“Hay là tôi cho cậu đập một cái?”
===================
Hứa Thừa Hạo làm vẻ mặt ghét bỏ, không muốn khen tên thần kinh nào đó. Anh tự nhủ trong lòng: này không giống, tên đấy cố ý cướp ớt của anh, thậm chí việc vượt biên qua Châu Âu cũng chỉ là kết quả ngoài ý muốn do hắn làm chuyện tiểu nhân thôi.
Lỡ như không có ảnh hưởng của vầng sáng Mary Sue, anh sẽ không có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ, vẫn mất toi ba trái ớt.
Vì thế, không đội trời chung, không thể hòa giải!
Hứa Thừa Hạo củng cố giá trị cừu hận trong lòng xong, liền vứt ai đó ra khỏi đầu, tiếp tục xem xét tin tức thứ ba.
Nhiệm vụ ớt nhỏ chắc chắn đã hoàn thành, bắt đầu tự động nâng cấp, làm lạnh nhiệm vụ… Có cả thời gian làm lạnh à?
Hứa Thừa Hạo cau mày nhìn tin này: Hệ thống, nếu tao thu hoạch ớt trong thời gian làm lạnh nhiệm vụ, thì số ớt đấy sẽ không được tính vào tổng số ớt cần, chỉ là ớt bình thường, phải không?
[Đinh – Không sai, ngài thật là thông minh đó.]
Hứa Thừa Hạo oán giận nói: Tao là thông minh, còn trình độ nhân tính hóa của mày thì quá kém.
[Đinh – Xin ký chủ nhìn thẳng vào năng lực của tôi, đừng tự lừa dối mình.]
Hứa Thừa Hạo: Á à, còn tao thì chưa bao giờ thấy hệ thống nhà ai lại cho ký chủ vầng sáng Vua gay cả! Mày cho đại một cái mắt nhìn xuyên thấu còn hữu dụng hơn đấy!
[Đinh – Những thứ đấy đều là phần thưởng sau này, thân là người làm nhiệm vụ, ký chủ đạt được vầng sáng là nhờ hoàn thành vượt chỉ tiêu + số lượng bổ sung + nhân vật trong truyện tham dự + giải khóa tác dụng vầng sáng Mary Sue nên mới đạt được phần thưởng xuất sắc lần này.]
Hứa Thừa Hạo: …Mày càng nói tao càng tức, khó lắm mới lấy được phần thưởng xuất sắc vậy mà bị mày đổi thành cái này, có độc.
[Đinh – chỉ cần kí chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, sau này còn có nhiều phần thưởng hơn đang đợi ngài, xin tiếp tục cố lên.]
Hứa Thừa Hạo:…
Đành vậy, còn trách ai được.
Hứa Thừa Hạo chẳng còn sức than vãn, chỉ đành nắn ấn đường, tiếp tục nghĩ đến nhiệm vụ ớt nhỏ.
Nhiệm vụ ớt nhỏ 1.0 chính thức hoàn thành, bắt đầu thời gian làm lạnh, hệ thống chỉ lấy đi thành phẩm chứ không thu lại số hạt giống 10%, cho nên hiện giờ trong tay anh còn hơn mười hạt giống ớt.
Hứa Thừa Hạo nghĩ, cho dù trái thu được không tính vào tổng số, nhưng anh vẫn có thể tiếp tục trồng ớt, thí nghiệm tác dụng vầng sáng Mary Sue ảnh hưởng đến mức nào. Cho nên chậu bông lớn tạm thời ngưng sử dụng, anh trước cứ khảo sát bằng vịt vàng nhỏ. Vừa may vịt vàng nhỏ tiện cầm theo, anh cũng vì chuyện dự án mà tiếp xúc tương đối nhiều với kẻ điên, rất thuận tiện.
Đúng, cứ làm vậy đi!
Hứa Thừa Hạo lập tức ngưng trồng ớt ở chậu lớn, cầm bình nước trở lại phòng khách. Đồng hồ treo tường tích tắc hoạt động, biểu thị bây giờ đã là hai giờ sáng, Hứa Thừa Hạo đặt bình nước xuống, nhìn xung quanh một chút, chỉ thấy một đống bừa bãi trong nhà, còn có tiếng ngáy như sấm của ai đó truyền tới từ phòng bên cạnh.
Anh nhịn không được há miệng ngáp, nước mắt chảy cả ra ngoài, người vừa say vừa buồn ngủ, anh mơ màng đi về lại phòng, quyết định chuyện để ngày mai tính tiếp, bây giờ anh chỉ muốn ngủ!
Một đêm mộng đẹp.
Hôm nay là ngày quan trọng, dự án chính thức khởi động, thời gian hội nghị là chín rưỡi. Cảnh Nhất Thành đã sớm dẫn đội của mình đến phòng họp, bắt đầu ngồi chờ.
Nhưng bên kia, tổng giám đốc tập đoàn Hứa thị lẫn trợ lý giám đốc đều cùng vắng mặt, qua cả giờ hẹn vẫn không thấy đâu. Nhân viên Hứa thị sốt ruột muốn khùng rồi, một bên gọi điện thoại cho hai vị kia, một bên vừa trấn an tổ dự án.
Cảnh Nhất Thành bình tĩnh liếc giấy tờ nội dung dự án, hoàn toàn không khó chịu hay mất kiên nhẫn như mọi người tưởng tượng. Chỉ cần hắn không có ý kiến, đội viên hắn đem đến cũng không dám hó hé gì.
Tranh thủ cơ hội này, tập đoàn Hứa thị thay nhau oanh tạc, cuối cùng cũng tạc thông được điện thoại Lý Niệm, mọi người cùng rú lên: “Lý ca, anh đang ở đâu, sao anh và Hứa tổng còn chưa tới? Hai người quên hôm nay là ngày dự án bắt đầu sao? Bên hợp tác đã đợi hai người nửa tiếng rồi!!”
Điện thoại yên lặng năm giây, sau đấy đột nhiên ré lên một giọng cao vút: “Cậu nói gì!!!”
Nhân viên Hứa thị cũng sắp khóc: “Anh hai quên thật à?”
Lý Niệm: “…Giờ nói cái này cũng vô dụng, các cậu thông báo dời giờ họp sang buổi chiều, để bọn họ tự do hoạt động, quen thuộc chỗ mới trước đi, tiện mời ăn trưa xin lỗi, tôi lập tức tới ngay!”
“Vâng, anh tới nhanh! Tốt nhất gọi luôn Hứa tổng, điện thoại Hứa tổng đến giờ vẫn chưa gọi được.”
“Ừ ừ ừ!”
Lý Niệm ném điện thoại lên giường, ôm đầu đang choáng váng vì say rượu, lảo đảo chạy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sửa soạn thay đồ bằng tốc độ nhanh nhất, sau đấy đập ầm ầm cửa phòng ngủ.
“Hứa tổng! Hứa Thừa Hạo!! Rời giường!!!”
Trong phòng ngủ không một chút động tĩnh, Lý Niệm vặn tay nắm, thấy cửa không khóa liền vọt vào luôn, anh xốc chăn lên: “Anh hai anh hai, đừng ngủ nữa, hội nghị trễ nửa tiếng rồi, chúng ta phải mau đi làm!!”
Hứa Thừa Hạo gần như bị lôi ra khỏi giường, đến lúc miệng bị bàn chải chọc vào, anh mới bắt đầu máy móc đánh răng rửa mặt, sửa soạn bản thân xong xuôi, anh ra khỏi phòng tắm, lại đi thẳng đến giường rồi ngã xuống lần nữa.
Lý Niệm im lặng nhìn trời, gào lên: “Vịt vàng của ông bị mất kìa!!”
“Cái gì!!” Người trên giường lập tức bật dậy, mắt trừng to như chuông đồng.
Lý Niệm ném quần áo sạch cho anh: “Không có gì, bây giờ lập tức thay quần áo, đến công ty, hôm nay bắt đầu thời gian khởi động dự án, chúng ta đã trễ rồi.”
Hứa Thừa Hạo: “…A.”
Xong xuôi hết quá trình thức dậy đầy lộn xộn, hai người rốt cuộc cũng tới được công ty, gặp mặt đội dự án, ăn chung bữa trưa rồi tiến hành hội nghị sau đấy.
Do say rượu cùng thức khuya, trạng thái tinh thần của Hứa Thừa Hạo vô cùng kém, phần lớn thời gian đều là nhìn mọi người phát biểu, còn mình chống đầu uống cà phê, cố gắng lên tinh thần.
Cảnh Nhất Thành ngồi quay bút ở đối diện anh, cặp mắt chuyển qua chuyển lại giữa vịt vàng nhỏ và đôi mắt thâm quầng của Hứa Thừa Hạo, nhìn hơi chăm chú.
Hội nghị đại biểu cho việc dự án chính thức khởi động, cũng bắt đầu quá trình phân tích và sắp xếp cho các bước tiếp theo của dự án, lượng công việc vô cùng nặng nề. Hứa Thừa Hạo làm người phụ trách, không chỉ tham dự vào toàn bộ quá trình, mà còn phải cân đối công việc của mọi người, đồng thời nhín chút thời gian giải quyết việc của tập đoàn Hứa thị, đơn giản là đã bận nay càng thêm bận.
Công việc bề bộn, Hứa Thừa Hạo cũng sắp không nhớ được Cảnh Nhất Thành là ai, có thù gì với mình. Sẽ có lúc anh kéo hắn cùng bận bịu với mình, để hắn phụ giúp quản lý đội dự án, hơn nữa còn giao phó vị trí quan trọng cho hắn, làm Cảnh Nhất Thành cũng nhiều lần phải kinh ngạc.
Hắn còn tưởng hôm nay gặp mặt sẽ bị đánh một trận nhừ tử nữa chứ, ai dè đối phương lại làm mình bất ngờ như vậy, quả nhiên đúng như cậu ta nói “công là công, tư là tư”, phân biệt rất rõ ràng.
Với việc như vậy, Cảnh Nhất Thành cũng thấy vui vẻ, chỉ cần hắn nhận được nhiệm vụ gì, đều sẽ giải quyết tốt đẹp, cố gắng rửa sạch ác cảm với mình lúc trước.
Thời gian trôi qua, thậm chí giữa hai người nhanh chóng hình thành một loại ăn ý, làm việc chung với nhau cũng càng hợp rơ hơn. Cảnh Nhất Thành còn cảm thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ bọn họ sẽ từ phạm vi kẻ thù mà biến thành bạn bè không chừng.
Nhưng mà, sự thật chứng minh hắn nghĩ nhiều rồi.
Vừa tan việc, Hứa Thừa Hạo liền trở mặt không nhận người quen, anh im lặng ôm vịt vàng nhỏ, dù đi chung một thang máy cũng không thèm nhìn Cảnh Nhất Thành, lạnh nhạt triệt để.
Cảnh Nhất Thành chủ động hỏi: “Còn giận à?”
Hứa Thừa Hạo giống như không nghe thấy, tiếp tục ôm vịt vàng nhỏ, không thèm phản ứng.
Cảnh Nhất Thành: “Hay là tôi cho cậu đập một cái?”
Hứa Thừa Hạo chậm rãi ngẩng đầu.
Bốp —