***
- Cái gì, cậu là nữ?
Từ Á Vu là người đầu tiên cất giọng nghi ngờ.
- Ừ.
Mai Nhất Minh gật đầu, nín khóc nói:
- Tôi là nữ.
- Làm sao để chứng minh?
Mai Nhất Minh trố mắt rồi cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng của mình, cô nhìn về phía Nam Sơn vừa chỉ vào cổ:
- Thấy chưa, tôi không có trái cổ, là phụ nữ đích thực.
- Cô... Tại sao cô lại muốn giả trang làm nam, lại còn đeo cả dây xích vàng nữa?
Nam Sơn tò mò hỏi.
Mai Nhất Minh nhún vai, cô cụt hứng nắm tóc:
- Bị tàn não.
Cô giải thích:
- Tôi đánh cược với một người, người thua sẽ phải lẻn vào bữa tiệc tối xa hoa, chụp ảnh lưu niệm.
Cô gượng cười:
- Tôi chính là người thua đó.
Nam Sơn hỏi tiếp:
- Lúc ấy tại sao cô lại xin số điện thoại của Cố Thăng, lại còn muốn ngồi xe của anh ấy?
Nói thật, đây là quyết định khiến Mai Nhất Minh hối hận nhất trên đời.
Mai Nhất Minh không giấu giếm mà kể tất tần tật:
- Tôi vô tình ngã vào người anh ta, xin số điện thoại cũng là vì nảy lòng tham nhất thời. Bạn tôi nói, có thể mượn cơ hội đi tiệc tùng thế này để dụ dỗ mấy anh chàng cao giàu đẹp. Bây giờ đám cao giàu đẹp đều thích loại hình trong sáng thoát tục, mà tôi thì nhìn cũng không giống mấy con đê tiện diêm dúa đâu đúng không?
Cô thấy Nam Sơn trừng mắt nhìn mình thì xin lỗi:
- Khi đó tôi chỉ thấy có một mình Cố Thăng, không biết anh ta có bạn gái, thành thật xin lỗi em gái nha, tôi không dụ dỗ thành công đâu mà. Còn nữa, đi nhờ xe vì quả thật tôi không bắt taxi được, khu đất đó xa xôi hẻo lánh quá.
Trong sáng thoát tục chỗ nào? Rõ ràng là khó phân biệt đực cái thì có!
- Chúng ta làm thế nào để thoát đây?
Mai Nhất Minh nhìn mọi người, gương mặt tràn ngập mong chờ.
Cố Thăng hỏi:
- Cô và Từ Á Vu có ý tưởng gì không?
- Không.
Mai Nhất Minh và Từ Á Vu trả lời đồng thanh.
Từ Á Vu nói:
- Thậm chí còn tháo không được còng chân, rời khỏi căn phòng này đúng là quá khó rồi.
Cố Thăng có thể tháo xích chân này ra, song ngoại trừ Nam Sơn thì anh không tin tưởng hai người đối diện.
Mai Nhất Minh thì khỏi bàn, vừa nhìn đã thấy không đáng tin. Lúc đó cô ta ngăn Nam Sơn đóng cửa lại nên mới khiến cho Bưởi tiến vào xe thuận lợi.
Thông thường, mục đích của bọn bắt cóc là cầu tài, chỉ cần bắt cóc một người có tiền là đủ rồi.
Nhưng Từ Á Vu đã bị trói trước cả anh, trong tình huống chưa nhận được tiền chuộc mà lại bắt trói cả anh và Nam Sơn thì đúng là không thể tin nổi.
Đối với bọn cướp mà nói thì việc này làm gia tăng độ khó của phi vụ, lại còn có khả năng tạo ra sơ hở cho phía cảnh sát, không có lợi chút nào!
Anh không đoán ra mục đích của bọn bắt cóc. Trong mắt của Cố Thăng, hai người đối diện đều không đáng tin, ít nhất là trong thời điểm này không thể tin được.
Anh đã kiểm tra gian phòng cẩn thận và không phát hiện camera và máy ghi âm, có thể anh bỏ qua đâu đó.
Còn có một khả năng, có một người trong nhóm anh đứng về phía bọn cướp. Tất nhiên là bọn chúng sẽ chẳng cần đến thiết bị điện tử gì nữa, điều này đã tương đương với việc mọi hành động của họ đều nằm dưới sự giám sát của chúng.
Nếu quả thật bọn họ có hành động gì lớn, chắc chắn rằng kẻ đó sẽ báo ngay cho bọn bắt cóc. Đến cuối cùng thì người chịu khổ nhất vẫn là Nam Sơn và anh.
Trong thời khắc quan trọng này, cẩn thận vẫn hơn.
- Đúng thế, quá khó khăn.
Cố Thăng nắm chặt tay Nam Sơn:
- Vì vậy chúng ta cần ngoan ngoãn nghe lời bọn cướp, không nên hành động thiếu suy nghĩ. Đợi đến khi người nhà giao tiền chuộc thì chúng ta sẽ được thả ra ngoài ngay thôi.
Nam Sơn nghe anh nói vậy thì hiểu ngầm:
- Trong lúc này, chúng ta nên nghỉ ngơi dưỡng sức, quan trọng là phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Mai Nhất Minh vỗ đùi, lòng đã nóng như lửa đốt:
- Em gái thân mến, hai người ngây thơ quá vậy. Phim truyền hình đều chiếu đầy ra đó rồi, báo chí cũng đăng, vốn dĩ là bất kể có nhận được tiền chuộc hay không thì đều sẽ giết con tin cả.
Cố Thăng ho khan:
- Tôi xem phim truyền hình còn nhiều hơn cả cô.
Thừa biết có rất nhiều bọn bắt cóc giết chết con tin rồi.
Nhưng lỡ như đây lại là một bộ phim truyền hình phức tạp thì sao, phim cảnh sát kết hợp cùng phim gián điệp!
Mai Nhất Minh thấy bộ dạng thờ ơ của Cố Thăng thì không biết phải làm sao, xem ra không thể tự cứu được mình rồi.
Cô lắc lắc còng sắt dưới chân, phát ra tiếng kim loại va chạm vào nhau lách cách, cảm thấy khóc không ra nước mắt.
…
- Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, nghỉ ngơi đi, muộn rồi.
Cố Thăng khuyên:
- Tôi và Nam Sơn một giường, cô và Từ Á Vu một giường đi.
- Nhưng tôi là nữ mà, sao có thể ngủ cùng giường với đàn ông chứ?
Mai Nhất Minh tỏ vẻ bất mãn.
Cố Thăng cười xấu hổ:
- Xin lỗi, tôi nhất thời quên mất.
Nhìn gương mặt cũng như cách ăn mặc của cô, thật sự là anh không thể cư xử với cô như một cô gái được.
Mai Nhất Minh đứng lên, đi đến cái giường gần cửa rồi đặt mông ngồi xuống:
- Tôi mặc kệ, hôm nay tôi muốn ngủ cùng với Nam Sơn.
Cô khoác tay lên vai Nam Sơn, hỏi:
- Được không?
Trong mắt của Cố Thăng, cảnh tượng trước mặt làm anh cực kỳ chướng mắt.
- Nói thì nói đi, đừng động tay động chân gì đó.
Cố Thăng cảnh cáo.
Mai Nhất Minh cười, chế nhạo:
- Thứ hẹp hòi.
Bảo một cô gái ngủ chung với đàn ông lạ hoắc thì đúng là không thể nào nói nổi.
Bởi thế, Nam Sơn nói với Cố Thăng:
- Đêm nay em và Mai Nhất Minh ngủ chung vậy.
- Anh mặc kệ, anh cũng phải ngủ cùng em.
Cố Thăng trừng mắt nhìn Mai Nhất Minh.
- Nam Sơn, em ngủ ở giữa đi.
Anh phải nhìn chằm chằm Mai Nhất Minh, tránh để cô ta lại động tay động chân gì đó, làm anh mệt tim quá.
Nếu Nam Sơn ngủ chung với Tiểu Mi, anh không có ý kiến gì. Nhưng hành vi cử chỉ của Mai Nhất Minh này lại giống hệt như đàn ông vậy.
Từ Á Vu lại tỏ ra rất vui:
- Ba người ngủ chung hết đi, tôi ngủ một người một giường cho thoải mái.
- Cố Thăng, đừng làm loạn.
Nam Sơn chỉ chỉ giường, nói:
- Giường này quá nhỏ, không chứa nổi ba người đâu.
Cố Thăng nghe xong thì buồn buồn, anh cũng ý thức được ba người ngủ chung giường không thực tế chút nào.
Anh nói với Từ Á Vu đã nằm sải cánh trên giường:
- Anh em, phiền cậu dịch sang bên kia được không? Chừa chỗ cho tôi ngủ với.
Mặc dù Từ Á Vu không quá tình nguyên nhưng vẫn dịch sang bên cạnh.
Cố Thăng thấy vậy thì nói cảm ơn rồi nằm xuống.
- Nhân lúc vẫn còn đèn, mọi người mau ngủ đi.
Từ Á Vu nói.
Mai Nhất Minh chống đầu nhìn y:
- Ý cậu là gì, chẳng lẽ còn có cắt điện nữa hả?
- Tối hôm qua đã cắt điện rồi, cả gian phòng đen thui thui, vòi nước trong toilet lại bị hỏng nữa, cứ truyền ra tiếng nhỏ giọt, làm người ta sởn gai óc. Cả đêm qua tôi ngủ không ngon chút nào...
- Đừng nói nữa...
Cánh tay Cố Thăng đã bắt đầu nổi da gà, anh giục:
- Chúng ta đi ngủ mau.
Mai Nhất Minh lại là người hào sảng dễ kết thân, cô an ủi người nằm cạnh mình:
- Nam Sơn Sơn đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô.
Cố Thăng:... Đây rõ ràng là mấy lời anh nói với Nam Sơn mới đúng.
Mai Nhất Minh vừa nói xong thì cúp điện.
Cả gian phòng tối đen như mực, lại không có người lên tiếng nên yên tĩnh dị thường.
- Ngủ đi.
Từ Á Vu ngáp, nói:
- Nhiều người thế này thì tôi không phải sợ nữa.
Cố Thăng cũng không quá sợ, dù sao người ngủ cạnh anh là một tên đàn ông.
…
Mai Nhất Minh suy nghĩ rất thoáng, lòng cô đang nghĩ thầm cuộc sống không phải phim truyền hình, hẳn là sau khi giao tiền chuộc xong thì có thể đi ra ngoài rồi.
Còn Nam Sơn thì đã muốn ngủ từ lâu, xem thử có thể xuyên qua điện thoại của Mận hay Bưởi gì đó không. Sau đó cô sẽ gửi hình mô tả vẻ ngoài của người hiềm nghi vào số của Tiểu Lộc.
Có lẽ Từ Á Vu thực sự quá mệt mỏi.
Qua một lúc, người xung quanh đều đã ngủ.
Ngoại trừ Cố Thăng vẫn còn trằn trọc.
Trong không gian tối đen kín như bưng, tiếng rỉ nước tí tách không ngừng truyền ra từ nhà vệ sinh, ngoài cửa là tiếng chửi rủa đầy kích động của Mận khi xem bóng đá.
Những thứ này tập trung cùng một lúc làm cho đầu anh đau như muốn nứt ra, khó có thể chịu được.
Anh không hiểu bản thân mình đang xảy ra chuyện gì, có lẽ khi những âm thanh này hòa chung vào nhau thì đã trở thành âm thanh mà anh ghét nhất.
Giờ khắc này, anh cảm thấy thần kinh của mình trở nên yếu ớt hẳn.
Anh trùm chăn kín đầu, cách ly khỏi âm thanh đó được một chút thì mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Cố Thăng từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
…
Như mong muốn của Nam Sơn, cô đã trở thành điện thoại của Mận, bị nhét vào trong túi quần gã ta.
Hưng phấn đến trong chớp mắt rồi tiêu tan hẳn, chiếc di động này không có sim, không thể gửi tin nhắn được.
Cô không biết đã đọc được ở nơi nào rằng, không có thẻ sim vẫn gọi cho cảnh sát được.
Ôm tâm lý thử một lần, cô gọi số 110.
Nam Sơn đang mong đợi có chuyện gì đó xảy ra nhưng căn bản là không thể gọi được.
Quả thực làm người ta khóc không ra nước mắt.
Cô xóa lịch sử cuộc gọi rồi xem xét điện thoại di động một phen, hòng thu thập được thông tin thân phận của hai tên bắt cóc.
Lại không có bất kỳ đầu mối gì, tin nhắn, người liên lạc, danh bạ cũng trống trơn. Hơn nữa đây còn không phải smartphone, có lẽ bọn bắt cóc đã chuẩn bị rất kỹ cho lần này rồi.
Cô tiếp tục ở lại trong phòng, hy vọng có thể thu được ít manh mối có giá trị.
Mận đang xem bóng đá, âm thanh cực kỳ ồn ào, thi thoảng còn nghe thấy tiếng gã ta đang chửi rủa.
Không ai nói chuyện với gã ta, hẳn là Bưởi kia không ở trong phòng của gã ta.
Quả khoảng chừng một giờ, Mận hạ âm lượng TV.
Nam Sơn nghe thấy tiếng bước chân không nặng không nhẹ, lại còn tiếng đạp lon nước.
Bên trên truyền đến tiếng nói chuyện của Mận:
- Về rồi hả, chuẩn bị thế nào rồi?
Bưởi cầm bình nước khoáng cạnh bàn lên, mở nắp rồi tu ừng ực vào ngụm, sau đó mới nói:
- Tất cả đều thuận lợi, thông báo cho người nhà Cố Thăng rồi.
- Mày nói xem..
Mận hỏi bằng giọng chần chờ:
- Nhà họ Cố có báo cảnh sát không?
Bưởi trả lời ngay:
- Chúng ta phải sẵn sàng cho việc đối phương báo cảnh sát bất cứ lúc nào.
Hắn dùng sức bóp bình nước khoáng, nói:
- Mặc kệ cho bọn chúng có báo cảnh sát hay không, đợi đến khi chúng ta lấy được tiền chuộc rồi giải quyết hết đám Cố Thăng luôn.
- Hả!
Mận rất kinh ngạc:
- Không phải trước đó nói là lấy được tiền chuộc rồi sẻ thả người à?
Bưởi vỗ lưng ông, thở dài:
- Đám Cố Thăng thấy mặt chúng ta rồi. Nếu sau khi chúng ta lấy được tiền chuộc rồi thả người, Cố Thăng sẽ đến cục cảnh sát mô tả mặt mũi của chúng ta thì sẽ bị truy nã đó.
Hắn đặt mạnh bình nước khoáng lên bàn, nói tiếp:
- Chạy trốn tới một nơi khác, có tiền cũng chỉ sống lén lén lút lút, anh có muốn như thế không, anh trai?
- Đương nhiên không phải thế.
Gã ta bắt cóc kẻ có tiền, không phải để sống cuộc sống như thế.
Bưởi cười cười:
- Sao lại không chứ, nếu kế hoạch của chúng ta trót lọt, cảnh sát sẽ không biết ai bắt cóc đám Cố Thăng. Giết bọn chúng, đối với chúng ta chính là càng thêm đảm bảo.
Mận vẫn còn do dự:
- Nhưng dù sao thì đó cũng là mạng người!
- Nếu chúng ta lấy được tiền rồi thả chúng đi, để chúng báo cảnh sát bắt chúng ta, có lẽ chúng ta không trốn thoát được đâu, chỉ có thể dành nửa đời sau sống trong tù.
Gương mặt Bưởi sa sầm, nói về viễn cảnh tương lai.
Nghe đến đây, Mận lắc đầu như trống bỏi.
Gã ta siết chặt nắm đấm, giọng kiên định:
- Anh không muốn sống như thế, anh nghe theo mày hết. Đợi đến khi lấy được tiền, chúng ta giết con tin ngay...
Giọng nói của gã ta dần dần nhỏ xuống.
Bưởi cười mừng rỡ:
- Anh có thể nghĩ thông là tốt nhất.
Nếu không thể nghĩ thông, hắn đành phải giết trước báo sau vậy.
Nam Sơn nghe xong liền kinh hãi, bọn bắt cóc đã sinh lòng giết con tin rồi, cô và Cố Thăng không thể ngồi chờ chết.
Hai người bọn họ phải phối hợp với hai người kia, nghĩ ra biện pháp thoát thân.
Chẳng qua là, Mai Nhất Minh và Từ Á Vu có đáng giá để tín nhiệm không? Cô có cùng băn khoăn với Cố Thăng.
Nếu trong số hai người đó có gián điệp, bọn họ khéo quá hóa vụng, làm bọn bắt cóc nảy sinh cảnh giác, canh giữ càng thêm nghiêm ngặt, hay có thể giết chết con tin trong cơn nóng giận luôn.
Đợi đến sáng ngày mai, cô sẽ nói chuyện này với Cố Thăng, bàn bạc biện pháp đối phó thật kỹ càng.
Nam Sơn không vội vàng rời khỏi, cô muốn nghe xem kế hoạch của tên Mận và Bưởi này là gì đây?
Đáng tiếc, Mận và Bưởi chuyển hướng chủ đề, bắt đầu bàn về trận đấu bóng đá.
Nam Sơn chờ trong chiếc điện thoại di động suốt hai giờ, trừ việc biết bọn bắt cóc có ý định giết con tin thì không có thêm tin tức có ích gì khác.
Mang theo tâm trạng thất vọng tràn trề, cô trở về thân thể của mình.
…
Cố Thăng chợt mở mắt, phát hiện bóng điện mắc giữa gian phòng đang phát sáng rạng ngời.
Cuối cùng cũng có điện lại rồi!
Anh cảm thấy hơi lạ, trong trí nhớ của anh, gian phòng này chỉ có một chiếc đèn trần mà không có bóng đèn.
Anh vô tình không để ý thấy nơi này có gì bất thường, định bụng nói với Nam Sơn về việc đã có điện trở lại.
Cố Thăng tìm một vòng, không phát hiện ra Nam Sơn hay dấu vết của người khác.
Khi quan sát cẩn thận, anh phát hiện gian phòng đã biến đổi rất nhiều.
Không gian chật hẹp, sàn nhà ẩm ướt, cánh cửa sổ nho nhỏ, chỉ duy nhất có tiếng chửi rủa và tiếng nước nhỏ giọt là không hề thay đổi.
Anh xốc chăn lên, rời giường bằng đôi chân trần. Anh nhìn một vòng chung quanh gian phòng, vẫn không thấy tung tích của bất kỳ ai.
Trên bàn có bình nước cho trẻ em, mặt đất có bày một vài món đồ chơi.
Ấn đường anh giật giật, trong lòng nảy sinh ra một ý nghĩ.
Có một chỗ mà anh chưa kiểm tra, Cố Thăng đưa mắt sang nhìn chiếc giường lớn.
Anh đi tới bên giường, ngồi xổm xuống, hít một hơi thật sau rồi xốc mạnh tấm ra giường đang phủ xuống lên.
Cố Thăng trông thấy đứa bé trai đang co ro dưới mặt đất, bé tỏ ra hết sức đau đớn mà không có ai giúp đỡ.
- Này!
Anh đánh tiếng chào bé trai bằng giọng thật khẽ.
Bé trai nghe thấy nên từ từ ngẩng đầu lên.
Trong tích tắc khi thấy được gương mặt bé, đôi mắt Cố Thăng trợn trừng vì không thể tin nổi.
Bé trai này giống y hệt anh lúc anh tròn sáu tuổi.