***
Nam Sơn vừa vào cửa thì lập tức đi về phía hộc tủ bên phải.
Cố Thăng nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi đi tới hộc tủ bên cạnh, trên tủ còn treo một cái chìa khóa.
Không đợi Nam Sơn nhắc nhở, Cố Thăng khom người, dựa vào ánh đèn yếu ớt mà tìm thấy ổ khóa rồi mở nó ra.
Cố Thăng mở cửa tủ thay Nam Sơn, chuyện tiếp theo thì giao lại cho cô. Anh cũng không biết gói giấy nhỏ mà cô nói nằm ở chỗ nào.
Trong ngăn tủ cuối cùng chỉ có mấy bộ đồ lót. Ở tấm ván bên trên thì có vài cái chăn bông dày tỏa ra thứ mùi khó tả. Trên đống chăn còn phủ một tấm vải, mấy chiếc áo bông được xếp ngay ngắn nằm ở bên trên.
Cả ngăn tủ bị nhét đầy, Nam Sơn không biết nên ra tay từ đâu.
Nam Sơn cẩn thận nhớ lại cách làm của Mạnh Thanh Hà, cô duỗi tay vào trong tấm chăn trải giường thứ hai, cố gắng đào móc, nhưng chỉ sờ thấy vài viên tròn tròn, có lẽ là mấy viên long não.
Nam Sơn sờ soạng cẩn thận từng chút một, từ trái qua phải.
Đúng lúc này, cửa sổ phát ra tiếng động. Tiếng gõ ba dài hai ngắn, đây là tín hiệu Đào Minh và Mạnh Thanh Hà sắp về rồi.
- Nam Sơn, em có nghe thấy không?
Nam Sơn gật đầu đáp:
- Em có nghe thấy, cho em thêm chút thời gian.
Cô ngừng một chút rồi nói:
- Đành chuyển sang kế hoạch B vậy.
- Ừm.
Cố Thăng tin tưởng cô nên cũng không giục nữa.
Trong kế hoạch A, nếu bọn họ có đủ thời gian thì chụp cái ảnh rồi trở về phòng, sau đó nghiên cứu kỹ càng xem rốt cuộc bên trong là thứ gì?
Bọc giấy kia thì để lại chỗ cũ, chắc chắn Mạnh Thanh Hà sẽ không phát hiện ra.
Còn kế hoạch B thì chỉ có hai người bọn họ biết rõ. Trong kế hoạch B, nếu bọn họ không có đủ thời gian, đành phải làm liều, lấy bọc giấy đi trước, sau khi xem xong sẽ tìm cơ hội trả về chỗ cũ.
Kế hoạch này rất nguy hiểm, hai người bọn họ không thể xác định chính xác trăm phần trăm, trước khi họ trả nó về chỗ cũ thì Mạnh Thanh Hà sẽ không kiểm tra nó.
Vốn dĩ kế hoạch này đã bị Nam Sơn loại bỏ, nhưng Thạch Đầu và Thuận Tử chui vào phòng ăn trộm lại khiến cô cảm thấy cách này có thể thực hiện được.
Dự tính tốt nhất chính là Mạnh Thanh Hà không phát hiện nó đã bị mất. Nếu bà ta phát hiện ra cũng chẳng sao, bà ta vốn lén giấu nó, có bị mất cũng sẽ không nói ra.
Mạnh Thanh Hà chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Phòng Cố Thăng đang ở thiếu chút nữa bị Thạch Đầu trộm đồ, có lẽ Mạnh Thanh Hà sẽ nghi ngờ Thạch Đầu và Thuận Tử mà không chú ý đến cô với Cố Thăng.
Một phút đã trôi qua, tiếng gõ ba dài hai ngắn càng lúc càng dồn dập như đang thúc giục.
Nam Sơn rất căng thẳng, tim đập thình thịch như trống đánh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tay cô cũng run rẩy liên tục.
Nhưng lúc này cô lại trở nên bình tĩnh. Cô nhắm mắt lại, cảm thụ xúc cảm dưới tấm chăn.
Vừa thô lại vừa mỏng.
Nam Sơn mở mắt ra, mỉm cười nói:
- Em tìm thấy rồi.
Nói xong, cô cầm lấy bọc giấy kia rồi gắng sức rút nó khỏi đống chăn.
- Đi thôi.
- Chờ chút, còn cửa tủ nữa.
Nam Sơn luôn nghĩ tới bọc giấy, thiếu chút nữa đã quên mất điều này.
Cố Thăng nhanh chóng đóng cửa tủ rồi khóa lại. Sau đó hai người họ vội vã ra khỏi phòng và tiện tay đóng cửa.
- Sao hai người chậm thế, mau rời khỏi đây đi.
Đại Hắc sốt ruột chờ ở bên ngoài, nếu không phải Tiểu Hắc giữ lại thì chắc Đại Hắc đã muốn đạp cửa xông vào, lôi hai người ra ngoài rồi.
Cửa phòng Cố Thăng khép hờ, bọn họ lập tức bước vào phòng.
Sau khi đóng cửa lại, Đại Hắc dựa cửa, ôm ngực thở gấp.
Trông anh ta còn căng thẳng hơn cả Cố Thăng và Nam Sơn.
Tiểu Hắc bước tới, lên tiếng hỏi:
- Hai người đã chụp xong rồi chứ?
Nam Sơn lắc đầu, cô mở tay phải ra.
- Tôi lấy nó đi luôn, chính là thứ này.
Tiểu Hắc trợn mắt hỏi:
- Không phải đã bàn là chụp hình xong thì trả lại luôn à?
Trong kế hoạch, rõ ràng đâu có nói sẽ lấy nó đi đâu. Lấy đi còn phải trả về kiểu này rất nguy hiểm.
Cố Thăng lên tiếng trấn an:
- Không sao đâu, cho dù sau này Mạnh Thanh Hà có phát hiện ra, bà ta cũng sẽ không nghi ngờ chúng ta. Thạch Đầu và Thuận Tử là người bị tình nghi số một.
Tiểu Hắc thấy Cố Thắng nói có lý thì yên tâm hơn chút. Cậu ta nhìn bọc giấy, lẩm bẩm:
- Nó đây à? Muốn biết bên trong có gì quá.
Nam Sơn mỉm cười, trong lòng cũng thả lỏng, cô nói:
- Tôi cũng rất muốn biết đây.
- Chúng ta chờ Mạnh Thanh Hà ngủ rồi hẵng mở nó ra.
Đại Hắc rất cẩn thận.
Tiểu Hắc nói:
- Không sao, chúng ta cứ khóa cửa thật kỹ, bọn họ sẽ không vào được đâu. Nam Sơn mở ra đi.
Nam Sơn cũng nghĩ như thế.
Một góc chân tướng sắp hé lộ, cô vừa thấp thỏm lại cảm thấy kích thích.
Cô dỡ lớp nilon ngoài cùng ra, sắp sửa tháo lớp báo bọc lấy nó.
Ngoài sân chợt có tiếng động, khá ồn ào, khiến người khác khó mà lơ đi được.
Cô bỏ bọc giấy lẫn túi nilon vào trong balo.
- Chúng ta ra ngoài xem đã xảy ra chuyện gì.
Chờ tới khi bọn họ ra khỏi cửa thì nhìn thấy cảnh này.
Nhị Hắc đang đu trên cổ Đào Minh giống như gấu koala, siết ông ta thở không nổi.
Nhị Hắc nói với Mạnh Thanh Hà:
- Nha Nha em nhìn đi, lực tay anh khỏe chưa này? Em gả cho anh nhé? Anh nhất định sẽ mang hạnh phúc đến cho em.
- Cậu đừng như vậy nữa được không?
Đào Minh thở hổn hển nói, sau đó khom lưng, quay đầu nhìn Mạnh Thanh Hà đang bó tay không biết làm sao.
- Mình mau nghĩ cách đi.
Mạnh Thanh Hà rất bất đắc dĩ, đáp:
- Tôi nghĩ không ra, người bị mộng du không thể gọi dậy được.
Tối nay hai người họ thu hoạch cũng khá lắm, câu được nguyên thùng cá lớn nên mới trở về sớm hơn dự tính.
Trên đường về, bọn họ nhìn thấy Nhị Hắc, anh ta bước đi đờ đẫn trông như ma vậy.
Mạnh Thanh Hà thấy thế thì rất sợ hãi, không dám lên tiếng chào hỏi anh ta.
Lúc bà và chồng mình đi thu lưới bắt cá ở bờ suối, Nhị Hắc đã đi tới ngồi trên thùng nước.
Lúc này Đào Minh mới hỏi Nhị Hắc đang làm gì thế.
Nhị Hắc trả lời một cách nghiêm túc rằng đang xem TV.
Đào Minh cứ tưởng Nhị Hắc đang nói đùa nên không đế ý tới. Ai ngờ Nhị Hắc lại hô lên, khua tay múa chân nói:
- Đá rất đẹp.
Suýt chút nữa làm lật cả thùng nước.
Mạnh Thanh Hà lại hỏi anh ta vài vấn đề, bà ta phát hiện ra Nhị Hắc trả lời trớt quớt, lại tự cho là đúng. Lúc này bà ta mới nhận ra triệu chứng hiện tại của Nhị Hắc là mộng du.
Mạnh Thanh Hà sợ lúc Nhị Hắc bị mộng du gặp chuyện không may, dẫu sao cũng không biết anh còn có thể lắc lư đi tới đâu, cho nên đã nhờ Đào Minh đỡ anh ta trở về nhà mình, còn cụ thể ra làm sao thì về nhà rồi bàn tiếp.
Nam Sơn là em gái Nhị Hắc, chắc chắn sẽ có cách giải quyết chuyện này.
Bọn họ nào biết vì điều này mà Nhị Hắc bám lấy Đào Minh: hung thần ác sát làm nũng, đơn giản thô bạo muốn ôm một cái, nói không hợp thì động tay động chân.
Đào Minh chịu không nổi, cho nên tốn rất nhiều thời gian mới về tới nhà.
Mạnh Thanh Hà ngẩng đầu nhìn thấy Đại Hắc và Tiểu Hắc đang đứng trước cửa bèn nói:
- Anh em cậu ta đang ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ có cách.
Bà nói với Đào Minh:
- Ông ráng chờ ở đây một chút, tôi đi rồi về liền.
Mạnh Thanh Hà chạy tới trước mặt Đại Hắc.
- Mấy người ở đây thì tốt quá, Nhị Hắc bị mộng du, cứ bám rịt lấy chồng tôi suốt từ bờ suối.
Mộng du?!
Đại Hắc và Tiểu Hắc nhìn nhau, bọn họ quen Nhị Hắc lâu như thế nhưng mà chưa từng nghe thấy anh ta bị mộng du bao giờ.
Trong lòng chợt hiểu, hơn phân nửa là giả bộ rồi.
Nhị Hắc dùng cách này để kéo dài thời gian, cố gắng tạo thêm thời gian cho Nam Sơn và Cố Thăng.
Đại Hắc nhíu mày nói:
- Sao chú lại mộng du nữa rồi?
Đoạn lại quay sang nói với Mạnh Thanh Hà:
- Dì yên tâm đi, tụi tôi có kinh nghiệm xử lý chuyện này, đúng không Tiểu Hắc?
- Đúng thế!
Tiểu Hắc phối hợp đáp lời.
Giả bộ như thật chỉ là chuyện nhỏ!
Mạnh Thanh Hà không nghi ngờ chút nào.
- Vậy thì phiền các cậu.
- Không có gì.
Đại Hắc tới gần Đào Minh, còn Nhị Hắc thì đang hỏi Đào Minh: moa moa hay phạch phạch đây?
Đại Hắc nghe thấy thế thì đỏ cả mặt, may là Đào Minh không hiểu tiếng lóng trên mạng.
Đào Minh bất đắc dĩ giãy giụa, nói:
- Có gì thì từ từ nói.
Giờ Nhị Hắc nói cái gì, ông ta cũng nghe không hiểu.
Mà Nhị Hắc vẫn cứ cố chấp hỏi tiếp.
- Moa moa vậy!
Đào Minh trả lời.
Vừa nghe phạch phạch đã thấy giống âm thanh khi đánh người rồi.
Lỡ như Nhị Hắc nghe xong rồi đánh ông ta thì chết. Ông ta vốn không phải là đối thủ của Nhị Hắc đâu.
- Đây là đáp án của anh à?
Đào Minh hơi sợ Nhị Hắc, do dự một lát rồi gật đầu một cách kiên quyết.
Nhị Hắc thả lỏng tay ra, nhìn Đào Minh với vẻ nghiêm túc.
- Là anh chọn đấy nhé.
Nghe tới đây, bỗng nhiên Đại Hắc và Tiểu Hắc không muốn ngăn cản nữa rồi, hai người họ có chút mong chờ bước tiếp theo của Nhị Hắc.
Lại thấy Hắc Nhị Sơn sờ ngực Đào Minh, vừa sờ vừa chọt, lèm bèm trong miệng:
- Mò nè, mò nè, to ra ~
- Của anh nhỏ quá.
Hắc Nhị Sơn ưỡn ngực nói:
- Là đàn ông thì nên có ngực lớn như tui này.
Đào Minh đần mặt ra, trước giờ ông ta chưa từng thấy có ai muốn đàn ông ngực to cả.
Đại Hắc và Tiểu Hắc nghe xong, chỉ thấy xấu hổ mà thôi. Bọn họ chưa từng thấy một Nhị Hắc ngay thẳng sẽ tự khen mình như thế.
Hai người họ bước về phía trước, mỗi người đỡ một bên, rồi liên tục nói ở bên tai Nhị Hắc:
- Chú buồn ngủ rồi, mau ngủ đi.
Nhị Hắc thả lòng cơ thể, xem ra là đang chờ hai người họ. Bằng không, anh ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì để ngăn cản vợ chồng Đào Minh nữa, anh ta còn sợ chính bản thân mình khi điên lên đây này.
Dưới lời nói của hai người kia, Nhị Hắc dần bĩnh tĩnh lại và nhìn họ với ánh mắt mơ màng.
- Tôi buồn ngủ rồi? Muốn ngủ à?
- Đúng vậy.
Nhị Hắc chớp mắt.
- Vậy sao không đỡ trẫm lên giường!
Nam Sơn và Cố Thăng trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, họ chưa bao giờ nhận ra Nhị Hắc lại diễn giỏi như thế.
Đại Hắc và Tiểu Hắc:
- ... Ừm.
Rồi quay sang nói với Nam Sơn:
- Em gái, bọn anh trở về trước, có gì thì mai chúng ta lại bàn tiếp.
- Ừm, các anh nhanh về ngủ đi, dọc đường chú ý an toàn nhé.
Nhìn theo bóng lưng anh em Tam Hắc, Mạnh Thanh Hà hỏi Nam Sơn:
- Anh hai nhà cô thường bị vậy à?
Nam Sơn đáp:
- Hồi bé thì anh ấy hay mộng du lắm, lớn lên thì đỡ hơn.
- Ồ.
Mạnh Thanh Hà gật đầu, xem ra là do Đào Minh xui xẻo nên mới gặp phải chuyện này.
Nam Sơn thấy chuyện đã giải quyết xong, bèn nói:
- Dì Mạnh à, cháu và Cố Thăng về phòng luôn đây.
Mạnh Thanh Hà xua tay.
- Ngủ sớm đi, tôi còn phải đi tắm nữa. Cả người nhớp nháp toàn mồ hôi.
Sau khi đóng chặt cửa lại, Nam Sơn mới lấy bọc giấy kia ra. Cô cẩn thận mở nó ra thì phát hiện bên trong là chứng minh thư. Người trong thẻ rõ ràng không phải là Mạnh Thanh Hà, dáng vẻ rất xinh đẹp, lại có phần năng động.
- Hứa Tuệ Lộ, sinh ngày 12 tháng 3 năm 1968, còn lớn tuổi hơn Mạnh Thanh Hà.
Cố Thăng nhìn qua Nam Sơn, anh phát hiện vẻ mặt cô hơi lạ.
- Em phát hiện ra gì sao?
Nam Sơn nhíu mày đáp:
- Người này trông khá giống mẹ em.
- Mẹ em cũng họ Hứa phải không?
Nam Sơn gật đầu.
- Em cũng hiểu ý anh, nhưng từ lúc em hiểu chuyện đến giờ không thấy mẹ có chị em nào khác ngoài dì hai và dì ba.
- Có lẽ lúc Hứa Tuệ Lộ xảy ra chuyện, em còn quá nhỏ, sau này mẹ em cũng không nói cho em biết.
Cũng có thể, chuyện người thân bị mất tích chính là hồi ức đau khổ đối với bà Hứa.
Nhắc một lần tức là đau thêm một lần.
Nam Sơn đăm chiêu, cô nghi ngờ rốt cuộc Mạnh Thanh Hà là người tốt hay kẻ xấu.
Nghe mấy lời nói của dì Đào, cô tưởng Mạnh Thành Hà đã giết người. Nhưng theo những gì mà Mạnh Thanh Hà nói với bọc giấy này, rõ ràng bà ta xem Hứa Tuệ Lộ là đồng đội, còn nói lần này nhất định sẽ cùng nhau rời khỏi đây.
- Nam Sơn, mặt sau chứng minh thư hình như có thứ khác.
Cố Thăng nhắc nhở.
Nam Sơn lập tức lật ngược lại, mặt sau có một tấm hình được dùng gạo dán vào thẻ.
Trong hình là một bé gái tầm hai ba tuổi. Gương mặt trẻ con mập mạp, hai má lúm đồng tiền, đôi mắt to tròn nhìn vào ống kính, trên trán còn có một chấm đỏ, trông giống như một búp bê mừng năm mới, hết sức đáng yêu.
Cố Thăng nói:
- Đây là Hứa Tuệ Lộ khi còn bé à? Hình như không giống lắm.
- Không phải.
Nam Sơn nói.
- Em biết là ai à?
Nam Sơn đáp:
- Đây là em.
Cố Thăng nhìn cô với vẻ kinh ngạc rồi im lặng hồi lâu.
Nam Sơn lớn lên rất giống ba, không giống mẹ lắm.
Tấm hình này là khi cô vừa tròn hai tuổi, bà Hứa cố tình dẫn cô đi chụp hình. Hiện tại thì cô càng chắc chắn Hứa Tuệ Lộ này là người thân của mẹ cô.
Nam Sơn chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, sau khi Mạnh Thanh Hà nhìn thấy hai người bọn họ thì lộ ra vẻ hoảng sợ.
Có phải ngay từ lúc đó, Mạnh Thanh Hà đã nhận ra cô rồi không?