Vân Hy thấy Lưu phủ doãn khóc không dứt, hỏi Thôi lại mục bên cạnh: “Lời khai trong vụ án Lý chủ sự treo cổ đã được sắp xếp xong chưa?”
“Bẩm tướng quân, đã sắp xếp xong.” Thôi lại mục nói.
Hắn là thủ hạ của Điền Trạch, biết đại nhân của hắn có giao tình tốt với Vân tướng quân, lại nói, “Tướng quân định chuẩn bị công văn truy bắt cướp phải không? Hạ quan có thể làm thay ngài.”
Cái gọi là công văn truy bắt cướp thật ra là sửa công việc liên quan đến bắt cướp thành văn chương, báo cáo lên triều đình, thông thường do võ tướng viết.
Nhưng hầu hết võ tướng không thích viết văn, bởi vậy Thôi lại mục mới nói làm thay.
Vân Hy ngẫm nghĩ: “Không cần, ngươi chỉ cần đưa lời khai cho ta tham khảo, ta sửa lại một chút manh mối.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, có quan viên phía dưới xin chỉ thị của Lưu phủ doãn về việc cúng Sơn Thần vào ngày mai, Lưu phủ doãn vừa khóc sướt mướt vừa nói. Vân Hy nghe một hồi, cảm thấy không có chuyện của mình, nói với A Cửu: “Ngươi đi với ta.” Sau đó đi ra hậu viện của phủ nha.
Vân Hy là nữ tử, ở một viện riêng trong phủ nha. Nàng không nói lời nào dọc đường, chỉ lo đi về viện, đến lúc vào trong viện mới nói: “Đóng cửa lại.”
A Cửu “Ờ”, đóng cửa lại, mới vừa quay lại, chưa kịp phản ứng thì thấy Vân Hy đánh úp một chưởng thẳng vào mặt nàng.
A Cửu nghiêng người muốn tránh, nào biết chiêu này của Vân Hy là chiêu nhử, nàng đưa tay ra trước, chộp lấy túi bên hông A Cửu.
A Cửu không kịp tránh, khó khăn lắm mới kịp bảo vệ nút thắt của túi, bị Vân Hy lấy ra một con dao găm nhỏ bằng gỗ trong đó.
“Trả ta!” A Cửu thấy thế, vội la lên.
Vân Hy cũng không ngờ trong túi của A Cửu có một vật như vậy, nhét nó vào ngực, lại thăm dò tay áo của A Cửu.
A Cửu sợ Vân Hy sơ ý làm hư con dao găm của mình, nhất thời không muốn đánh với nàng, cắn răng, mở cánh cửa phía sau, mượn lực của lu nước bên cạnh, nhảy lên nóc nhà.
Vân Hy vốn không muốn làm nàng bị thương, thấy nàng mở cửa, thu hồi một chưởng vừa đánh ra, nhưng cũng không thể thả nàng chạy, mũi chân đụng một chút vào lu nước, nhảy lên nóc nhà.
“Chờ đã,” A Cửu vội lui ra sau vài bước, “Ngươi có gì thì từ từ nói!”
Vân Hy đưa tay ra: “Giao ra đây.”
A Cửu sửng sốt: “Hả? Cái gì? Giao cái gì?”
“Ngươi nói giao cái gì?” Vân Hy hít sâu một hơi, “Huyết thư của Lý chủ sự.”
“Ngươi có hiểu lầm không?” A Cửu ngẩn người, “Huyết thư gì? Ta không biết.”
Vân Hy nói: “Ta biết võ công của Vương bộ đầu và các nha sai thủ hạ của hắn. Trong thành Dương Châu, ta cũng biết có bao nhiêu người có thể đánh hơn mười người bọn họ. Nếu là kẻ trộm bình thường, có võ công giỏi như vậy thì đã chuồn đi từ lâu sau khi trộm huyết thư, nếu không khi tiểu quận vương mang theo binh vệ truy lùng toàn thành, e rằng nàng có cánh cũng khó thoát. Nhưng mà, sau khi nàng trộm huyết thư lúc sáng, vì sao không vội trốn, mà còn dẫn Vương bộ đầu và các nha sai thủ hạ vòng quanh phụ cận nha môn?
