn Kiếm Phong thiếu đi Lâm Hư Tiên Tôn, nhưng Diệp Nam Kỳ vẫn có thể xử lý chuyện trên Vạn Kiếm Phong rất tốt.



Hắn vốn dĩ chính là đồ đệ Lâm Hư Tiên Tôn, thiên chi kiêu tử, lại rất được lòng người, làm những việc này càng thuận buồm xuôi gió.

Thẩm Độ Lê lo lắng cho Diệp Nam Kỳ, lưu lại quan sát mấy ngày, sau khi xác định hắn không có chuyện gì thì quay về Linh Diễn Tông.

Vừa vặn Tư Cửu Lê cũng chuẩn bị mang Nguyễn Đường xuống núi, cho nên bọn họ xuống núi cùng Thẩm Độ Lê.

"So với thời điểm mới gặp, ngươi của hiện tại trầm ổn hơn rất nhiều," Thẩm Độ Lê vỗ vỗ bả vai Diệp Nam Kỳ, có chút cảm khái, "Nhìn bộ dạng này của ngươi, ta thật ra rất yên tâm."

Đuôi mắt Diệp Nam Kỳ hơi nheo lại, cười như không cười, "Khi mới gặp ta, ta là bộ dạng gì?"

"Đôi mắt mọc trên đỉnh đầu, không để ý người khác, vô cùng kiêu căng, lại còn có chút âm trầm," Thẩm Độ Lê xòe ngón tay ra đếm một đống lớn, "Nhìn là biết không dễ tiếp cận."

Diệp Nam Kỳ hừ cười một tiếng, cũng không nói tiếp.

Nếu là hắn của trước kia, sợ là sớm đã thẹn quá thành giận, nhưng đã trải qua ngần ấy năm, gặp được biết bao nhiêu chuyện, hắn sớm đã không còn là mình của quá khứ.

Sư tôn phó thác Vạn Kiếm Phong lại cho hắn, hắn tự nhiên sẽ tiếp nhận trách nhiệm này, chờ đến khi sư tôn trở lại mới không thất vọng về hắn.

Thẩm Độ Lê có chút cảm khái, "Ngươi hiện tại thật sự là trầm ổn rất nhiều, về sau nếu ngươi muốn đến Linh Diễn Tông, có thể tùy thời tới tìm ta."

"Đến lúc đó ta làm ông chủ, mang ngươi đi chơi một vòng."

Diệp Nam Kỳ gật gật đầu, đồng ý.

Tư Cửu Lê thấy bọn họ đã nói chuyện xong, lúc này mới lấy ra từ trong túi một con mèo gốm trắng lớn cỡ ngón tay cái treo trên sợi dây tơ hồng, đưa đến trước mặt Diệp Nam Kỳ.

Hắn mặt không đổi sắc nói, "Lâm Hư Tiên Tôn nhờ ta giao cho ngươi, để ngươi đeo bên người, không được bỏ xuống."

Diệp Nam Kỳ nghi ngờ nhìn con mèo bằng gốm sứ bình thường đến cực điểm trong tay Tư Cửu Lê kia, "Thật sự là sư tôn bảo ngươi giao cho ta?"

Tư Cửu Lê trấn định gật đầu, "Trước đó không lâu y nhờ ta giao cho ngươi, ta bận quá, quên mất."

"Ngươi chỉ cần nói có muốn hay không, nếu không cần thì ta cầm về."

Tư Cửu Lê lại nói tiếp một câu, ngữ khí hắn có chút không kiên nhẫn. Nghe thấy thế Diệp Nam Kỳ vội vàng nhận lấy, cầm vào trong tay, "Ta đã biết." Tuy rằng hắn có chút nghi ngờ, nhưng khi nghe hai chữ "sư tôn" này lại vẫn nhịn không được vươn tay.

Thẩm Độ Lê dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Tư Cửu Lê, nàng cùng Tư Cửu Lê đều rất rõ ràng, Lâm Hư Tiên Tôn đã không còn nữa.

Nếu đã không còn nữa, làm sao có thể trước khi chết đưa thứ gì cho Tư Cửu Lê được?



Không đúng, ngày đó khi Lâm Hư Tiên Tôn qua đời, ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ở đó chỉ có Tư Cửu Lê cùng Nguyễn Đường, nói không chừng thứ này thật sự là do Lâm Hư Tiên Tôn đưa?

Suy nghĩ trong lòng Thẩm Độ Lê xoay mấy vòng, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói gì cả.

Mấy người nói chuyện với nhau được vài câu, đến khi không còn gì để nói, Tư Cửu Lê ôm Nguyễn Đường cùng Thẩm Độ Lê cùng nhau xuống núi, Vạn Kiếm Phong chợt trở nên quạnh quẽ.

Vài ngày trước, mấy vị phong chủ Thiên Tê Tông đã sửa sang ghi chép lại những sự tình tông chủ tiền nhiệm làm thành quyển trục, tính toán lưu trữ phong ấn lại. Diệp Nam Kỳ trùng hợp nhìn thấy, cầm về tính toán mở mang hiểu biết một chút.

Nhưng sau khi xem xong rồi, Diệp Nam Kỳ lại có chút tâm thần bất an.

Trên đó nói là từ năm hắn tiến vào tông môn kia, tông chủ tiền nhiệm đã bắt đầu đứt quãng tìm đệ tử thí nghiệm, thậm chí khi hắn tìm thấy một ít hạt giống có căn cơ tốt còn sẽ khống chế lại.

Trên quyển trục không có ghi lại tên người bị hại, nhưng Diệp Nam Kỳ lại cảm thấy đáy lòng có chút khác thường.

Trí nhớ của hắn thiếu một đoạn, có lẽ có quan hệ với chuyện này, nhưng hắn làm thế nào cũng không nhớ ra, nghĩ một hồi lâu thì lại đau đầu, Diệp Nam Kỳ đành trực tiếp khép quyển trục lại, tính toán ngủ một giấc.

Hắn đã nhiều ngày bận rộn việc trên Vạn Kiếm Phong rồi, quá mệt mỏi.

Diệp Nam Kỳ đang chuẩn bị nằm xuống, vừa cúi đầu liền nhìn thấy con mèo gốm Tư Cửu Lê đưa. Suy nghĩ một lúc lâu, hắn thở dài một hơi, nhịn không được treo mèo gốm ở trước ngực.

Con mèo kia, trùng hợp kề tại ngực của hắn.

Một giấc này Diệp Nam Kỳ ngủ không được an ổn, hắn gặp phải một ác mộng.

Trong mộng hắn tựa hồ đang ngủ, trong phòng rất tối, có người đứng ở trước mặt hắn, bưng kín miệng hắn, không cho hắn phát ra một chút âm thanh nào. Người kia nặng nề cười một tiếng, "Thiên linh căn, là một hạt giống tốt."

"Không biết đào ra xong còn có thể dùng được nữa hay không."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK