Sau khi nhảy hết một bản, Cố Thăng lập tức rời khỏi sàn nhảy, anh cầm ly rượu sâm banh bước đến chỗ Nam Sơn.
Cố Thăng đứng cạnh Nam Sơn, đoạn im lặng nhìn chằm chằm vào nam ngôi sao kia.
Nam Sơn đang trò chuyện vui vẻ với Văn Tri, cô hoàn toàn không nhận ra Cố Thăng đã tới.
Ở thành phố N này, Cố Thăng được xem như là một thanh niên tài giỏi đẹp trai, cho nên Văn Tri nhìn một cái thì nhận ra ngay.
Ánh mắt của Cố Thăng quá mức nóng rực, Văn Tri có muốn làm lơ cũng khó, trong lòng cả kinh, lẽ nào Cố Thăng vừa ý với mình?
Văn Tri nhếch môi, rồi nâng ly rượu, mỉm cười với Cố Thăng:
- Chào giám đốc Cố, nghe danh đã lâu.
Văn Tri và Cố Thăng liếc nhau một cái, sau đó ánh mắt hai người giao nhau tóe lửa.
Lúc này Nam Sơn mới phát hiện ra Cố Thăng đứng cạnh mình, cũng không biết anh đã chờ bao lâu rồi. Cô nhìn Cố Thăng với vẻ khó hiểu, lại quay sang nhìn Văn Tri một cái.
Cô không hiểu tiết tấu này, chẳng lẽ hai người họ vừa mắt nhau à?
Chừng nửa phút sau, Cố Thăng mới thu hồi tầm mắt, anh cúi đầu uống ngụm rượu: tại hạ đã thua rồi.
- Anh không khiêu vũ nữa à?
Nam Sơn hỏi.
- Không nhảy nữa.
Có bài hát thế nào ấy nhỉ? Cái gì chi bằng khiêu vũ…? À, yêu đương chẳng bằng khiêu vũ.
Cố Thăng nghĩ càng đẹp, anh có thể vừa khiêu vũ vừa nói chuyện yêu đương mà.
Kết quả Nam Sơn ném anh sang một bên, vui vẻ chạy về phía nam diễn viên trẻ hơn anh, còn đẹp trai hơn anh, nhưng anh không thừa nhận điều đó đâu.
- Hai người nói gì mà vui thế?
Cố Thăng nhấp rượu, làm bộ vô tình hỏi.
Nam Sơn nhìn Văn Tri, cười híp mắt.
- Khi nãy chị Văn mới kể mấy chuyện thú vị trong giới giải trí cho tôi nghe.
Chị Văn? Cố Thăng nhướng mày, té ra người mà anh ghen tỵ nãy giờ lại là con gái.
Giới giải trí thay đổi nhanh quá, Cố Thăng theo không kịp luôn.
Nhoáng cái đã tới mười giờ rồi, vũ hội từ thiện cũng sắp kết thúc.
Hai người Cố Thăng và Nam Sơn chào tạm biệt chủ bữa tiệc rồi ra về.
Tài xế Phó lái xe vừa nhanh lại vững, chưa tới nửa tiếng thì đã tới cư xá Nam Sơn ở rồi.
Nam Sơn bước xuống xe, vẫy tay tạm biệt với Cố Thăng.
Ai ngờ Cố Thăng cũng xuống xe.
- Để tôi đưa cô đến tận cửa.
- Không cần đâu.
Nam Sơn từ chối nhã nhặn:
- Sắp mười một giờ rồi, Lão Răng Vàng còn đang chờ anh về nhà đấy.
Cố Thăng:
- Lão Răng Vàng có chìa khóa mà.
Vừa dứt lời thì di động Cố Thăng reo lên, người gọi tới chính là Lão Răng Vàng.
- Alo.
Cố Thăng nghe máy.
Lão Răng Vàng nói với vẻ đáng thương:
- Tiểu Thăng Thăng à, hôm nay đi xem phòng ở cả ngày, mệt quá đi.
- Ừ.
- Tối lại bị kẹt xe, tim càng mệt hơn.
- Ừ.
- Giờ tôi về đến nhà rồi.
- Nói thẳng đi.
Cố Thăng nhíu mày.
Lão Răng Vàng:
- Tiểu Thăng Thăng, tôi quên mang theo chìa khóa rồi. Tôi đang ngồi trước cửa nhà anh, chờ anh về nè. Khi nào anh mới trở về.
Cố Thăng:
- ... Sắp rồi.
Đoạn Cố Thăng quay sáng nói với Nam Sơn:
- Lão Răng Vàng quên mang theo chìa khóa, tôi phải trở về mở cửa cho anh ấy.
Nam Sơn lộ vẻ “quả nhiên là thế”, vẫy tay với anh, rồi xoay người bước về phía cư xá.
Lại trôi qua hai ngày, Lão Răng Vàng gọi điện cho Nam Sơn.
- Nam Sơn Sơn, tôi tìm được phòng ở rồi. Tối mai tới nhà tôi ăn cơm đi, Tiểu Mi với Cố Thăng cũng tới nữa.
Nam Sơn đáp “ Được”. Cô cứ tưởng Lão Răng Vàng nói muốn ở lại là đùa thôi, giờ đã tìm được phòng ở rồi, xem ra đúng là anh ta có ý ở lại thành phố N thật.
Lão Răng Vàng còn nói:
- Phòng trọ của tôi nằm ở ngoại thành, hơi xa chút. Tôi đã bàn với Cố Thăng rồi, tới lúc đó thì anh ấy sẽ đến đón cô và Tiểu Mi.
- Cũng được đó.
Hôm sau, Cố Thắng đúng hẹn tới đón Nam Sơn và Tiểu Mi, ba người còn mua chút quà mang qua.
Đường xá ở ngoại ô không tốt lắm, khiến xe bị xóc nảy chút. Nửa tiếng sau, bọn họ mới tới chỗ của Lão Răng Vàng.
Lão Răng Vàng cố ý đi xuống đón bọn họ.
- Có câu, ở nhà nhờ cha mẹ, ra ngoài nhờ bạn bè. Thời gian này đã làm phiền mọi người rồi.
- Chuyện nên làm, dù sao chúng ta cũng là bạn bè cùng chung hoạn nạn mà.
Lão Răng Vàng nghe xong, cười hi hì:
- Tôi tính hôm nay xuống bếp, làm một bữa cơm thật ngon.
Cố Thăng nghe xong thì biến sắc:
- Lão Răng Vàng à, sau khi ăn xong bữa cơm này của anh, tôi nghĩ chúng ta không còn là bạn bè nữa.
- Hì hì.
Lão Răng Vàng vỗ vai Cố Thăng, rồi nói:
- Lần trước là sự cố bất ngờ thôi, lần này Cường Tử đã video call cho tôi, dạy tôi làm sao để nấu một bàn đồ ăn ngon rồi.
Nam Sơn hỏi Cố Thăng:
- Anh từng ăn thử đồ anh ta nấu rồi à.
Cố Thăng gật đầu.
- Thấy thế nào?
Tiểu Mi hỏi với vẻ mong chờ.
Cố Thăng nghĩ một hồi, nói ra hai câu thành ngữ:
- Hương vị lưu luyến, nước mắt ròng ròng.
Lần trước vì Lão Răng Vàng muốn cảm ơn anh đã chứa gã, bèn làm vài món ăn. Màu sắc trông rất ngon, mùi vị lại kỳ lạ tới mức khiến Cố Thăng muốn quăng tế bào vị giác luôn.
- Để tôi làm đi.
Cố Thăng chủ động đề nghị.
- Ồ, anh còn biết nấu ăn à.
Không ngờ anh lại biết nấu ăn, Nam Sơn thấy hơi khó tin.
Cố Thăng cười:
- Tôi biết chút xíu à.
Năm đó Cố Thăng đi du học ở nước Anh, đồ ăn đều là do mấy người cùng phòng bọn họ thay phiên nhau làm.
Hiện tại anh muốn trải nghiệm cảm giác cùng nấu ăn với cô gái mình thích.
- Chúng ta cùng nấu đi.
Nam Sơn:
- Tôi không biết nấu.
Cố Thăng:...
Thấy vẻ mặt bị tổn thương của Cố Thăng, Nam Sơn giải thích:
- Tôi thật sự không biết làm, kể cả trứng xào cà.
Cố Thăng cười, không tức giận chút nào. Chuyện xưa nói rất đúng, nếu muốn bắt được trái tim đàn ông thì phải bắt được dạ dày đàn ông trước.
Cố Thăng thấy chắc con gái cũng giống thế, hôm nay anh nhất định phải bộc lộ tài năng thật tốt.
Cuối cùng lại thành Cố Thăng và Tiểu Mi bận rộn trong phòng bếp, còn Lão Răng Vàng và Nam Sơn thì ngồi trong phòng khách cắn hạt dưa.
Phòng trọ của Lão Răng Vàng gồm một phòng ngủ một phòng khác, có cả nhà bếp và phòng vệ sinh, trang trí chủ đạo là màu xanh bạc hạ, vừa mát mẻ lại ấm áp.
Lão Răng Vàng rất niềm nở với Nam Sơn, chốc thì “Nam Sơn sơn à ăn dưa hấu đi”, lát thì “Nam Sơn Sơn tôi bóc cam cho cô nhé”.
- Có phải anh có chuyện muốn nhờ tôi không?
Nam Sơn liếc xéo gã, mở miệng hỏi thử.
Lão Răng Vàng cười cười.
- Sao tôi lại là người nông cạn thế chứ? Tôi muốn theo đuổi Tiểu Mi, cô nói xem Tiểu Mi thích gì?
Nam Sơn: “thẳng thắng thật.”
Nam Sơn trả lời thành thật, dù sao Tiểu Mi cũng có ý với Lão Răng Vàng.
Cô nghĩ một hồi, lại nói tiếp:
- Tiểu Mi thích người răng trắng.
Nam Sơn nhìn hàm răng vàng của gã, cô nghiêng đầu sang bên, không nỡ nhìn thẳng.
- Chuyện này...
Lão Răng Vàng nắm tay lại, nói với vẻ kiên quyết:
- Truyền thừa của gia tộc không thể đứt.
- Tha thứ cho tôi nói thẳng, nguyên bộ răng vàng này của anh, ở trong mắt Tiểu Mi cơ bản xem như bị knock out rồi.
Đúng là Tiểu Mi có thiện cảm với Lão Răng Vàng. Cô ấy đã từng kể cho Nam Sơn nghe, cũng nói cho cô biết, nếu tương lai hai người họ quen nhau thật, cô nhất định phải đổi răng vàng thành răng trắng. Nam Sơn nói như thế, xem như thử thách Lão Răng Vàng, để gã chuẩn bị tâm lý trước.
- Mấy ngày nữa tôi sẽ đi tẩy răng,
Lão Răng Vàng cắn răng nói.
Nam Sơn hỏi gã:
- Không cần truyền thừa nữa à.
- Không có vợ thì làm sao có truyền thừa. Sự nghiệp vinh quang này cứ giao cho đời sau thôi.
Nam Sơn im lặng quay đầu sang một bên:...
...
Cố Thăng và Tiểu Mi mày mò trong phòng bếp suốt một tiếng, làm ra một bàn đồ ăn đủ sắc hương vị.
Hai người Lão Răng Vàng và Nam Sơn có lộc ăn.
- Một like cho tay nghề của Cố Thăng.
Nam Sơn khen từ tận đáy lòng.
Cố Thăng rất vui, nhưng không để lộ ra, anh bình tĩnh gắp thức ăn cho cô.
- Nếu cô thích thì ăn nhiều thêm chút đi.
- Một like cho tay nghề của Tiểu Mi.
Lão Răng Vàng cũng theo chân, khen Tiểu Mi một câu.
Tiểu Mi liếc gã một cái.
- Dù có thích thì cũng ăn ít lại đi, không phải gần đây anh la hét muốn giảm béo à.
Lão Răng Vàng không được yêu thương như tưởng tượng, bèn im lặng cúi đầu xới cơm, vẻ mặt tủi thân.
Vì phải lái xe nên Cố Thăng không uống rượu.
Vùng ngoại ô khá xa trung tâm thành phố, nên lúc tám giờ, nhóm người Cố Thăng rời khỏi nhà Lão Răng Vàng.
Trong xe không có mở máy điều hòa, cửa sổ kéo xuống một nửa, từng làn gió đêm thổi vào, vô cùng thoải mái.
Cố Thắng mở bản nhạc saxophone du dương lên nghe, có một đoạn không có đèn đường, nên anh lái xe vô cùng cẩn thận.
Đột nhiên, Cố Thăng chợt thắng gấp lại.
- Sao thế?
Tiểu Mi vốn đang buồn ngủ, nhắm mắt lại, theo quán tính thiếu chút nữa ngã dúi vào hàng ghế trước luôn. May mà cô ấy có thắt dây an toàn, nhưng eo hơi đau, cơn buồn ngủ cũng biến mất.
Nam Sơn đáp:
- Có thứ gì đó đột nhiên lao ra giữa đường, không biết có đụng trúng không nữa.
Nam Sơn ngồi ở ghế phụ, chuyện xảy ra quá nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt. May là Cố Thăng phản ứng rất nhanh, lập tức thắng lại.
Cố Thăng ngừng xe bên vệ đường, tắt máy xe, rồi lấy đèn pin trong xe ra.
- Chúng ta xuống xem chút đi.
Cố Thăng xuống trước, Nam Sơn và Tiểu Mi lần lượt theo sát đằng sau.
Bên cạnh xe có một con chó nhà, đang nhìn chằm chằm vào Cố Thăng.
Cố Thăng thở phào nhẹ nhõm:
- Làm tôi sợ nãy giờ, thì ra chỉ là một con chó.
Con chó bị chiếu đèn, bèn sủa Cố Thăng vài tiếng rồi chạy về phía trước. Xem ra cũng không có đụng trúng nó.
- Khi nãy tôi còn buồn bực, nếu là người thì tốc độ cũng nhanh quá rồi.
Nam Sơn cười nói, bước tới cạnh Cố Thăng.
- Chúng ta lên xe thôi.
Cố Thăng tắt đèn pin, đang muốn trở lại xe, chợt nghe Nam Sơn nói:
- Chờ chút.
- Sao vậy?
Cố Thăng quay đầu lại nhìn Nam Sơn.
Nam Sơn chỉ vào sườn dốc bên trái đường, hỏi với vẻ không chắc lắm:
- Chỗ đó.. có người đang nằm thì phải.
Cố Thăng bật đèn pin lên, anh quan sát cẩn thận. Đúng là có người đang nằm thật, người này mặc đồ vest, hiện tại nhìn kỹ lại thì thấy có nhiều nếp nhăn. Đầu hướng xuống, thân thể nằm ở trên, cho dù bị đèn pin chiếu thẳng xuống cũng không nhúc nhích, không có chút phản ứng.
- Anh ta sẽ không sao chứ?
Thật ra Nam Sơn càng muốn hỏi, có phải anh ta đã chết rồi hay không.
- Chúng ta tới xem thử xem.
Đã thấy người ta như thế, căn cứ vào chủ nghĩa nhân đạo quan tâm lo lắng, cũng cần phải đi qua xem thế nào.
Cố Thăng đi ở đằng trước, bước đi rất thong thả. Nếu dùng một lời ca để hình dung, chính là từng bước từng bước tựa như bước chân của ma quỷ.