Không quá một hồi, Tần Duyệt Hàn liền đi đến mở cửa. Trong khoảnh khắc nhìn thấy Giang Thịnh Hoài, trên mặt đang tươi cười nháy máy liền cứng ngắc.
“Tiểu nha đầu, có phải là làm chuyện gì xấu xa bị thẩm phán, phan cho cái tội danh, sau đó em sợ hãi sau đó im lặng mà chạy mất, đem bỏ anh ở lại bệnh viện, tính toàn âm thầm rời đi như vậy là không cần anh nữa đúng không?”
Giang Thịnh Hoài cứng đờ người ngoài vẻ tươi cười trên mặt, tuy răng anh dùng giọng điệu đùa giỡn ra nói, nhưng cũng cô cũng không thấy một tia nào hết, anh thật sự sợ hãi, xưa nay chưa từng có sợ hãi như vậy.
“Giang lão sư, anh… sao anh lại tới đây? Vào đi”. Tần Duyệt Hàn đem người đi vào phòng, thái độ vẫn là có chút lạnh nhạt.
Giang Thịnh Hoài không phải không có cảm giác, nhưng đã biết rõ những chuyện đã xảy ra gần đây, anh quyết định không cho tiểu nha đầu áp lực quá lớn.
“Anh có phải hay không đã làm sai chuyện gì sao?” Giang Thịnh Hoài nghiêm túc mà nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện, chính là anh cũng không có nghĩ ra được.
Trước kia đúng là anh không bảo vệ tốt cho cô được, làm cho cô chịu không ít những chuyện đồn đại vớ vẩn, nhưng hiện tại, mỗi một chuyện anh làm đều sẽ suy nghĩ đến cô đầu tiên.
“Không có, Giang lão sư anh thực tốt.” Tần Duyệt Hàn cúi đầu, thậm chí còn không dám nhìn vào mặt của Giang Thịnh Hoài.
“Vậy vì cái gì không nói mà biến mất?” Giang Thịnh Hoài đột nhiên tới gần, khoảng cách của hai người còn không đến mười centimet, lại gần một chút, thân thểthể của anh sẽ dán lên người của Tần Duyệt Hàn.
“Tôi….” Tần Duyệt Hàn không biết nên giải thích như thế nào, hỏi đến vấn đề này cô có chút loạn, Giang Thịnh Hoài đem cô bảo hộ tốt như vậy, mà cô chỉ có thể biết chuyện anh bị thương từ người khác.
Cô chính là tức giận nhưng nhiều hơn là thấy áy náy, cô chính mình đều không có thấy rõ ràng lắm, cho nên lúc thấy được tình trạng của anh lúc sau, liền tự mình chạy đến nơi này muốn bình tĩnh một chút.
Ánh mắt của Giang Thịnh Hoài nóng rừng mà mãnh liệt, Tần Duyệt Hàn càng không biết làm như thế nào.
Cả người Tần Duyệt Hàn đều cảm thấy cứng đờ, vài lần mở miệng, lại châm rãi ngừng lại. Sắc mặt Giang Thịnh Hoài dần trắng bệch, thời điểm Tần Duyệt hàn ngẩng đầu nhìn anh, trong lúc vô tình liền phát hiện chiếc áo thun trên người anh đã nhuộm máu đỏ tươi.
Nhìn ra là cô đang lo lắng, Giang Thịnh Hoài lập tức giải thích: “Miệng vết thương có chút nứt ra rồi, không có việc gì, không đau.”
Tuy rằng nghe anh nói như vậy, Tần Duyệt Hàn vẫn lập tức chạy đi gọi bác sĩ tới.
Chưa đầy mười phút, bác sĩ đã đến nơi rửa sạch miệng vết thương kiểm tra lại, sau đó mới dặn dò nói: “Trong khoảng thời gian này vẫn phải chú ý, phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Cảm ơn Đinh thúc.”
Sau khi tiễn bác sĩ rời đi, Tần Duyệt Hàn cùng Giang Thịnh Hoài hai người ngồi ở căn nhà nhỏ, người nhìn ta ta nhìn người, ai cũng không nói lời nào.
Cuối cùng vẫn là Giang Thịnh Hoài không nhịn được mà mở lời trước, “Anh có phải hay không đã làm sai cái gì? Nếu là làm sai, em nói cho tôi, anh đảm bảo sẽ sửa thật tốt.”
Giang Thịnh Hoài muốn dịch qua ngồi gần cô, mà Tần Duyệt Hàn tay lanh mắt lẹ cũng dịch theo.
“Không, Giang lão sư anh không có làm sai điều gì hết.”
“Vậy kia vì cái gì mà muốn trốn tránh tôi?”
Giang Thịnh Hoài bắt lấy tay cô kéo lại gần, đem người trực tiếp ngồi lên chính bản thân của minh, cất âm thanh khàn khàn nói: “Tiểu nha đầu, anh chưa từng có yêu đương với ai bao giờ, em chính là người đầu tiên mà anh yêu. Nếu anh có chỗ nào không tốt, anh hy vọng em có thể nói cho anh, không nên bạch vô âm tín mà biến mất như này, anh sẽ sợ hãi.”
Nói xong lời cuối cùng Giang Thịnh Hoài đem đầu dựa trên vai cô, trong lời nói kia có âm thanh khổ sở Tần Duyệt Hàn nghe ra được, cô không khỏi một trận đau lòng. p/s: Truyện được đăng tải sớm nhất tại thiensach.com. Mong mọi người ghé qua ủng hộ giúp mk.
“Thực xin lỗi, tôi chỉ là… Chỉ là có chút nhớ nhà.” Cuối cùng, Tần Duyệt Hàn vẫn là không khỏi có một chút hoảng loạn.
“Về sau nếu nhớ nhà, anh có thể bồi em cùng nhau trở về.” Giang Thịnh Hoài nghe thấy cái lý do này, trong ánh mắt hoảng loạn mới thoáng giảm phai đi một ít.
Buổi tối, Giang Thịnh Hoài lần đầu cùng Tần Duyệt hàn ngủ ở trên một cái giường. Anh muốn duỗi tay ôm lấy cô, nhưng Tần Duyệt HHàn lo lắng đụng tới miệng vết thương của anh, vẫn luôn cách xa anh.
Được nằm cạnh cô nhưng lại không được ôm, so với miệng vết thương còn khó chịu hơn nhiều.
Sáng sớm ngày hôm sau, liền có người đến gõ cửa nhà Tần Duyệt Hàn tặng một ít hải sản. Cá, nghêu sò gì đó, đều là những đồ tươi ngon.
Tần Duyệt Hàn liền đem hải sản đi nấu, mà Giang Thịnh Hoài ăn nhìn vô cùng ngon miệng, sau khi ăn hết chén hải sản, Tân Duyệt hàn lại lấy thêm cho anh một bát mới.
Buổi chiều Tần Duyệt Hàn dẫn theo Giang Thịnh Hoài đi gặp qua phần mộ của ba mẹ cô, còn có nãi nãi.
“Ba mẹ đưa em đi thi đại học tại biển người năm ấy gặp nạn mà qua đời, em cùng hai người họ nói em sẽ thi đậu trường đại học truyền thông tốt nhất, sau đó làm một người diễn viên thật tốt. Em thi đâu, nhưng là bọn họ vĩnh viễn không thể nhìn thấy em trên tivi.Vài năm sau, nãi nãi cũng sinh bệnh nặng, sau đó qua đời. Thời điểm em trở về, cũng không kịp nhìn mặt nãi nãi lần cuối.” Tần Duyệt hàn ngồi ở trước mộ nói, trên mặt hiền lên nhàn nhạt bi thương.