Trời tối sớm vào mùa đông, giữa trưa mặt trời còn chiếu rực rỡ, mới một canh giờ trôi qua, vẻ rực rỡ vừa rồi đã không còn nữa. Ánh dương thu lại mũi nhọn, uể oải nơi cuối trời, dịch thừa thu dọn bàn ghế nước trà bên ngoài dịch trạm, quay lại cúi chào Vân Hy: “Giáo úy đại nhân.”
Vân Hy gật đầu.
Lúc này nàng không có việc gì làm, không giúp được cho cơn đau bụng của Du tỷ nhi, nhìn nha hoàn đổ nước ấm vào bọc đồng, đặt lên bụng Du tỷ nhi để giữ ấm, nàng bước ra ngoài một mình, ngồi xuống dựa cửa.
Đầu mùa đông, vạn vật đều khô cằn, những đám mây không chốn nương tựa, vài ngọn cỏ héo úa được kéo lên khỏi mặt đất, nàng nghĩ về vài chuyện.
Thú vui dùng cỏ khô để bện thành con trùng được Vân Lạc dạy cho nàng ở Tái Bắc trước đây, vài cọng cỏ đan lại với nhau, thoạt nhìn giống như một trăm con trùng với bộ râu dài.
Nghĩ đến Vân Lạc, Vân Hy nhớ tới Phương Phù Lan.
Lúc trước biết Trình Sưởng mất tích, nàng bất chấp tất cả đi tìm hắn, suốt hơn hai tháng, nàng chỉ gửi một bức thư cho hầu phủ báo tin bình an, hiện giờ sắp về kinh, tâm trạng có chút thấp thỏm.
Lúc này nàng mới ý thức được nàng đã khiến Phương Phù Lan lo lắng. Nếu không, một người ôn hòa như a tẩu sẽ không nhờ tiểu quận vương quăng tám sào cũng không tới đến khuyên nàng về nhà.
Hơn nữa, a tẩu biết tâm tư của nàng.
Dịch thừa dọn bàn ghế xong, lồng tay áo đi ra ngoài đứng chơi, thấy Vân Hy vẫn ngồi ngoài cửa nên trò chuyện với nàng: “Vân giáo úy, ngài ra ngoài chuyến này đã một thời gian rồi phải không?”
Vân Hy nói: “Ừ, hơn hai tháng rồi.”
“Rất lâu, người trong nhà chắc chờ đợi sốt ruột lắm.” Dịch thừa nói, ngược lại cười, “Tuy nhiên hoàn thành công việc là tốt rồi.”
Vân Hy sửng sốt, gật đầu nói: “Đúng vậy, làm xong việc là tốt.”
Nhờ sự gián đoạn của dịch thừa, tâm trạng Vân Hy khá hơn nhiều.
Nàng nghĩ thầm, chuyện trở về cứ tính sau, a tẩu tốt như vậy, hiểu rõ tâm tư của nàng, sẽ không so đo nhiều.
Hơn nữa mình tìm tới đây, rốt cuộc đã được đền đáp. Những ngày Tam công tử mất tích trước kia, nàng đã nghĩ tới kết cục tồi tệ, ban đêm dính gối là bị ác mộng liên tục. Hiện giờ hắn bình yên vô sự, nàng bôn ba đợt này rất đáng giá.
Dịch thừa nhìn sắc trời, nói với Vân Hy: “Vân giáo úy, trời tối rồi, bên ngoài lạnh lẽo, vào trong dịch trạm nghỉ ngơi đi, tiểu nhân phải đóng cửa.”
Vân Hy hỏi: “Đóng cửa sớm vậy? Nếu có thương nhân tới tá túc thì sao?”
Dịch thừa cười nói: “Thông thường mùa này, thương nhân không tới, muốn đến Kim Lăng cũng vội vàng đi đường tắt, sẽ không đi con đường này. Con đường này thật ra chỉ có đội nhân mã của Tam công tử hộ tống chủ tử cao quý đi ngang qua, Tam công tử đã đi xa, không đến mức quay đầu lại.”
Vân Hy nghe vậy thì đáp: “Cũng đúng.”
Nàng nhìn mặt trời lặn đằng xa, đứng dậy, đang định đi theo dịch thừa vô dịch trạm thì nghe thấy tiếng xe ngựa cách đó không xa.
Vân Hy vốn tưởng rằng mình nghe nhầm, vừa quay qua thì thấy một đoàn người quen thuộc không nhanh không chậm đi về phía dịch trạm trong vùng hoang dã.
Xe ngựa tám ngựa do cấm quân hộ tống hết sức quen thuộc, Vân Hy đi nhanh về phía trước vài bước, muốn nghênh đón, nhưng lại chậm rãi giảm tốc độ.
Trong lòng có một ý niệm sinh động khiến nàng không khỏi lùi bước.
Vân Hy đứng tại chỗ, nhìn xe ngựa đi tới gần, Lưu phủ doãn đón người trên xe xuống.
Vào đông, khắp núi toàn cành khô lá úa, nhưng người bước xuống xe lại mặc bộ áo xanh, một chút sắc xanh nhạt này đột ngột đáng quý nơi núi rừng tiêu điều, ngay cả chiếc áo choàng màu trắng bạc cũng tựa như được nhuộm bằng màu của những đám mây, phảng phất muốn hạ ráng màu rực rỡ xuống dưới, kết nối trời và đất, phủ lên núi.
Như thế đã là phong cảnh cực hạn của nhân gian, càng không cần phải nhìn gương mặt của hắn.
Trình Sưởng được Lưu phủ doãn dẫn tới dịch trạm.
Vân Hy cúi đầu hành lễ: “Tam công tử.”
Trình Sưởng gật đầu, sau đó nhìn nàng, một lát sau mới hỏi: “Cô bị bệnh à?”
“Ta……”
Nhưng nàng chưa kịp nói, Tôn Hải Bình đã ngắt lời: “Tam công tử thấy ngài có công, nghe nói ngài bị bệnh nên đưa đại phu tới đây khám bệnh cho ngài, còn không mau cảm tạ Tam công tử?”
“Đúng vậy.” Lưu phủ doãn cũng nói, “Tam công tử khổ cực cả đoạn đường, rất mệt mỏi, định hôm nay nghỉ ngơi nhiều một chút. Vừa rồi Trương thống lĩnh tới bẩm báo rằng Vân giáo úy không khoẻ, nghỉ chân ở nơi này nên thuận đường tới đây.”
Nói xong, ông mời Trình Sưởng vào dịch trạm và nói, “Tam công tử, gần về đêm rồi, bên ngoài gió lạnh, có gì thì vào bên trong hẵng nói.”
Tam công tử muốn nghỉ ngơi ở dịch trạm, cấm quân và quan sai đi theo phải dựng trại gần đó, dịch thừa lại mở cánh cửa mới khép một nửa, mang củi khô ra giúp nhóm lửa, náo động một trận như vậy, Du tỷ nhi vốn đang nghỉ tạm trong nhà trọ cũng bị đánh thức.
Du tỷ nhi dẫn theo hai nha hoàn ra khỏi phòng, vừa thấy Trình Sưởng, sắc mặt đột nhiên kinh hãi, rụt rè nhìn Lưu phủ doãn.
Lưu phủ doãn cúi đầu: “Tam công tử chớ trách, thật ra hôm nay vốn không phải Vân giáo úy bị bệnh, mà là Du tỷ nhi. Nhưng Du tỷ nhi bị bệnh nữ nhi, bởi vậy khó mở miệng nói với ngài.”
Trình Sưởng nghe vậy, không có cảm giác gì, hóa ra người bị bệnh là Du tỷ nhi, hắn thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Hắn có kiến thức sinh lý vững chắc, biết rõ bệnh nữ nhi là gì, nhưng Lưu phủ doãn giải thích một cách công khai khiến hắn khó đối phó.
Bộ dạng im lặng của Trình Sưởng lọt vào mắt Lưu phủ doãn nghiễm nhiên là một cảm giác khác.
Ông nghĩ Tam công tử tức giận, lập tức quỳ xuống nói: “Tam công tử thứ tội, không phải Du tỷ nhi cố ý nói dối ngài, bởi vì trước đây Du tỷ nhi đã làm mất lòng ngài, hạ quan sợ bệnh của nàng trì hoãn hành trình của ngài, nên mới dặn nàng đừng báo lý do. Chắc Vân giáo úy ngại lời xin của tiểu nữ mới nói rằng mình bị bệnh.”
Chỉ một câu, đã đẩy một nửa sai lầm lên đầu Vân Hy.
Nhưng tâm tư của Vân Hy hiện đang ở nơi khác, không so đo nhiều.
Vừa rồi thấy Trình Sưởng vòng lại nửa chừng, trong nháy mắt nàng tưởng hắn nghe nói mình không khoẻ nên vội trở về, thấp thỏm đến mức cả lòng bàn tay đều đổ mồ hôi, sau đó nghe Lưu phủ doãn nói rằng Tam công tử “thuận đường”, mới biết hóa ra mình đã nghĩ nhiều.
Gió thổi qua làm nhăn mặt nước, gió vừa hết, mặt hồ lại phẳng lặng như gương.
Vân Hy không rõ cảm xúc trong lòng mình ngay lúc này, dường như có chút thất vọng, nhưng lại cảm thấy như vậy mới đúng.
Như lời của Tôn Hải Bình, cho dù hắn thật sự quay trở về dịch trạm là vì mình, nàng đi tìm hắn cả ngàn dặm, một người có phẩm hạnh như hắn, nể tình nàng có công, quan tâm nàng một chút cũng là chuyện thường.
Vân Hy đang nghĩ vậy thì nghe Trình Sưởng nói: “Không phải có đại phu đi theo hay sao?”
Hắn lại nói: “Nếu tiểu nữ nhà ngươi bị bệnh, để đại phu khám cho nàng đi.”
“Vâng, vâng, đa tạ Tam công tử đã bỏ qua cho lỗi lầm của tiểu nữ.” Lưu phủ doãn kêu lên như được đại xá: “Tam công tử khiêm tốn, khoan dung độ lượng.”
Trình Sưởng gật đầu, sau đó liếc nhìn Vân Hy và nói: “Cô cũng mệt rồi, trời lạnh thì đi ngủ sớm một chút.” Đứng dậy đi về phòng.
Danh Sách Chương: