====================
An Nhu Vũ đích thật bị những lời này làm cho ngơ ngẩn, cô lặp lại những câu nói trong đầu, một lúc lâu sau mới nhận ra đây có ý gì, cô lập tức hét to: “Anh nói cái gì? Anh không thể nào thích anh ấy được!”
Giọng điệu Cảnh Nhất Thành hiếm khi được chút đắc ý: “Sao lại không thể, tôi không chỉ thích cậu ấy, tôi còn đang ở cùng cậu ấy đây.”
An Nhu Vũ rít lên: “Không thể! Làm sao hai người lại ở cùng nhau, anh nói thế này, Hứa Thừa Hạo có biết không? Nếu không phải chính anh ấy nói, tôi sẽ không tin, sẽ không tin!”
Cảnh Nhất Thành: “Không cần cô tin, cô cho rằng bọn tôi yêu nhau cần phải được cô cho phép chắc? Cô nghĩ mình quan trọng hơi bị quá rồi đấy. Tôi nói cho cô biết chuyện này, chẳng qua là cho cô chút thể diện, đừng có đến dây dưa với Hứa Thừa Hạo nữa, lại thêm lần sau, không cần Nguyễn lão gia ra tay, tôi sẽ tự mình xử lý cô!”
Nói hết, điện thoại bị cúp không chút nể tình. An Nhu Vũ không thể tin được, nhìn vào màn hình điện thoại, cô đang chìm trong khiếp sợ và hoang mang, không thể hiểu được tình huống quái quỷ gì đang xảy ra – người đàn ông từng thích cô, theo đuổi cô giờ thế mà lại thành một đôi với hôn phu cũ của cô? Bọn họ là người yêu???
An Nhu Vũ càng không thể tin. Mặc dù cô từng nghe Hứa Thừa Hạo có nói anh thích đàn ông, nhưng cô vẫn không muốn tin hai người từng là tình địch, thế nào lại thành một đôi…… Tại sao? Tại sao bọn họ lại ở cùng nhau? Bọn họ thế nào lại có thể là một đôi? Bọn họ không nên là người yêu!
An Nhu Vũ kháng cự mãnh liệt, cô chưa từ bỏ ý định, tiếp tục bấm số của Hứa Thừa Hạo, nhưng điện thoại không gọi được, cô rơi vào trạng thái điên cuồng, giống như gọi điện cho Hứa Thừa Hạo chính là bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cô hy vọng anh ấy sẽ phủ nhận, hy vọng anh sẽ nói với cô rằng anh và Cảnh Nhất Thành không phải người yêu.
Nhưng âm thanh máy móc báo cuộc điện thoại không gọi được cứ vang lên không ngừng, cũng có nghĩa là giọng nói ấm áp từng thuộc về cô cũng không xuất hiện. An Nhu Vũ càng hoảng hốt, thậm chí bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Bởi vì cô biết trong tình huống như vậy, nếu ngay cả Hứa Thừa Hạo cũng không giúp cô, vậy thật sự sẽ không ai giúp cô cả.
Nếu Hứa Thừa Hạo không giúp cô, đứa bé sẽ không thuộc về cô nữa, nó sẽ bị tách khỏi cô, trở thành con cháu của Nguyễn gia…… An Nhu Vũ cảm nhận được ánh mắt tê buốt của Nguyễn lão gia, những ngón tay đặt trên màn hình điện thoại đều run rẩy…… Không, đây là đứa con của cô, là thứ chống đỡ tất cả tinh thần của cô, cô sẽ không đưa nó cho Nguyễn gia, đây là đứa con của cô!
Cảm xúc mãnh liệt quay cuồng trong lòng, ngay cả chiếc bụng bầu cũng xuất hiện phản ứng âm ỉ đau, An Nhu Vũ lúc đầu không chú ý, mãi đến lúc cơn đau quặn lại thì cô chịu không nổi nữa, đưa tay che bụng, rên lên: “Đau quá…… con tôi…… Mau cứu con tôi……”
Nguyễn lão gia vẫn thờ ơ lạnh nhạt tức thì biến sắc, quát lên: “Tìm bác sĩ! Mau tìm bác sĩ!!”
………………
Mười phút sau, Nguyễn Thần Hiên được báo chạy đến bệnh viện gấp, khi nhìn thấy Nguyễn lão gia ngồi ngoài phòng giải phẫu, y ngạc nhiên hỏi: “Ông nội? Ông không sao chứ?”
Nguyễn lão gia: “Thế nào, cháu hy vọng ông gặp chuyện không may?”
“Không có, chẳng phải là cháu nhận được điện thoại, nói rằng ông muốn cháu vào bệnh viện ngay sao……” Nguyễn Thần Hiên nói xong, đưa mắt nhìn phòng mổ, nhíu mày nói: “Thân thể ông vốn không tốt, hay là ông đi nghỉ ngơi đi, để cháu chờ.”
Nguyễn lão gia liếc y một cái: “Cháu có biết trong kia là ai không?”
Nguyễn Thần Hiên: “Bạn của ông ạ?”
Nguyễn lão gia: “Là cháu của ông.”
Nguyễn Thần Hiên còn tưởng ông nói đến Hàn Hạo Phong và An Nhược Đồng, tim nhảy lên một cái, nhưng y vẫn không đổi sắc mặt: “Vậy sao không thấy Hàn Hạo Phong đâu?”
Nguyễn lão gia: “Con của cháu thì thằng đấy đến đây làm gì?”
“Con của cháu?” Nguyễn Thần Hiên như meme anh da đen chấm hỏi: “Cháu thế nào lại không biết mình có con?”
Nguyễn lão gia không tỏ cảm xúc gì, chỉ phất tay, người đứng phía sau lập tức tiến lên, hai tay đưa túi hồ sơ. Nguyễn Thần Hiên nhận lấy, mở tư liệu bên trong ra đọc cẩn thận, càng đọc thì sắc mặt càng u ám, y im lặng một lúc lâu.
Trong tư liệu có miêu tả rõ, y có quan hệ thân mật với một người phụ nữ tên An Nhu Vũ, vì cô ta mà không ngại trở thành kẻ địch với Hứa gia, vì cô ta mà không sợ trở mặt cãi nhau với người nhà, lại vì cô ta mà ăn hết đau khổ, vận dụng cả quan hệ của lớp trưởng bối…… Mốc thời gian rõ ràng không có lỗ hổng, Nguyễn Thần Hiên mặc dù mất trí nhớ, nhưng cũng đành công nhận tính chân thực của tư liệu này.
Nguyễn Thần Hiên nhìn chằm chằm tư liệu, ý nghĩ đầu tiên toát ra trong đầu chính là — hóa ra tất cả điều Hứa Thừa Hạo nói đều là sự thật.
Hèn gì cậu ta ghét mình như vậy, hơn nữa còn nói chuyện như thể người xa lạ. Hèn gì mỗi lần y thổ lộ với đối phương, vẻ mặt cậu ấy đều thể hiện sự khó nói, ánh mắt cứ là lạ…… Hóa ra tất cả điều cậu ấy nói đều là sự thật, chỉ có mình cho rằng tất cả đều là giả, thậm chí còn nghĩ đấy chỉ là lời nói vô căn cứ.
Nhưng mà…… con tim của y làm sao lại gạt chính y được cơ chứ? Y rõ ràng là có cảm xúc với Hứa Thừa Hạo, rõ ràng là cảm thấy Hứa Thừa Hạo không giống những người khác, nếu không phải thích thì là gì? Là vì hận thù sao?
Nguyễn Thần Hiên đã rối loạn hoàn toàn. Quá khứ và hiện tại của y như chia thành hai cá thể, quá khứ của y dựa vào cảm thụ, nhận định chính y thích Hứa Thừa Hạo; hiện tại của y thì vẫn đang quay cuồng trong đống tư liệu, liên tục căn cứ vào đấy để xác thực từng hành động trước đây của mình, chứng minh rằng y và Hứa Thừa Hạo là kẻ thù.
………Không, không đúng!
Nguyễn Thần Hiên đột nhiên cầm tư liệu lên đọc lại một lần nữa, cẩn thận xem lại một lần những chuyện có Cảnh Nhất Thành và Hứa Thừa Hạo tham dự, cuối cùng y cho ra kết luận, Hứa Thừa Hạo và Cảnh Nhất Thành lúc trước cũng đánh nhau với thân phận tình địch, quan hệ còn xấu hơn cả với y.
Vậy bọn họ bây giờ, vì sao lại ở cùng nhau?
Mất mát trong lòng vừa dâng lên, nháy mắt đã bị sự không cam thay thế, y không nghĩ ra tại sao mình lại bại dưới Cảnh Nhất Thành, nghĩ không ra tại sao Hứa Thừa Hạo lại chọn tên kia mà không phải mình, rõ ràng lúc mới bắt đầu, quan hệ giữa ba người đều xấu như nhau, tại sao? Tại sao rốt cuộc y lại thua trước Cảnh Nhất Thành?
Nguyễn Thần Hiên đột nhiên quay đầu nhìn về phía phòng giải phẫu, ánh mắt lạnh lùng — chẳng lẽ là vì người phụ nữ này?
Nguyễn lão gia còn tưởng y đọc xong tư liệu, đang lo lắng cho đứa bé, ông yên tâm nói: “Không cần sốt ruột, nếu sinh non, chúng ta sẽ xét nghiệm máu ngay lập tức.”
Nguyễn Thần Hiên nhịn không được, siết chặt nắm tay: “Cháu sẽ không cưới cô ta!”
Nguyễn lão gia: “Ông cũng sẽ không để loại phụ nữ như thế bước chân vào Nguyễn gia, nhưng phải đón đứa bé về.”
Nguyễn Thần Hiên không nói gì. Từ lúc thằng con riêng mà y không có ấn tượng kia đính hôn với An Nhược Đồng, thường thường sẽ nổi lên tin đồn mang thai, nói cái gì mà sinh ra thì chính là đứa con cả, đến lúc đó cả ba mẹ sẽ được thơm lây. Nếu Nguyễn Thần Hiên không có con, y tất nhiên sẽ tìm cách đứng vững trước cơn gió này, nhưng nếu nhận đứa bé này mà có thể bớt đi phiền toái, y sẽ nhận.
Hơn nữa…… Nếu có con, thái độ của ông nội đối với quan hệ đồng tính chắc sẽ có thể cởi mở hơn.
Nguyễn Thần Hiên khó được mong mỏi chờ đón đứa bé, y im lặng, ngồi trên băng ghế dài, chờ đợi phòng giải phẫu mở cửa.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng giải phẫu được đẩy ra, bác sĩ đi đầu tháo khẩu trang xuống, nói: “Mẹ con bình an, nhưng do sinh non, cơ thể của cả hai mẹ con đều bị tổn thương ở những mức khác nhau, cần nằm viện quan sát điều trị, người nhà đi làm thủ tục chuyển vào phòng bệnh đi.”
Nguyễn lão gia nói: “Tôi có thể nhìn đứa bé không?”
Bác sĩ nói: “Em bé cần được đặt trong lồng kính, bảo vệ cẩn thận, tạm thời không thể gặp.”
Nguyễn lão gia có chút thất vọng: “Vậy khi nào mới có thể ra?”
Bác sĩ: “Xem tình huống em bé rồi quyết định.”
Sau khi nói xong, bác sĩ xoay người rời đi, An Nhu Vũ được đẩy ra ngay sau đó. Nguyễn Thần Hiên đứng xa xa nhìn thoáng qua, ánh mắt lướt qua khuôn mặt tái nhợt của đối phương, trong lòng đột nhiên thắt lại, thế mà sinh ra vài phần lo lắng……
Loại cảm xúc này ập tới bất ngờ, không kịp chuẩn bị, Nguyễn Thần Hiên cũng không nghĩ bản thân lại sinh ra tâm trạng lo lắng cho một cô gái mà mình không hề có ấn tượng. Chẳng lẽ đây cũng là thói quen trong lòng đang thức dậy sao? Y từng thật sự thích cô gái này?
Nguyễn Thần Hiên đứng ngẩn ra nhìn An Nhu Vũ được đẩy đi, y còn đang do dự có nên đi thăm đối phương hay không thì ở bên kia, Nguyễn lão gia đã rời đi từ sớm với y tá bế em bé, hy vọng có thể lập tức xét nghiệm máu.
Y tá nói: “Quy trình xét nghiệm huyết thống hiện tại cần 7-10 ngày, nếu làm cấp tốc thì ít nhất cũng phải 1-3 ngày mới có kết quả.”
Nguyễn lão gia: “Làm cấp tốc, hy vọng có kết quả nhanh nhất.”
Y tá: “Vậy mời người cần xét nghiệm máu đi theo tôi một chuyến.”
Nguyễn lão gia quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện Nguyễn Thần Hiên vẫn chưa lại đây, ông nhíu mày hỏi: “Thần Hiên đâu?”
Người bên cạnh nhỏ giọng nói: “Hình như đi theo An tiểu thư về phòng bệnh.”
Mấy vết nhăn trên mi tâm Nguyễn lão gia càng hằn sâu thêm: “Gọi nó trở về!”
“Vâng.” Người bên cạnh trả lời rồi lập tức rời đi, tìm được Ngyễn Thần Hiên và đưa người còn đang ngơ ngẩn đi xét nghiệm máu.
Nguyễn Thần Hiên vẫn còn đang đắm chìm trong kinh sợ, cứ thế mà đi làm xét nghiệm trong trạng thái lơ mơ, y rốt cuộc nhớ ra bản thân mình có một đứa con trai. Muốn đi xem mà bị bảo rằng đứa bé đang nằm trong lồng kính, tạm thời không thể xem mặt, y đành thất thểu rời đi, ngã ngồi ở hàng ghế dài trong hành lang bệnh viện.
Y cảm thấy ngày hôm nay quá lộn xộn, cảm giác như sống trong một giấc mộng đầy bong bóng không chân thật. Y không biết nên đối mặt thế nào với Hứa Thừa Hạo, cũng không biết nên đối mặt ra sao với cô gái này, càng không biết phải làm gì để trở thành một người bố…… Y lần đầu tiên hy vọng chính mình nhanh khôi phục trí nhớ để sắp xếp tất cả mọi thứ vào lại quỹ đạo, nhưng thực tế thì cái đầu đang ưu sầu đến đau đớn của y vẫn trống rỗng.
Càng tức giận chính là, Cảnh Nhất Thành sau đó còn gửi đến một tin nhắn, cố tình kích thích y —
Cảnh Nhất Thành: “Chúc mừng Nguyễn tổng lên chức bố, cũng hy vọng Nguyễn tổng có con rồi thì sẽ tự hiểu chuyện, đừng lại đến dây dưa Hứa tổng nữa, ít nhất đừng làm mất mặt đứa bé.”
Nguyễn Thần Hiên đọc tin nhắn, sau đó cứ thế ném điện thoại xuống đất, tức đến không nói nên lời. Y thật sự ghét nhất cái mặt đắc ý của Cảnh Nhất Thành!
Nhưng đập nát di động cũng vô dụng, TV trong đại sảnh bệnh viện luôn phát đi phát lại những tin tức tuyên truyền đột nhiên chuyển sóng, đưa tin mới: “Tin bất ngờ, một vị Cảnh tiên sinh không muốn lộ tên, vì chúc mừng Nguyễn Thần Hiên tiên sinh vừa lên chức bố, đặc biệt muốn phát bài hát vịt vàng nhỏ, hy vọng tiên sinh sẽ thưởng thức bài hát gia đình này.”
Ngay sau đó, màn hình đang chiếu ảnh tuyên truyền cũng biến thành video ca nhạc của bài vịt vàng nhỏ, từng con vịt vàng con lắc lắc mông, xếp hàng bước xuống nước theo tiếng nhạc trong sáng dễ nhớ: “Cạp ~ cạp ~ cạp cạp cạp ~~ Bé là vịt vàng nhỏ đáng yêu ~~ Cái thân vàng vàng lắc lư ~~ đi lạch bạch sang phải sang trái ~~”
Nguyễn Thần Hiên: “……” *&%$#@#
=== Lời tác giả ===
Vị Cảnh tiên sinh không muốn để lộ tên: Sướng!