Tháng 5, Giang Nam vào mùa mận chín, mưa rơi tí tách từ sáng sớm tới chạng vạng.
Sáng sớm ngày mồng 2, Phương Phù Lan cầm dù, dặn dò hai người làm việc vặt chuyển các món quà vào xe ngựa.
Hôm nay là sinh nhật của lão thái quân, rất có thể cũng là một ngày trọng đại của Vân Hy.
Tuy rằng lão thái quân đã yêu cầu một thanh kiếm cũ và một bức tranh thêu làm quà, nhưng Phương Phù Lan sợ như vậy quá keo kiệt, mất thể diện của hầu phủ, nên vẫn nghĩ cách đặt sang một bên.
Hôm nay Vân Hy được nghỉ, nhìn Phương Phù Lan bận rộn, nàng muốn hỏi những món quà đó từ đâu ra, nhưng cân nhắc một lúc, rốt cuộc lại không hỏi.
Sống chung dưới một mái nhà, nương tựa lẫn nhau, hiểu tận gốc rễ, còn có gì không đoán được?
Khi còn sống, Vân Lạc đối xử với Phương Phù Lan cực kỳ tốt. Lúc đó tiểu thư của Phương gia nổi tiếng xinh đẹp ở Kim Lăng, Vân Lạc chưa cưới nàng đã đặt nàng trong tim.
Sau khi Phương Phù Lan vào cửa, Vân Lạc liên tục ra trận, hai người không có nhiều thời gian bên nhau. Mỗi lần hắn chiến thắng trở về, được triều đình ban thưởng đều đổi lấy tiền bạc để mua rất nhiều thứ tặng cho nàng.
Trâm cài, trang sức, son phấn, xiêm y, đủ loại đủ kiểu.
Phương Phù Lan vô cùng xinh đẹp, Vân Lạc cảm thấy châu ngọc tốt nhất trên đời này cũng không sánh được với nàng, cứ luôn sợ mình không đủ quan tâm đến nàng.
Đáng tiếc phu thê hòa hợp như vậy chưa được mấy năm thì Vân Lạc đã ra đi.
Tin dữ về cái chết của Vân Lạc từ Tái Bắc truyền đến, Phương Phù Lan cực kỳ đau lòng, bị bệnh hơn nửa năm, xuýt nữa đi theo hắn. Sau đó nhìn thấy một nữ nhi mồ côi như Vân Hy phải gánh vác hầu phủ, thật sự đáng thương, nàng mới cố gắng chống đỡ đứng lên.
Cả phủ toàn người già yếu, bệnh tật, nơi nào cũng cần xài bạc.
Khi mẫu thân của A Linh bị bệnh đến mức chỉ còn một hơi tàn, Phương Phù Lan cắn răng lấy trâm cài mà Vân Lạc đã mua cho nàng lúc còn sống, nói với Vân Hy: “A Đinh, đi cầm cái này đi.”
Vân Lạc đột ngột ra đi, thậm chí không kịp nói với Phương Phù Lan câu cuối cùng, trâm cài này là suy nghĩ duy nhất mà hắn để lại cho nàng.
Vân Hy vốn không muốn cầm mấy thứ đó, Phương Phù Lan lại nói: “Trong lòng ca ca của muội, hầu phủ và những người trong hầu phủ vĩnh viễn quan trọng hơn các vật chết.”
Lúc này Vân Hy mới để lại mấy thứ mà Phương Phù Lan thích nhất, cầm hết những thứ còn lại.
Nhìn Phương Phù Lan hướng dẫn người làm việc vặt khiêng quà lên xe ngựa, Vân Hy thầm nghĩ, a tẩu của nàng có lẽ đã bán các món trang sức mình thích nhất để lấy tiền vì nàng.
Bùi phủ tổ chức tiệc mừng thọ vào buổi tối, không ít người đã tới chúc mừng từ sáng sớm, phần lớn là vì Bùi phủ giàu sang phú quý, đến đó để lôi kéo tình cảm.
Trung Dũng Hầu phủ không có ai làm quan, không cần phải đến sớm như vậy.
Gần tới chiều tối, trời tạnh mưa, Phương Phù Lan và Vân Hy dẫn theo nha hoàn, Triệu Ngũ đánh xe, đi đến Bùi phủ.
Cửa Bùi phủ vô cùng náo nhiệt, hai bên treo đèn lồng đỏ có chữ “Thọ” lớn được viết bằng phấn vàng.
Phùng quản gia và hai vị tiểu công tử của nhị phòng đón khách trước cửa phủ, người hầu đứng bên cạnh để nhận quà, cuối cùng có chiếc bàn, có chuẩn bị bút mực đỏ, dành cho khách viết lời chúc mừng.
Phùng quản gia vừa thấy Vân Hy, lập tức chào hỏi: “Thiếu phu nhân, Vân Hy tiểu thư, hai vị đã đến rồi. Hôm nay lão thái quân dậy sớm ngóng trông, xin mời vào, mau vào đi.”
Vừa nói, vừa dặn dò người hầu bên cạnh đôi câu, đích thân dẫn hai người bọn họ vào trong phủ.
Bùi phủ rất lớn, yến tiệc được tổ chức ở vườn hoa phía đông, có ao nhỏ đầy lá sen ở giữa, mặc dù chưa bắt đầu nhưng mọi người đã trò chuyện với nhau rất vui.
Vân Hy nhìn lên, thấy Diêu Hàng Sơn, La Phục Vưu và các quan to trong triều đang nói chuyện với lão thái quân ở hàng ghế đầu, còn Diêu Tố Tố, Bùi Lan, La Xu đứng bên cạnh, nhất thời không biết nói gì, mặt Diêu Tố Tố và La Xu đều đỏ bừng.
Lúc này, một người hầu ghé vào tai lão thái quân nói gì đó.
Lão thái quân ngẩn người, nhìn lên thấy Vân Hy, chống gậy đi nhanh về phía nàng.
Đến gần, khàn giọng gọi: “A Đinh.” Nắm tay nàng, không biết là vui hay buồn, xuýt nữa rơi lệ.
Vân Hy cũng xúc động: “Mấy năm nay sức khỏe của tổ mẫu không tốt, A Đinh đã nghe nói từ lâu nhưng không thể đi thăm, A Đinh thật bất hiếu.”
Lão thái quân già hơn ngày xưa một chút, nhưng bà xuất thân là nữ tướng, cho dù đến tuổi cổ lai hi vẫn hồng hào khỏe mạnh, tinh thần minh mẫn.
Nghe thấy tiếng “Tổ mẫu”, giọng bà càng nghẹn ngào: “Làm khó cho con vẫn còn gọi ta là tổ mẫu, mấy năm nay…… Ây dà, con nào có bất hiếu, là do Bùi phủ thiếu nợ con. Thằng bé Lạc Nhi khi còn nhỏ bướng bỉnh như vậy, ta còn mắng nó là tai họa ngàn năm, không ngờ, không ngờ……”
Đang nói, đôi mắt bà dần dần ứa lệ, Phương Phù Lan thấy thế, dịu dàng khuyên: “Hôm nay là sinh nhật của lão thái quân, rơi lệ không phải là điềm lành. Mấy năm nay lão thái quân vẫn luôn nhớ A Đinh, sao A Đinh lại không ngóng trông được gặp ngài. Nay rốt cuộc hai bà cháu đã gặp lại, nên vui mới đúng.”
“Ừ, ừ, Phù Lan nói đúng.” Lão thái quân đưa tay lau khóe mắt, cười nói, “Ta già rồi nên hồ đồ, cuối cùng hai bà cháu chúng ta đã gặp lại, đó là niềm vui lớn.”
Vân Hy và Vân Lạc thân thiết với lão thái quân từ nhỏ, không có gì quá đáng khi gọi bà là “Tổ mẫu”.
Nhưng giữa bọn họ không có quan hệ họ hàng, Phương Phù Lan và lão thái quân nói “hai bà cháu”, lọt vào tai người khác lại là một ý nghĩa khác.
Nhất thời có người khe khẽ bàn tán, lời trong lời ngoài không tách rời việc hôn nhân giữa Vân Hy và Bùi Lan.
Diêu Tố Tố đứng bên cạnh, chậm rãi nắm chặt tay La Xu, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng trong mắt lão thái quân đâu còn chỗ cho người khác?
Bà buông tay Vân Hy, đẩy nàng ra một chút, nhìn từ trên xuống dưới.
Nhiều năm không gặp, tiểu cô nương thường quấn lấy bà đã trưởng thành, trổ mã còn xinh đẹp hơn so với sự tưởng tượng của bà.
Mặt mày tươi sáng như mùa xuân, tóc đen mướt dày đặc, đôi mắt trong veo ẩn chứa sự kiên cường và cứng cỏi bẩm sinh của Vân thị, đôi môi hơi cong, lúm đồng tiền bên má tràn ra một chút thuần khiết như non nước đầu xuân.
Hôm nay nàng không mặc trang phục bộ khoái, mà mặc váy sam màu xanh nhạt khoác một lớp lụa mỏng, ngọc ở nút thắt lưng tuy không quý giá, nhưng phản chiếu ánh đèn dầu lại sáng rực rỡ, cây trâm hoa sơn chi trên mái tóc đuôi ngựa tỏa ra vẻ lộng lẫy.
Vòng eo thon thả, không lộ ra sự yếu ớt, không lộ ra vẻ thướt tha sang trọng, ngược lại càng thêm duyên dáng yêu kiều.
Lão thái quân liên tục gật đầu, không ngừng nói: “Tốt, rất tốt……”
Lại kéo tay Vân Hy, càng thân mật hơn lúc nãy, bà nói: “Tranh thủ lúc nghỉ trưa, ta làm vài món ăn vặt mà con thích lúc còn nhỏ. Con mau tới nếm thử, xem có hợp với khẩu vị không.”
Một vị thiếu gia của tam phòng đang đứng bên cạnh, nghe vậy, vừa đi tới đỡ lão thái quân vừa cười nói: “Tổ mẫu bất công ghê, lúc chiều làm xong món ăn vặt, tôn nhi muốn nếm một miếng cũng không cho, cứ chờ Vân Hy tiểu thư tới mới lấy ra cho nàng.”
Lão thái quân gạt tay hắn, cười mắng: “Con dám so sánh với A Đinh?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hiểu ý của bà.
Đương nhiên cũng biết trong bữa tiệc mừng thọ hôm nay, lão thái quân nhất định sẽ quyết định việc hôn nhân cho Bùi Lan và Vân Hy.
Trong lúc nhất thời, những người hầu, người làm công việc lặt vặt và nha hoàn ở Bùi phủ đều tỏ thái độ cung kính.
Lúc này, đột nhiên có người ở gian ngoài tới báo: “Lão thái quân, đại lão gia, nhị thiếu gia, Lăng Vương điện hạ, Tông Thân Vương, và Tam công tử tới rồi!”
Lão thái quân ngẩn người, đặt món ăn vặt trong tay xuống, vỗ tay Vân Hy, gọi Bùi Minh và Bùi Lan: “Mau, theo lão thân ra tiền viện để đón.”
Hoàng tử và Vương gia đã tới, mọi người không dám chậm trễ, đi theo lão thái quân ra tiền viện.
Tiền viện vắng lặng hơn trước rất nhiều, đám tôi tớ nín thở chào đón, một người mặc áo gấm màu đỏ tím bước vào từ cổng lớn, mặt mày tuấn tú đoan chính, đó là đương kim Tam hoàng tử, Lăng Vương điện hạ.
Mấy năm trước Thái Tử qua đời vì bệnh, Chiêu Nguyên Đế chỉ còn lại ba hoàng tử.
Tam hoàng tử Lăng Vương là lớn nhất, còn lại là Tứ hoàng tử Vận Vương, Lục hoàng tử còn nhỏ, mới mười một tuổi, chưa được phong vương, hiện giờ vẫn sống trong cung.
Lăng Vương do Hoàng quý phi sinh ra, xem như là một thứ hoàng tử có thân phận tôn quý.
Nhưng đối với chuyện lập trữ, Chiêu Nguyên Đế không quá coi trọng đích hay thứ, ông nhất định lập người hiền, năm đó mẹ ruột của Thái Tử chỉ là mỹ nhân, sau đó mẫu nhờ tử quý mới được phong phi.
Đáng tiếc phúc khí của Thái Tử mỏng manh, ra đi sớm, mấy năm sau, trữ vị của Đông Cung vẫn luôn trống.
Không phải không có người thảo luận ở gian ngoài, trữ quân kế tiếp đến tột cùng sẽ là Lăng Vương hay Vận Vương, nhưng loại chuyện này không thể nói rõ ràng bên ngoài, nếu nói nhiều, sẽ bị chụp mũ là có ý định làm phản.
Lão thái quân nhìn thấy Lăng Vương, dẫn Bùi Minh và Bùi Lan đến chào.
Lăng Vương bước tới đỡ tay bà, nói một cách hòa nhã: “Vãn bối theo ý của mẫu phi, đến đây mừng thọ lão thái quân. Lão thái quân là trưởng bối, sao vãn bối nhận lễ của ngài được?”
Lại dặn dò thị vệ bên cạnh vài câu, thị vệ nghe vậy, ra hiệu với mọi người trong viện, miễn lễ cho mọi người.
Lúc này, cửa phủ lại có động tĩnh.
Tông Thân Vương và Tam công tử cũng bước vào.
Mọi người chưa kịp hành lễ với Tông Thân Vương, ánh mắt bất giác bị thu hút bởi Tam công tử đi sau nửa bước.
Hôm nay Trình Sưởng mặc trang phục màu trắng bạc, mái tóc dài như mực được quấn thành búi tóc, trên tay còn cầm quạt xếp.
Đặc biệt là gương mặt kia, đẹp đến mức trời giận người oán, dạo này hắn lại đổi tính, ít nói ít cười, đứng lặng lẽ lạnh lùng dưới ánh đèn, lúc bất động thì thôi, mỗi khi tiến tới một bước, hoa văn hình mây trên vạt áo bồng bềnh tựa như ánh trăng đang chảy, không phải dạo bước trên thế gian, mà là đang đi trên mây.
Có mặt ở đây đều là người trần, chỉ một mình hắn là thần tiên trên trời.
Tác giả có lời muốn nói:
Chắc chắn muốn từ hôn.
Danh Sách Chương: