Đặc biệt là mỗi lần vào Weibo nhìn thấy hình ảnh ngọt ngào của Giang Thịnh Hoài Triệu Vân, kỳ thật cô vẫn sẽ thấy khổ sở.
Tài xế mới đưa bọn họ ra khỏi đoàn làm phim, đột nhiên di động Tần Duyệt Hàn đổ chuông.
Trên màn hình thông báo, thế nhưng lại là… Giang Thịnh Hoài.
“Uy, Giang….Giang lão sư?” Tần Duyệt Hàn thật cẩn thận mà nói, Nhan Lạc ở bên cạnh không dám nói lời nào.
“Ừ, là tôi, cậu nhóc Nhi Tinh có chuyện muốn nói cùng em.” Giang Thịnh Hoài đem điện thoại đưa cho Nhi Tinh.
“Chị Duyệt Hàn, hôm nay em nói mẹ chở em đến đây gặp chị, mẹ nói chị đã rời đi. Em không tin, một hai phải đến đây, chính là lúc sau đến đây chị thật sự không còn nữa, ô ô ô, em rất nhớ chị.”
Cậu nhóc Nhi Tinh khóc thật sự rất thương tâm, cách một cái điện thoại, Tần Duyệt Hàn cũng có chút đau lòng.
Bởi vì người quan tâm cô không nhiều lắm, cho nên sự quan tâm nhỏ bé này cũng khiến trong lòng cô có một dòng nước ấm chảy qua.
“Chị cũng nhớ em.” Âm thanh Tần Duyệt Hàn có hơi rung rung.
“Hôm nay chị được nghỉ, em nói Giang ca ca mang em đến chỗ chị có được không?” Nhi Tinh vội vàng mà nói.
Lại một loạt bình luận ha ha ha nữa xuất hiện.
‘Nhớ lần trước cậu nhóc còn gọi là thúc thúc, như thế nào lần này lại biến thành ca ca rồi.’
‘Tôi hoài nghi là Giang Thịnh Hoài uy hiếp cậu nhóc haha.’
‘Cậu nhóc nhỏ Xuyên Xuyên nếu nhóc bị uy hiếp hãy chớp chớp mắt.’
Tần Duyệt Hàn nghĩ nghĩ, vừa đúng lúc hôm nay cô cũng được nghỉ, Xuyên Xuyên cũng vô cùng nghe lời, cố thể dẫn cậu nhóc đi chơi cùng nha.
*Xuyên Xuyên là biệt danh của Nhi Tinh nha mọi người.
“Giang ca ca còn có việc phải làm, chờ chị cùng Nhan Lạc tỷ tỷ đến đó đón em có được không?” Tần Duyệt Hàn ôn nhu dỗ dành mà nói.
Xuyên Xuyên cho Giang Thịnh Hoài một ánh mắt, sau đó liền đem điện thoại trả cho anh.
Giang Thịnh Hoài sau khi tránh khỏi tầm ngắm của camera, liền nghe thấy Tần Duyệt Hàn lại lên tiếng nói: “Chờ Nhan Lạc tỷ tỷ đến đó, em liền đứng ở cửa của tứ hợp viện, sau đó lén lút đi ra ngoài, đừng làm cho người khác phát hiện, có biết không?”
Giang Thịnh Hoài trong lòng hừ lạnh một tiếng, hóa ra tính toán là chính mình trộm mang Xuyên Xuyên đi chơi, mơ tưởng.
“Em ý tứ này chính là không mang tôi đi cùng, hửm?” Giang Thịnh Hoài mở miệng chất vấn nói.
Bất thình lình Tần Duyệt Hàn bị âm thanh của anh làm cho hoảng sợ, giải thích nói: “Không, không phải, tôi chỉ sợ làm làm phiền Giang lão sư đang làm việc.”
“Hôm nay tôi cũng không có làm việc!” Giang Thịnh Hoài lập tức chặt đứt cái cớ của cô.
“Vậy, vậy Giang lão sư muốn cùng nhau đi chơi sao?” Tần Duyệt Hàn khẩn trương hỏi.
Đột nhiên Nhan Lạc cảm thấy lúc này chị Duyệt Hàn có chút đáng yêu, khuôn mặt trắng nõn lộ ra một tầng nhàn nhạt đỏ ứng, như vậy với giống bộ dáng thời thanh xuân của thiếu nữ nha.
Những ngày bình thường, cô luôn là bộ dáng vô dục vô cầu(1), Nhan Lạc đều chỉ có thể dùng trí tưởng tượng mà liên tưởng đến bộ dáng đáng yêu của Duyệt Hàn.
“Nếu em mời tôi, tôi đây liền miễn cưỡng mà đáp ứng rồi, tôi cùng Xuyên Xuyên chờ ở cửa, chờ em tự mình đến tiếp chúng tôi.”
Không đợi Tần Duyệt Hàn nói câu tiếp theo, Giang Thịnh Hoài liền nhấn nút cúp máy.
“Hôm nay không được kêu ta là thúc thúc, bằng không liền không mang nhóc ra ngoài chơi, có nghe thấy không?” Giang ảnh đế 30 tuổi đang uy hiếp một đứa nhóc, hình ảnh này có chút qua mỹ lệ.
“Đã biết, Giang ca ca.” Một tiếng Giang ca ca mềm mềm mại mại vang lên Giang Thịnh Hoài liền vui vẻ ra mặt, mà tổ camera sớm đã bị Giang Thịnh Hoài đuổi ra ngoài.
“Cậu đi đâu?” Triệu Vân từ trên lầu đi xuống mở miệng hỏi.
“Đi tìm người hâm mộ nhỏ bé của tôi, đừng ghen, có ghen tôi cũng sẽ không quản cô.” Giang Thịnh Hoài dắt bàn tay của Xuyên Xuyên, trên gương mặt âm trầm rốt cuộc cũng hiện lên vẻ tươi cười.
Triệu Vân ở phía sau mắng anh: Lão hỗn đản!
Nếu không phải tin tức kết hôn của cô bị Nghê Kiều phát hiện, cô mưới không tiến vào vòng xoáy nước đục này. Cũng không biết những người ngoài kia nghĩ thế nào, lại nói hình ảnh của cô cùng với Giang Thịnh Hoài chính là quả ngọt.
Có điều ảnh hậu Triệu Vân cũng không suy nghĩ quá lâu, nếu Giang Thịnh Hoài đi rồi, kia cô cũng sẽ trốn đi mà hẹn hò với lão cồng nhà mình.
Lúc sau khi Tần Duyệt Hàn tắt điện thoại.
“Chị Duyệt Hàn, chị biểu tình như vậy, không phải là Giang ảnh đế cũng muốn đến đây đó chứ?” Nhan Lạc trề môi, không quá tình nguyện hỏi.
“Giang lão sư nói chúng ta đi qua đón anh ấy.”
Nhan Lạc cực kỳ bi thương mà nói: “Chị Duyệt Hàn chị thật sự không cần nghe lời Giang ánh đế nói, a làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Thật vất vả mới có một ngày nghỉ, lại phải bị Giang ảnh đế phá hư sao?”
Cô vốn dĩ nghỉ là cùng chị Duyệt Hàn đi dạo ăn chút gì non sau đó đi xem phim điện ảnh mà thôi, vì cái gì còn có người cũng muốn đi cùng vậy.
“Giang lão sư là người tốt, em đừng sợ.” Tần Duyệt Hàn an ủi một chút, mà cảm xúc của cô cũng theo đó rung động.
Nhan Lạc dùng một ánh mắt xem thường nhìn về phía Tần Duyệt Hàn, đoán chừng trên thế giới này, chỉ có fan não tàn của Giang ảnh đế mới có thể thấy anh ta tốt, đáng tiếc người đang ở trước mắt cô đích thực là một fan não tàn, rốt cuộc không thể thay đổi được.