Trong buổi họp báo ngày hôm nay có một vài nhà báo do Nghê Kiều sắp xếp, đứng lên hỏi Giang Thịnh Hoài: “Ở trên mạng chuyện Giang ảnh đế cùng Tần Duyệt Hàn nói hai người có quan hệ rất tối, chuyện đó rốt cuộc là như thế nào? Ngay lúc này tại đây anh có nên nói rõ một chút cho mọi người cùng biết không.”
Giang Thịnh Hoài nghiêm túc lắng nghe câu nói đến lúc nghe được ba chữ Tần Duyệt Hàn rốt cuộc tâm trạng cũng thả lỏng một ít.
Anh liền nói cho mọi người nghe: “Lời nói ở trên mạng, không hoàn toàn là bịa đặt. Thật ra hai bọn tôi đã yên lặng ở bên nhau đã một năm, việc không hoàn toàn bịa đặt chính là, là tôi chủ động theo đuổi cô ấy, cũng là tôi thích cô ấy trước. Từ đầu đến cuối, cô ấy cùng đa số như những người khác đem tôi trở thành thần tượng mà sùng bái, mà tôi lại thích cô ấy. Bảy năm trước chúng tôi đều đã biết nhau, vào thời điểm cô vừa mới vào đại học. Lúc đó cô ấy đang diễn một vở kịch, đúng lúc tôi vừa văn đi ngang qua, hai người bọn tôi liền cùng nhau diễn một đoạn, cho nên sau này lại có dịp gặp lại luôn là nhịn không được liền tới gần cô ấy. Tôi thích cô ấy, là thật lòng thật dạ, cũng là tôi cầm lòng không đậu.”
Giang Thịnh Hoài vừa thâm tình nói cho mọi người biết, liền làm cho Nghê Kiều cảm động. Này tiểu hỗn tử, rốt cuộc cũng gặp được một người hoàn toàn chiếm lấy lấy trái tim của cậu. Nghê Kiều lúc này giống như một người mẹ già ko thể nào cầm được nước mắt.
Cuộc họp báo kết thúc, Giang Thịnh Hoài đi vào toilet rửa sạch lại khuôn mặt, cởi vài nút áo vét rồi tiện tay nới lỏng cravat, cả người rõ ràng cho chút tiều tụy.
Đột nhiên có một bóng người tiến vào, thời điểm anh còn chưa có ý thức được, người kia đột nhiên từ trong lồng ngực rút ra một con dao gọt hoa quả trực tiếp hướng về phía anh.
Thời điểm con dao chuất bị đâm đến lần thứ hai, Giang Thịnh Hoài lập tức bắt được hắn ta.
“Giang Thịnh Hoài, mày năm đó vì cái gì sao lại còn sống, mày sớm nên chết đi còn hơn.” Giang Thịnh Hoài cuối cùng cũng thấy rõ mặt đối phương, bên trong đầu anh mơ mơ màng màng, anh giống như nhớ lại chính mình đã từng gặp qua người này.
Nhưng nếu không có gặp qua, anh cũng đoán được là ai. Ngoại trừ Trương Lâm Chi, còn có thể là ai.
Anh ta cứ như điên cứ liên tục tấn công Giang Thịnh Hoài, Giang Thịnh Hoài một tay che miệng vết thương, mặt khác tay còn lại chống đỡ lại sự tấn công của Trương Lâm Chi.
Cánh tay bị hắn ta chém vài nhát dao, vẫn đang không ngừng đổ máu.
Hai người giãy giụa một hồi lâu, lúc này bảo vệ mới xông vào, vài người lập tức khống chế Trương Lâm Chi rồi trói lại.
“Giang Thịnh Hoài!”, Nghê Kiều hoảng loạn mà gọi anh một tiếng, Nghê Kiều từ trước tới giờ không sợ trời không sợ đất nhưng lúc này trong thanh âm mang theo một ít âm rung, lại giống như năm đó anh xảy ra tai nạn xe cộ liền ở bên cạnh âm khóc đến tê tâm liệt phế không có gì khác nhau.
Giang Thịnh Hoài nhìn về phía Nghê Kiều cười cười, gắng sức nói được mấy chữ: “Đừng cho cô ấy biết”
“Đã là khi nào rồi, anh còn ở đây mà lo lắng. Anh câm miệng lại cho tôi, đợi anh không còn việc gì, tôi sẽ không nói.”
Rất nhanh 115 liền tới, cánh tay Nghê Kiều cầm lấy Giang Thịnh Hoài vẫn luôn phát run, không biết từ khi nào trên mặt lệ đã rơi đầy.
Còn chưa có rời đi đám truyền thông cũng đã thừa cơ lén chụp lại hình ảnh Giang Thịnh Hoài bị thương, cùng tay cầm con dao gọt hoa quả của Trương Lâm Chi.
Bây giờ cũng đã có ảnh chụp, những đoạn ghi âm đó có thật hay không cũng không quan trọng, cũng đủ làm cho người khác không cần phải hoài nghi.
Trên Mạng liền ồn ào đến nghiêng trời lệch đất, mắng Trương Lâm Chi xối xả, rồi lại ngồi lo lắng cho Giang Thịnh Hoài….
Giang Thịnh Hoài đang ở bệnh viện nằm phòng cấp cứu, Nghê Kiều vẫn luôn túc trực ở bên ngoài, trên mạng đều là những lời nói rối tung hết cả lên, mà cô thì hiện tại lười chưa muốn xử lý.
Ngay từ đầu Nhan Lạc đều làm theo sự chỉ đạo của Giang Thịnh Hoài, mặc kệ trên mạng xảy ra chuyện gì cũng không nói cho Duyệt Hàn tỷ, mà Tần Duyệt Hàn cũng sẽ không tự mình chú ý đến mấy tin đó.
Chính là đến lúc tin tức Giang lão sư bị thương bị lên hot search, nội tâm Nhan Lạc rối rắm thật lâu thật lâu, vẫn là không nhịn xuống được liền nói cho Tần Duyệt Hàn.
“Chị Duyệt Hàn, chị đứng có gấp, chị…..” Nhan lạc không biết nên an ủi như thế nào, nhìn Duyệt Hàn tỷ sốt ruột thành bộ dạng như này, tự cô cũng thực sự sợ hãi.