Mẹ Hứa cũng gật đầu: "Đúng thế."
Hứa Thừa Hạo cười: "Ba mẹ yên tâm, con sẽ chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình."
"Đã thật sự nghĩ kỹ?"
"Đã nghĩ kỹ."
"......"
Ba mẹ Hứa liếc nhau, cũng không nói gì nữa. Sau đó, ba Hứa dặn dò lời cuối cùng: "Nếu con đã nghĩ kỹ thì bảo Cảnh Nhất Thành tới gặp ba, kết hôn là chuyện lớn, không thể không bàn bạc với ba mẹ được."
Hứa Thừa Hạo gật đầu: "Vâng ạ."
Mẹ Hứa thấy nói chuyện cũng xong rồi, bà vội chuyển đề tài, hỏi: "Khó lắm con mới về một chuyến, tối nay con ăn cơm ở nhà nhé?"
"Vâng." Hứa Thừa Hạo nói: "Con cũng định ngủ lại đây đêm nay luôn."
Mẹ Hứa vui lắm, bà nói chuyện liên tục: "Được được được, để mẹ bảo dì giúp việc đi dọn phòng."
Ba Hứa cũng bất ngờ, lúc ăn cơm, ông còn uống vài ly rượu với Hứa Thừa Hạo. Nhưng mà hai người uống cũng không tận hứng lắm, vì có mẹ Hứa nhìn chằm chằm kế bên, thấy hai ba con uống được ba ly thì bà lập tức đứng dậy, đổi ly rượu thành bát canh gà, bà lầm bầm: "Uống rượu thì uống ít thôi cho đỡ hại sức khỏe, đi xã giao đã uống nhiều rồi, về nhà còn uống cái gì nữa, ai cũng không được uống nữa, ăn canh gà mau!"
Ba Hứa và Hứa Thừa Hạo liếc nhau, hai người đều nhìn ra sự bất đắc dĩ và ý cười trong mắt đối phương, cuối cùng, hai ba con cùng ăn ý cụng bát canh gà, rồi thành thật ăn cơm.
Do người một nhà hiếm khi được tề tựu, tiếng cười đùa nói chuyện vô cùng rôm rả trong nhà Hứa gia kéo dài cả đêm.
Nhưng Cảnh Nhất Thành bên kia thì không được vui như vậy. Hắn mới lái xe đi khỏi Hứa gia được 100m thì bắt đầu nhớ Hứa Thừa Hạo, hắn hoài niệm thời điểm đối phương còn tại bên cạnh hắn --- ngoại trừ lần bị bắt đi đó, hắn và Hứa Thừa Hạo rất ít khi tách khỏi nhau, hắn không thể quen được cuộc sống không có người kia.
Không quen được với không gian xe ôtô đóng kín cửa, không quen được với căn nhà im ắng, không quen được với chiếc giường chỉ có một mình hắn nằm. Cảnh Nhất Thành cầm di động không rời tay, hắn không đợi được đối phương gọi cho mình nên chủ động gọi cho Hứa Thừa Hạo, kết quả là dù gọi điện hay gọi video, tất cả đều như đá chìm dưới đáy biển, không có trả lời.
Tính thiếu kiên nhẫn vốn có của Cảnh Nhất Thành lúc này bị phóng đại, sau một lúc lâu không có tin đáp lại, lòng hắn bắt đầu bất an, suy đoán lung tung. Hắn một hồi lo lắng có phải Hứa Thừa Hạo bị ba mẹ xúi giục, lại hối hận, nếu không thì sao em ấy không trả lời tin nhắn của mình? Hắn một hồi lại lo lắng có phải Hứa Thừa Hạo vui đến quên trời đất, không định về nhà nữa, nếu không thì sao em ấy không trả lời tin nhắn của mình?
Cảnh Nhất Thành vốn đang khó chịu, hắn vẫn còn muốn nhắn tin nữa, để tự an ủi chính mình phải cố gắng chờ đợi, chờ đến mai hẵng đi đón người, ai dè tin nhắn gửi đi lại không được đáp lại, còn làm cho hắn càng khó chịu thêm!
Mắt thấy trăng đã lên cao, Cảnh Nhất Thành nhịn không được nữa, hắn đứng dậy khỏi giường. Lúc đang chuẩn bị thay quần áo để đi trèo tường nhà Hứa gia, di động đột nhiên đổ chuông, là Hứa Thừa Hạo gọi video tới!
Cảnh Nhất Thành thở ra nhẹ nhõm, hắn vội vàng bắt máy, vừa tủi thân vừa oán giận: "Hạo Hạo, sao em đến bây giờ mới quan tâm anh, anh còn tưởng em không cần anh nữa, anh đang chuẩn bị trèo tường nhà em đây."
Hình ảnh bên Hứa Thừa Hạo rung lắc kịch liệt vài giây, màn hình vốn chỉ nhìn được phần đầu và cổ đột nhiên chuyển sang căn phòng rộng lớn, Hứa Thừa Hạo đứng trước gương, quấn khăn tắm trên đầu, ý bảo: "Anh xem, em vừa tắm rửa xong, không phải em không quan tâm anh mà là không nghe thấy, cho nên em vừa tắm xong đã gọi video cho anh ngay đây."
Nỗi lo lắng của Cảnh Nhất Thành được xoa dịu, hắn dặn dò: "Nhớ sấy khô tóc trước khi ngủ."
"Vâng." Hứa Thừa Hạo đáp ứng nhưng anh lại không nhúc nhích, chỉ ngồi xếp bằng trên giường, nhìn chăm chú vào camera: "Ngày mai, anh có tới đón em không?"
"Có, chắc chắn rồi." Nếu có thể, Cảnh Nhất Thành hận không thể cướp người về ngay bây giờ.
Hứa Thừa Hạo nói: "Vậy tiện thể, anh ngồi nói chuyện với ba luôn."
Cảnh Nhất Thành giật mình, không hiểu sao có chút căng thẳng: "Tại sao lại đột nhiên cần nói chuyện? Là chuyện bảng quảng cáo sao?"
"Đúng vậy." Hứa Thừa Hạo cố ý đùa: "Anh dám bày trò này mà không dám nhận hậu quả sao?"
Cảnh Nhất Thành: "...... Hậu quả gì?"
Hứa Thừa Hạo làm bộ tức giận: "Anh phô trương lớn như vậy, làm cho mọi người ai cũng biết chuyện của chúng ta, chẳng lẽ anh định không chịu trách nhiệm cưới em sao!?"
"Anh sai rồi, ngày mai anh sẽ đi giải thích, anh...... Hả?" Cảnh Nhất Thành bị giọng điệu của Hứa Thừa Hạo làm cho mê muội, chợt hoàn hồn: "Chịu trách nhiệm?! Cưới?!"
Hứa Thừa Hạo: "À, xem ra là anh hối hận, không muốn chịu trách nhiệm nữa."
"Không!" Cơ hội dừng trên tay mình, Cảnh Nhất Thành sao lại để lỡ nó chứ, hắn lập tức nói: "Chịu trách nhiệm chịu trách nhiệm, anh đã muốn chịu trách nhiệm từ lâu, chỉ cần ba mẹ đồng ý thì lúc nào cưới cũng được!"
Hứa Thừa Hạo rốt cuộc không giữ mặt nghiêm được nữa, anh bị chọc cười: "Em thật ra rất đồng ý, về phần ba em thì phải xem anh xử lý thế nào."
Nhớ tới thái độ của ba mẹ Hứa gia, con tim vừa nhảy nhót của Cảnh Nhất Thành lập tức bình tĩnh lại, hắn phải chuẩn bị gì đó để thuyết phục bên kia mới được.
Hứa Thừa Hạo cũng sợ hắn căng thẳng quá, đến cuối cùng, anh trấn an: "Anh cũng đừng lo lắng quá, ba mẹ em thật ra vẫn ủng hộ lựa chọn của em, ngày mai, anh qua đây sớm một chút, mọi người cùng nhau ăn sáng, nói chuyện cưới xin là được rồi."
Cảnh Nhất Thành gật đầu: "Ừ."
"Vậy anh đi ngủ sớm để dưỡng sức đi, ngủ ngon." Hứa Thừa Hạo hôn màn hình chụt chụt rồi tắt cuộc gọi video.
Cảnh Nhất Thành nhận được nụ hôn, tâm trạng đang nằm dưới đáy vực lập tức bay vọt lên trên trời, hắn như bị nụ hôn đánh vào ngực, ngã xuống giường, hắn nhìn màn hình di động đã tắt sáng, từ từ nhếch môi. Hạo Hạo của hắn thật tốt, vừa ấm áp lại vừa đáng yêu...... cho nên hắn phải chuẩn bị thật tốt, tranh thủ nắm chắc được hai vị người lớn bên Hứa gia!
Nghĩ thế, Cảnh Nhất Thành lại ngồi dậy, gọi cho trợ lý ngay nửa đêm, hắn dùng số tiền tăng ca gấp mười lần chặn miệng đối phương, sau đấy lại tất bật chuẩn bị hồ sơ để đi công chứng, bận rộn cả đêm mới hoàn thành mọi thứ khi trời sắp sáng.
Cảnh Nhất Thành vũ trang đầy đủ mới ra khỏi cửa, đúng bảy giờ, hắn cầm theo quà tặng đến thăm Hứa gia. Lúc này, Hứa Thừa Hạo còn chưa dậy, ba mẹ Hứa thì đang chạy bộ ở vườn đằng sau, nghe thấy Cảnh Nhất Thành đến thăm nhà sớm như vậy thì có hơi ngạc nhiên, ba mẹ để quản gia mời hắn vào phòng khách rồi hai người đi thay quần áo.
Đến lúc cả ba người gặp nhau, Cảnh Nhất Thành không vòng vo, nói thẳng ý đồ mình đến đây, đưa ra ý nguyện muốn kết hôn, và sử dụng tất cả những gì hắn chuẩn bị cả đêm qua để chứng minh hắn thật lòng, hy vọng ba mẹ Hứa yên tâm.
Thái độ quyết định tất cả, cho dù không xem tư liệu trong di động, ba mẹ Hứa gia cũng nhìn ra với tính cách của Cảnh Nhất Thành, hắn đã kiên nhẫn giải thích và cam đoan với bọn họ đến như vậy, hai người không thể không cảm động.
Vì thế, chờ Hứa Thừa Hạo ngủ đến tám giờ rưỡi mới xuống ăn sáng, anh thấy Cảnh Nhất Thành ngồi đợi đã lâu ở phòng khách. Mẹ Hứa đang kiểm tra trong bếp, ba Hứa đang nói chuyện với Cảnh Nhất Thành, hai người đều nghiêm túc thảo luận kinh tế thương mại, giống như không phải đang gặp mặt sui gia mà là đang ngồi tọa đàm giữa các ông lớn.
"Ba mẹ, Thành ca, chào buổi sáng." Hứa Thừa Hạo xuống lầu, phá vỡ sự yên bình.
Ba mẹ Hứa gia đều chào lại, Cảnh Nhất Thành cũng quay đầu lại nhìn, có thể nhìn thấy rất rõ sự dịu dàng hiện lên rất nhanh trên mặt Cảnh Nhất Thành, hắn đưa tay ra: "Chào em, ngủ ngon không?"
"Ngủ ngon lắm." Hứa Thừa Hạo đặt tay lên bàn tay đang vươn ra của hắn, anh thuận thế ngồi xuống bên cạnh: "Anh tới lúc nào vậy?"
Cảnh Nhất Thành nắm chặt tay anh: "Vừa tới không bao lâu."
Hứa Thừa Hạo nhìn hắn rồi lại nhìn ba Hứa: "Hai người nói chuyện thế nào?"
Cảnh Nhất Thành nói: "Đã bàn xong chuyện kết hôn với bác trai, chuyện còn lại cứ để anh lo, em nghỉ ngơi cho thoải mái."
"Ba, ba đồng ý à?" Hứa Thừa Hạo hơi ngạc nhiên, không ngờ mình mới ngủ dậy trễ tí xíu mà đã bị một cái gật đầu gả ra khỏi nhà.
"Không thì thế nào?" Ánh mắt ba Hứa ghi rõ rành rành: chính con tự nguyện gả cho người ta, ba mẹ nói được cái gì nữa!
Hứa Thừa Hạo đuối lý, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng: "Không sao không sao, rất tốt."
Cảnh Nhất Thành dỗ dành xoa gáy anh, đỡ lửa thay cho Hứa Thừa Hạo: "Cám ơn bác đã đồng ý."
Ba Hứa hừ một tiếng, đứng dậy nói: "Được rồi, ăn sáng đã."
Hứa Thừa Hạo vội vàng kéo Cảnh Nhất Thành đuổi theo. Người một nhà cùng ngồi xuống ăn sáng, có Hứa Thừa Hạo ở đây điều tiết bầu không khí, Cảnh Nhất Thành có mặt than cũng sẽ không thấy gượng gạo. Nhưng làm Hứa Thừa Hạo ngạc nhiên chính là, anh phát hiện thái độ của ba mẹ Hứa với Cảnh Nhất Thành đã tốt hơn không ít --- rõ ràng là Cảnh Nhất Thành vẫn mặt than và kiệm lời, nhưng thái độ của ba mẹ lại không giống trước kia.
Hứa Thừa Hạo rất tò mò, nhưng lại không thể hỏi thẳng. Chờ cả nhà hòa thuận ăn sáng cùng nhau xong, Hứa Thừa Hạo bớt chút thời gian, hỏi trộm ba Hứa sao lại thế, ai dè đối phương không trả lời, chỉ vỗ vai anh, nói: "Cảnh tiên sinh xem ra vẫn được lắm, ít nhất là làm cho ba thấy được thành ý, hai đứa sau này sống với nhau cho tốt, đừng làm khó dễ người ta."
Hứa Thừa Hạo: "???"
Đã xảy ra chuyện gì mà "xem ra vẫn được lắm"? Rồi thành ý cái gì? Với cả anh làm khó dễ Cảnh Nhất Thành khi nào?! Sao tự nhiên ba lại bảo vệ người ta vậy?!
Không tìm được đáp án ở nhà, đợi đến lúc tạm biệt ba mẹ Hứa để đi về, Hứa Thừa Hạo vừa lên xe đã nhào ngay vào lòng Cảnh Nhất Thành, hỏi: "Hai người đã nói chuyện gì vậy? Em phải biết nội dung câu chuyện!"
Cảnh Nhất Thành ôm anh, n4n bóp vài cái mới lưu luyến đỡ eo anh, nhấn người về lại ghế phụ, thắt dây an toàn cho anh: "Bởi vì anh nói với hai bác một việc."
Hứa Thừa Hạo hỏi dồn: "Việc gì?"
Cảnh Nhất Thành đưa thẳng điện thoại di động qua, nhân lúc Hứa Thừa Hạo mở máy ra xem, hắn tranh thủ khởi động xe.
Di động vừa mở khóa là có thể nhìn thấy ngay màn hình còn chưa thoát ra bên ngoài, hình như là một bản hợp đồng điện tử, phía dưới có chữ ký của Cảnh Nhất Thành và một số điều khoản. Hứa Thừa Hạo ngờ vực, từ từ kéo lên trên, sau khi xem hết thì phát hiện ra đây là một thỏa thuận chuyển nhượng tài sản, anh nhất thời cả kinh: "Anh để hết tài sản của anh cho em làm gì!"
"Để chứng minh cho người nhà em thấy quyết tâm muốn kết hôn của anh." Cảnh Nhất Thành nói: "Sau này, nếu anh đối xử với em có chút nào không tốt, em có thể đá anh ra khỏi cửa hoặc đuổi anh ra khỏi nhà luôn."
Hứa Thừa Hạo lúc này mới hiểu tại sao thái độ của ba mẹ lại thay đổi nhiều như thế --- hai người thật ra không phải là tham tài sản của Cảnh Nhất Thành, cái ông bà nhìn thấy và cảm động chính là quyết tâm và thái độ này của Cảnh Nhất Thành.
Dù sao mẹ Hứa vẫn luôn lo lắng thế lực của Cảnh Nhất Thành khổng lồ, có bắt nạt Hứa Thừa Hạo hay không. Thái độ quyết tâm chuyển nhượng tài sản này vô tình trở thành liều thuốc trợ tim, làm ba mẹ Hứa gia yên tâm không ít, thái độ tự nhiên cũng thay đổi theo.
Hứa Thừa Hạo cũng rất cảm động trước quyết tâm của hắn, anh cũng nhắc nhở: "Sau này, nếu em nói dừng mà anh còn làm tiếp, em sẽ đá anh ra khỏi nhà!"
Cảnh Nhất Thành nói: "Miệng một đằng, nghĩ một nẻo thì không tính nhé."
"Anh mới miệng một đằng, nghĩ một nẻo ấy!" Hứa Thừa Hạo không muốn nói nhiều về đề tài này, anh hỏi: "Anh với ba định ngày kết hôn khi nào thế?"
Cảnh Nhất Thành nói tiếp với sự bất lực: "Anh vốn nghĩ muốn kết hôn trong vòng một tháng, nhưng bác không đồng ý, nói là ít nhất cũng phải chuẩn bị hai tháng, nếu không, có rất nhiều người không liên hệ được, việc chuẩn bị cũng sẽ rất cập rập."
Hứa Thừa Hạo an ủi: "Không sao, ít nhất thì vẫn tốt hơn so với lần trước nói nửa năm."
Cảnh Nhất Thành: "......"
Nghĩ cũng thấy đúng đúng.
Mặc kệ thế nào, ngày kết hôn đã được định rồi thì phải nhanh chóng chuẩn bị thôi. Cảnh Nhất Thành hỏi Hứa Thừa Hạo có thích gì, hoặc là muốn hôn lễ như thế nào không. Hứa Thừa Hạo suy nghĩ, cảm thấy mình không có kế hoạch gì, nên để hắn muốn làm gì thì làm.
Quyền hành lớn được chuyển vào tay Cảnh Nhất Thành, hắn lập tức đẩy hết mọi công việc, toàn tâm toàn ý bắt đầu chuẩn bị hôn lễ. Hơn nữa, làm việc và chuẩn bị hôn lễ cho cảm giác rất khác nhau, ít nhất thì Cảnh Nhất Thành tuyệt đối sẽ không cảm thấy phiền vì công tác chuẩn bị lễ cưới quá bận rộn, hắn chỉ biết tiến độ càng nhanh thì hắn càng vui, càng rất rất vui.
Hứa Thừa Hạo dù không tham gia việc chuẩn bị, nhưng anh vẫn cần dành thời gian đi lấy giấy đăng ký, thử quần áo, gửi thiệp mời..., chuyện này làm Lý Niệm vui buồn lẫn lộn, cậu không muốn tăng ca nhưng vì nhớ thương biệt thự ven biển nên cả ngày không thể than vãn.
Địa điểm tổ chức hôn lễ là một hòn đảo nghỉ dưỡng nhỏ, do thân phận đặc thù của Cảnh Nhất Thành, nên khách mời cũng thuộc giới quan trọng, những người không phận sự đều bị ngăn ở bên ngoài, càng miễn bàn đám phóng viên lộn xộn. Cả hòn đảo đều bị quản lý nghiêm ngặt, nếu bắt gặp kẻ nào lén lút, mà kẻ đó bỏ chạy thì không quan tâm đến lý do, vật cho té đo sàn trước rồi đưa đi sở cảnh sát sau.
Công tác kiểm tra sàng lọc làm suốt nửa tháng, hòn đảo mới rốt cuộc hoàn toàn an ổn. Càng đến gần ngày hôn lễ, càng nhiều người đến đảo để chuẩn bị sớm. Hứa Thừa Hạo cũng đưa người nhà và bạn bè tới, ngoại trừ ba mẹ và người thân cận, Trịnh Vân Vân cũng được mời đến, còn Lý Niệm thì khỏi bàn, cậu là phù rể.
Thật ra thì Cảnh Nhất Thành cũng có gửi thiệp mời cho Nguyễn Thần Hiên, nhưng mà không thấy có hồi đáp, đối phương hiển nhiên là không muốn đến chịu nhục. Cảnh Nhất Thành cảm thấy không sao cả, dù sao hắn gửi thiệp mời là để khiêu khích y, thiệp gửi tới nơi là đã đạt được mục đích. Hắn vui lắm!
Mấy ngày sau, hòn đảo nghỉ dưỡng nhỏ với khí hậu bốn mùa như xuân rốt cuộc nghênh đón hôn lễ. Không khí vốn bình thản yên ả nháy mắt trở nên náo nhiệt, theo lí, hai người đàn ông kết hôn thì không cần tục phá cửa (*) rắc rối làm gì, cầm tay nhau trao nhẫn luôn là được.
(*) Người Hoa có tục lệ là nhà gái sẽ chặn cửa không cho nhà trai vào, nhà trai phải phá cửa (dùng nhiều biện pháp như đưa lì xì, hoặc là chịu một số hình phạt của bạn cô dâu đưa ra hoặc là nếu phá được cửa thì vào thẳng luôn), chú rể mới được vô rước dâu.
Hứa Thừa Hạo nghĩ vậy nhưng người khác thì không nghĩ vậy. Cảnh Nhất Thành là ai, là nhân vật đại lão đứng cao cao không ai dám chọc, nói chuyện bình thường với đối phương mà đã phải uốn lưỡi bảy lần, không dám đùa giỡn, bây giờ khó lắm mới có được cơ hội để chỉnh đối phương, mọi người hận không thể đốt pháo to như pháo năm mới, ai lại bỏ qua cơ hội lần này cơ chứ!
Vì thế mọi người đều bày tỏ làm sao có thể bỏ qua tục lệ này, Cảnh tiên sinh, bọn tui chờ ngài ở phòng của Hứa tổng!
Tâm trạng của Cảnh Nhất Thành hôm nay rất tốt, hơn nữa, đây vốn là ngày vui, chỉ cần không quá phận thì hắn đều chịu được, hắn thế mà thật sự gật đầu đồng ý, rồi rầm rộ đưa đám nhân viên sở nghiên cứu tới cướp người.
Mọi người chặn cửa, chặn cả cầu thang, Cảnh Nhất Thành dẫn đoàn phù rể đông đảo vượt bao khó khăn, cuối cùng cũng đến được cửa, Hứa Thừa Hạo ngồi sẵn trong phòng, cười tủm tỉm nhìn hắn.
Hôm nay, Hứa Thừa Hạo mặc bộ Âu phục màu trắng, trên cổ tay là chiếc khuy măng-sét được chế tác tinh xảo, càng làm rõ hơn vẻ hòa nhã hiền hậu của anh. Hứa Thừa Hạo chỉ lẳng lặng ngồi ở trước cửa nhìn Cảnh Nhất Thành mà đã làm vẻ mặt Cảnh Nhất Thành dịu xuống, hắn quỳ một gối xuống trước mặt anh: "Hạo Hạo, anh tới đón em."
Hứa Thừa Hạo nghiêng đầu: "Nhưng mà mọi người nói rằng em cần khảo nghiệm anh."