“Chỉ có một nguyên nhân, nàng không quen thuộc Dương Châu, nếu chạy xa, ngược lại không biết nên trốn chỗ nào. Nếu kẻ trộm này chưa từng chạy quá xa, như vậy khi Vương bộ đầu trở lại nha môn, nàng vẫn luôn ở gần nha môn, nhưng vì sao nàng lại biến mất?”
“Bởi vì nàng dùng thủ thuật che mắt. Nàng đến một nơi tối tăm không người, cởi bộ đồ đen mặc khi ăn trộm lúc sáng, để lộ trang phục giáo úy bên trong, sau đó nghênh ngang đi đến cửa phủ, tự nhận là thủ hạ của ta, bởi vì nàng cảm thấy, nếu Lưu phủ doãn biết nàng là người của ta thì sẽ không nghi ngờ nàng.”
Vân Hy nhìn A Cửu, “Còn muốn ta nói rõ hơn không?”
Nàng trải qua hơn một năm phong sương nơi sa trường, đã bình tĩnh và lanh lợi hơn trước rất nhiều.
A Cửu bị nàng nói đâu vào đấy nên á khẩu, không trả lời được, muốn tự bào chữa nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Một lúc sau, thở dài, ngồi xổm xuống nói: “Ngươi đừng tìm trên người ta, ta đã giao huyết thư cho người khác.”
“Cho ai?” Vân Hy hỏi.
Nàng lại khuyên nhủ, “A Cửu, lần này hoàng cung bị trộm là vụ án lớn, huyết thư mà Lý chủ sự để lại trước khi treo cổ chết có liên quan đến vụ án này. Ngươi vốn là người trong quân, nếu bị người ta biết được ngươi tự trộm huyết thư này, đây không phải là chuyện nhỏ.”
“Ta biết.” A Cửu nói, nàng quay đầu nhìn sang một bên, “Ầy, ngươi yên tâm, nếu xảy ra chuyện, ta chắc chắn sẽ không liên lụy ngươi.”
Vân Hy nhất thời không nói gì, nàng đâu có sợ bị liên lụy?
“Có phải ngươi đã đưa huyết thư cho hai người bạn kia hay không?” Vân Hy hỏi.
A Cửu sửng sốt: “Sao ngươi biết?”
Làm sao nàng biết?
Ngoài việc đi theo nàng cả ngày, A Cửu chỉ tụ tập với hai người bạn không ló mặt kia.
Vân Hy không giải thích nhiều, chỉ hỏi: “Nhà kho của Binh Bộ bị trộm có liên quan đến bạn của ngươi không?”
A Cửu nói: “Không có, không có, không liên quan đến hắn.”
Nàng giải thích: “Bạn của ta có liên quan đến Lý chủ sự, cho nên muốn xem huyết thư này, xem xong thì ta kêu hắn nhanh chóng trả lại cho ngươi!”
Vân Hy hỏi: “Thật sự không liên quan?”
“Không có mà.” A Cửu nói, “Ngươi nghĩ đi, muốn trộm đồ trong nhà kho của Binh Bộ nhất định phải quen thuộc với hoàng cung đúng không? Chẳng phải một hai năm trước ta đã nói với ngươi hay sao, bạn của ta lớn lên ở Tái Bắc, hắn còn chưa biết cổng Tuy Cung mở ở chỗ nào, sao vào bên trong trộm đồ được?”. ngôn tình ngược
Lời này ngược lại không sai.
Tuy Cung được canh gác nghiêm ngặt, nếu muốn đánh cắp một bản đồ phòng thủ trong đó, nhất định phải là người vô cùng quen thuộc với cung cấm mới có thể làm được. Không nói đến chuyện bạn của A Cửu lớn lên ở Tái Bắc, nếu đổi lại là đại tướng quân như nàng, Vân Thư Quảng hay thậm chí là Vân Lạc cũng không thể tự do ra vào Tuy Cung.
Bởi vậy kể từ khi bản đồ phòng thủ bị trộm, Hình Bộ vẫn tập trung điều tra các cấm vệ trực đêm đó, cảm thấy bọn họ tự trông coi và tự trộm.
Nhưng Vân Hy vẫn không hoàn toàn tin A Cửu, chỉ hỏi: “Khi nào ngươi đưa huyết thư cho ta?”
“Mấy ngày nữa, phải chờ bạn ta xem xong.” A Cửu nói, “Nè, ngươi trả lại dao găm cho ta trước.”
Vân Hy nghe vậy, lấy dao găm gỗ ra: “Cái này?”
“Ừ.” A Cửu vội vàng gật đầu.
Vân Hy nhìn thoáng qua, dao găm này rất cũ, không hiểu sao, nhìn hơi quen mắt.
Nàng chưa kịp nhìn kỹ, A Cửu đã bước tới giật con dao găm lại, bỏ vào túi bên hông, cất cẩn thận.
Vân Hy không để ý lắm, A Cửu rất cố chấp, một khi đã có chủ ý, bảy tám con trâu cũng không kéo về được. Sự thật A Cửu trộm huyết thư chưa chắc như lời nàng nói, bởi vậy Vân Hy nhất định phải tìm cách điều tra ra sự thật của vấn đề.
Cũng may đã có không ít người đọc huyết thư của Lý chủ sự, Thôi lại mục của Hình Bộ thậm chí có thể đọc thuộc lòng nội dung của huyết thư. Huyết thư bị mất, mặc dù là việc nhỏ nhưng không nhỏ, nói là việc lớn cũng không lớn, nàng kéo thêm vài ngày nữa, tìm được huyết thư sẽ lập tức nộp lên triều đình.
Vân Hy nghĩ, nhỡ triều đình muốn kết tội, dù sao mình cũng là tướng quân của A Cửu, sẽ thay thế nàng chịu tội.
Nghĩ đến đây, nàng nói: “Ngày mai theo ta về Kim Lăng.” Sau đó vào phòng viết công văn truy bắt cướp.
Đến chiều, Thôi lại mục đưa tới lời khai đã được sắp xếp, Vân Hy dựa trên manh mối trong lời khai, sửa lại bản thảo đã viết, trải một bản tấu chương để ghi lại.
Thôi lại mục ở bên cạnh quan sát, không khỏi nói: “Tướng quân thật tỉ mỉ.”
Vân Hy cười nói: “Dù sao cũng để trình lên ngự tiền, ta không giỏi viết văn, đành phải tốn công nhiều chút.”
Nói xong, nàng nhớ tới một chuyện nên hỏi, “Lưu đại nhân thế nào?”
Thôi lại mục nói: “Còn khóc ở công đường.”
“Còn khóc?” Vân Hy kinh ngạc, “Không phải buổi sáng đã khóc xong rồi sao?”
“Vâng. Nhưng huyết thư bị trộm, nhất định phải báo với triều đình. Buổi sáng, lại mục của nha môn đã giục ngựa chạy đến Kim Lăng để đưa tin, buổi chiều phía trên hồi âm.”
“Nói thế nào?”
“Không nói gì, chỉ bảo rằng khâm sai sẽ đến Dương Châu vào sáng sớm. Vị khâm sai này là ngự sử trung thừa, Sài Bình, Sài đại nhân.”
Vân Hy ngạc nhiên: “Sài Bình?”
“Vâng.” Thôi lại mục nói, “Bởi vậy Lưu đại nhân mới hoảng sợ, giờ lại khóc.”
Vân Hy luôn có cảm giác khó tả đối với Sài Bình.
Giống như là một sự ghê tởm bản năng.
Thật ra nàng không giao thiệp nhiều với Sài Bình, chỉ nghe người ta nói, lúc Trình Sưởng mất tích, Sài Bình từng dẫn theo người đến Hoàng Thành Ty tìm hắn.
“Thời gian đó, sức khỏe Tam công tử không tốt, trước đây còn ngất một hồi. Ngày Tam công tử đến Hoàng Thành Ty, hình như Sài đại nhân có chuyện gì đó, cũng tới Hoàng Thành Ty. Nhờ Sài đại nhân qua đó mới kịp thời phát hiện vụ hỏa hoạn ở Hoàng Thành Ty.”
“Sài đại nhân dẫn theo người đi cứu Tam công tử, nhiều thủ hạ bị chết cháy, đáng tiếc vẫn không cứu được Tam công tử, sau đó Sài đại nhân còn tự trách mình.”
“À, trên cánh tay phải của Sài đại nhân có một vết sẹo, nghe nói lúc ấy do cứu Tam công tử nên bị lửa lớn đốt, đến nay vẫn chưa lành, gặp ngày mưa thường bị ngứa.”
Sau khi Vân Hy trở lại Kim Lăng, có người nói với nàng như vậy.
Theo lẽ nàng nên tin Sài Bình, biết ơn Sài Bình.
Không hiểu sao, nàng cứ cảm thấy tình huống lúc đó khác thường, muốn điều tra, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nàng trở về quá muộn, căn phòng trực bị cháy đen ở Hoàng Thành Ty đã bị phá bỏ, Công Bộ phái thợ đến xây lại, nàng muốn đi xem nơi hắn biến mất cũng không tìm thấy.
“Thật ra Lưu đại nhân hoảng hốt, hạ quan cũng hiểu được. Một năm qua, Sài đại nhân chẳng những được thăng chức lên thành ngự sử trung thừa, còn được Lăng Vương điện hạ coi trọng. Lần này vụ Lý chủ sự treo cổ, thực ra cũng không tính là chuyện to tác. Hình Bộ vốn định phái Điền đại nhân tới, nhưng hiện giờ huyết thư bị mất, Sài đại nhân muốn đích thân đến hỏi, có thể thấy rằng Lăng Vương điện hạ đã tức giận khi biết việc này.” Thôi lại mục nói.
Vân Hy “Ừm”.
Nàng không muốn nói thêm về Sài Bình, dừng một chút mới hỏi, “Ngày mai là kinh trập, việc cúng Sơn Thần, Lưu đại nhân đã giải quyết xong chưa?”
“Xong rồi.” Thôi lại mục nói, “Năm nay thật trùng hợp, kinh trập vừa đúng vào ngày 12 tháng 2, hội hoa triều. Ngày mai Dương Châu thành sẽ chật kín người tới đạp thanh.”
Vân Hy ngẩn người: “Hội hoa triều?”
Sau khi Trình Sưởng mất tích, nàng sống mơ màng qua ngày, ngoài việc tìm hắn, thường không đếm ngày trong tuần. Hóa ra thời gian trôi quá nhanh, xuân thu trong chớp mắt, đã là hội hoa triều năm thứ hai.
“À, Lưu đại nhân nghe nói ngày mai tướng quân về Kim Lăng, bảo ta tới hỏi ngài đi vào canh giờ nào.”
“Chưa quyết định.” Vân Hy nói, “Có chuyện gì vậy?”
“Là thế này, bởi vì kinh trập ngày mai trùng với hội hoa triều, trong thành nhất định sẽ rất đông đúc náo nhiệt. Sài đại nhân lại tới Dương Châu. Dương Châu thành có trộm cướp, cửa thành được canh giữ rất nghiêm ngặt, ra vào thành phải xếp hàng dài, bởi vậy Lưu đại nhân muốn hỏi tướng quân đi như thế nào để ông ấy chuẩn bị trước.”
Vân Hy nói: “Ngươi nói với Lưu đại nhân không cần lo lắng, ngày mai chỉ có ta và A Cửu rời đi, chúng ta tự sắp xếp.”
Danh Sách Chương: