Editor: Nguyệt Ảnh
Nguyễn Đường căng thẳng, cậu nhìn chằm chằm Tần Lễ, đáy mắt mang theo vài phần địch ý.
Tuy cậu đúng là có chút ngốc nghếch mơ hồ, nhưng lời Tần Lễ nói cậu vẫn nghe hiểu. Tần Lễ quả thực chính là muốn châm ngòi ly gián mà.
Cố Đàm Dữ vươn tay bắt lấy tay Nguyễn Đường, nhẹ nhàng vuốt ve như đang an ủi. Hắn lạnh mặt, nhàn nhạt nói, "Tứ hôn là Hoàng Thái Tử ngươi, không muốn ta kết hôn cũng là Hoàng Thái Tử ngươi, Hoàng Thái Tử, ngươi không cảm thấy ngươi xen vào hơi nhiều chuyện sao?"
Hắn nhìn về phía Tần Lễ, đáy mắt hiện lên chán ghét, "Ta nghe nói gần đây biên giới Liên Bang có vẻ không được yên ổn, sự việc báo lên còn chưa được giải quyết. Hoàng Thái Tử không đi lo quốc gia đại sự, ngược lại thích làm mai mối, quan tâm sinh hoạt cá nhân của ta sao? Đây thật đúng là....."
Cố Đàm Dữ mới nói một nửa, sau đó không nói nữa, bên ngoài nhìn giống như là chừa cho Tần Lễ chút mặt mũi, nhưng trên thực tế hắn nghiêng đầu, trong giọng nói mang theo ý trào phúng, tựa như một cái tát đánh lên mặt Tần Lễ, làm Tần Lễ lập tức nắm chặt ngón tay.
Tần Lễ không nghĩ tới chỉ một câu nói châm ngòi mà thôi, vậy mà Cố Đàm Dữ lại dám nói ra loại lời không chút khách khí như vậy.
Hắn lạnh mặt, đáy lòng vô cùng tức giận, "Thật không nghĩ tới, tình cảm các ngươi lại tốt như vậy."
Cố Đàm Dữ chỉ vì một nhân ngư mà khiến hắn không xuống đài được.
"Đó là đương nhiên," Cố Đàm Dữ khẽ liếc mắt, ánh mắt trầm tĩnh lại đạm mạc, "Lần này ta trở về, chính là muốn bàn bạc chuyện hôn sự với cha mẹ ta."
Hắn như nghĩ tới cái gì, lại bổ sung một câu, "Đương nhiên, đây là chuyện trong nhà."
Ngụ ý là không tới lượt Tần Lễ can thiệp.
Tần Lễ hận đến ngứa răng, nhưng chuyện này xác thật là hắn không chiếm lý, cho dù hắn là người của Hoàng thất, nhưng hắn cũng không có quyền xen vào chuyện riêng của người khác.
"Tần Lễ," Cố Nguyệt nhìn hai người đối chọi gay gắt, trong khoảng thời gian ngắn có chút không biết phải làm sao. Cô kéo kéo góc áo Hoàng Thái Tử, khuyên giải an ủi nói, "Chúng ta ra vườn hoa phía sau đi dạo đi, ở trong nhà quá buồn chán."
Tần Lễ lạnh mặt, đốt ngón tay đã nắm chặt đến mức trắng bệch. Biểu tình hắn vặn vẹo, đáp ứng.
Chờ đến khi ra khỏi nhà, hắn lập tức thả tay Cố Nguyệt.
Tần Lễ tản bộ ở một bên, một ánh mắt cũng không bố thí cho Cố Nguyệt. Ngữ khí hắn có chút âm lãnh, "Ta muốn ở một mình, em đừng qua đây." Cố Nguyệt nhìn bàn tay trống trơn của mình, đáy lòng đau xót.
Cô có chút mê mang, thái độ Tần Lễ đối với cô, thật sự là thích sao?
Thời điểm tốt với cô thì sủng cô vô điều kiện, nhưng thời điểm không tốt, thì lại vô tình như vậy.
Cố Đàm Dữ nhìn Tần Lễ rời khỏi phòng khách, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn thả lỏng sống lưng đang căng chặt, sau đó dựa vào sô pha, biểu tình có vài phần bực bội cùng không vui, "Cuối cùng cũng đi rồi."
Cố tiên sinh uống một ngụm trà, không lên tiếng.
Rõ ràng, hắn cũng không hoàn toàn vừa lòng với thái độ của Tần Lễ, dù sao những lời nói của Tần Lễ cơ hồ toàn là dẫm vào chỗ đau của Cố Đàm Dữ. Là cha của Cố Đàm Dữ, hắn tất nhiên không vừa lòng.
Cố Đàm Dữ sờ sờ sợi tóc mềm mại của Nguyễn Đường, cúi đầu hỏi cậu, "Không có bị dọa đến chứ?"
Nguyễn Đường lắc lắc đầu, cậu không tự giác vùi đầu vào trong ngực Cố Đàm Dữ, muộn thanh muộn khí nói, "Không thích hắn."
"Hắn thật đáng ghét."
Vậy mà nói cậu cùng Cố Đàm Dữ quen nhau thời gian ngắn, tình cảm không đủ sâu, để bọn họ suy xét một chút hẵng tính đến chuyện kết hôn. Nguyễn Đường nghe rất không thích.
Ngón tay Cố Đàm Dữ vuốt ve cần cổ thon dài mảnh khảnh của Nguyễn Đường, sức lực có chút lớn, dường như hắn cũng đang nhẫn nại điều gì. Khi nghĩ tới Tần Lễ, đôi mắt màu lục đậm vừa lạnh băng lại vừa sâu thẳm, hắn dỗ dành Nguyễn Đường, "Chúng ta không để ý tới hắn nữa."
Hắn mang Nguyễn Đường tới đây để gặp người lớn, Tần Lễ lại làm trò trước mặt hắn cùng Nguyễn Đường nói tình cảm không đủ sâu, hỏi có muốn hoãn lại hôn sự hay không. Bất luận là xuất phát từ hư tình hay giả ý, những điều Tần Lễ nói đều không chừa cho Nguyễn Đường một chút mặt mũi.
Đương nhiên, hắn cũng không cảm thấy Tần Lễ là thật lòng suy nghĩ cho bọn họ.
Nguyễn Đường nằm ở trong ngực Cố Đàm Dữ gật gật đầu. Cậu dán vào Cố Đàm Dữ một lúc lâu mới chậm chạp nhớ ra đây là nhà Cố Đàm Dữ, cha mẹ Cố Đàm Dữ còn đang ngồi ở đối diện đấy.
Cậu luống cuống tay chân đẩy Cố Đàm Dữ ra, lập tức ngồi ngay ngắn lại, đỏ mặt, cúi đầu không nói.
Quá, quá mất mặt.
Cố phu nhân che miệng cười khẽ, "Đường Đường, không cần ngại, cứ coi như nơi này là nhà của con đi, ở nhà các con như thế nào thì ở đây cứ như vậy, đừng cảm thấy ngượng ngùng."
Trên thực tế, bà còn muốn xem hai người thân mật nhiều hơn, bởi vì đứa con trai này của bà còn trẻ nhưng không khác gì người già, làm gì cũng trầm ổn, cả ngày lạnh mặt, không có biểu tình dư thừa.
Đây vẫn là lần đầu tiên bà nhìn thấy trên mặt Cố Đàm Dữ có loại cảm xúc ôn nhu cùng thâm tình như vậy, ngũ quan lạnh nhạt thâm thúy cũng nhu hòa hơn vài phần, thoạt nhìn không còn người sống chớ gần như trước nữa.
Chuyện này đối với Cố Đàm Dữ mà nói, là một chuyển biến khá tốt đẹp.
Nguyễn Đường nghe xong lời này thì càng vùi đầu thấp hơn. Cậu đỏ mặt, môi giật giật, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng lên tiếng, "Vâng."
Cố Đàm Dữ cầm tay Nguyễn Đường, nhéo nhéo, đôi mắt màu lục đậm của hắn nhu hòa lại sâu thẳm, thời điểm chăm chú nhìn Nguyễn Đường, dường như có thâm tình vô hạn.
Cả nhà cùng nhau bàn bạc chuyện hôn lễ một lần. Chính như lời Cố Đàm Dữ nói, cha mẹ Cố Đàm Dữ không có ý kiến dư thừa gì với hôn sự của hắn, chỉ nói là dựa theo ý muốn của Cố Đàm Dữ cùng Nguyễn Đường mà làm. Nếu có chuyện gì cần bọn họ hỗ trợ thì cứ việc nói ra.
Chờ đến khi Cố Nguyệt cùng Tần Lễ đi dạo vườn hoa trở về, Cố Đàm Dữ đang ngồi ở trên ghế chơi cờ cùng Cố tiên sinh, mà Nguyễn Đường thì ngồi ở bên cạnh lột vỏ quýt, cẩn thận lấy sạch xơ trắng phía trên, sau đó mới đút tới bên môi Cố Đàm Dữ.
Khuôn mặt vẫn luôn không cảm xúc của Cố Đàm Dữ có nhiều thêm một chút ý cười, hắn hôn hôn ngón tay Nguyễn Đường, "Thật ngoan."
Đáy lòng Cố Nguyệt ngũ vị tạp trần, cô nhìn Tần Lễ ở một bên, đáy lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, dường như có chút khó chịu.
Tần Lễ là Hoàng Thái Tử, tuyệt đối sẽ không lột vỏ quýt hay gọt quả táo cho cô. Cô cũng từng làm nũng với Tần Lễ muốn hắn bóc vỏ quýt giúp mình, nhưng Tần Lễ lại không vui cự tuyệt.
"Những việc này người hầu có thể làm, cần gì phải tìm ta."
Ngay sau đó Tần Lễ không chút để ý nói, "Em phải nhớ kỹ, ta là Hoàng Thái Tử của Đế Quốc, sau này sẽ trở thành Hoàng Đế, chút việc nhỏ này còn không tới phiên ta phải làm."
Cố Nguyệt nhìn Cố Đàm Dữ cùng Nguyễn Đường thân mật, đáy lòng có chút hâm mộ.
Chờ đến khi xong ván cờ, Cố Đàm Dữ bị Cố phu nhân gọi vào thư phòng. Cố phu nhân ở trong thư phòng một bên tìm kiếm, một bên nói với Cố Đàm Dữ, "Con thành thật nói cho mẹ, con cùng Nguyễn Đường phát triển đến đâu rồi, đã từng tiếp xúc cự ly âm hay chưa?"
Bà nghiêm trang nhìn Cố Đàm Dữ, ánh mắt nghiêm túc, "Nam nhân, không thể bị nói là không được."