Đối với khảo nghiệm của Hứa Thừa Hạo, thái độ của Cảnh Nhất Thành khắc hẳn với lúc ở bên ngoài, vẻ mặt hắn hiền hòa: "Được, em nói cái gì thì anh đều làm hết."
Hứa Thừa Hạo nghĩ mãi không ra nên khảo nghiệm gì, anh liền xin ý kiến của đám người đang vây xem.
Mọi người nhao nhao lên nói: "Tui đã chuẩn bị món cá muối ướp chanh nấu khổ qua và ớt."
"Hay là hít đất 50 cái bằng một tay đi."
"Nhảy thoát y đê." Không biết là ai hô một tiếng mà tất cả mọi người đều im lặng, sau đó đều phá lên cười vang.
Tâm trạng Cảnh Nhất Thành đang rất tốt, hắn ghé vào tai Hứa Thừa Hạo, nói nhỏ: "Chờ buổi tối, anh nhảy cho em xem."
Hứa Thừa Hạo bị chọc cười, đang chuẩn bị đáp lại thì trong đầu đột nhiên truyền đến tiếng của hệ thống: [Đinh --- Hệ thống thăng cấp thành công, đang giải trừ kết nối, xin hãy chờ.]
Hứa Thừa Hạo lập tức bị phân tâm: hệ thống, mày phải đi à?
[Đinh --- đúng vậy.]
Hứa Thừa Hạo nghĩ: Mày đợi một lát hẵng đi, chờ bọn tao trao xong nhẫn đã.
[......]
Đây là có bao nhiêu thù oán, trước khi đi còn muốn nhồi cẩu lương cho nó ăn phải không!
Hứa Thừa Hạo mặc kệ, anh nói với hệ thống xong thì dang hai tay ra với Cảnh Nhất Thành, nói: "Vậy anh bế em xuống lầu đi."
Cảnh Nhất Thành vui tột độ, hắn hôn anh một cái rồi bế người xuống lầu. Đoàn người náo nhiệt, hò hét phía sau, tất cả khoan thai xuống lầu, lên xe để đi đến sân làm lễ kết hôn.
Giờ phút này, trên thảm có xanh biếc là những hàng ghế ngồi cho khách quý, những chùm bóng bay màu xanh trắng đong đưa trong gió, có chùm được cột vào ghế, có chùm được cột lên cây, chúng đong đưa theo những tấm lụa mỏng màu trắng. Những bông hoa màu tím, hồng, trắng được bó lại thành từng bó, đặt ở hai bên lối đi, trên đường đi rải đầy những cánh hoa hồng. Đi đến cuối đường, ta sẽ thấy cổng vòm được bện từ những dây hoa nhỏ xinh tươi màu xanh, bên dưới cổng đặt một cái bàn được trải khăn lụa màu hồng, trên bàn bày biện hoa tươi và hai cái hộp nhung màu đỏ, vị mục sư cầm cuốn Kinh với khuôn mặt hiền từ.
Đoàn xe chậm rãi đi từ hướng Đông đến, dừng trước con đường hoa. Cửa xe mở ra, Cảnh Nhất Thành mặc bộ vest trắng bước xuống xe trước với vẻ mặt vui sướng, hắn xoay người lại, đưa tay ra, vài giây sau, có bàn tay với những ngón trắng, thon dài, vươn ra từ trong xe, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay hắn, Hứa Thừa Hạo cũng mặc bộ vest màu trắng bước xuống xe.
Hai người cùng mặc đồ màu trắng nhưng khí chất của cả hai lại khác một trời một vực, Cảnh Nhất Thành thoạt nhìn có vẻ hiền hơn trước đây rất nhiều, nhưng so với Hứa Thừa Hạo, ta vẫn có thể nhìn thấy mấy phần dữ dằn hung ác của hắn. Hứa Thừa Hạo thì rất giống viên ngọc hoàn mỹ, mỗi cái giơ tay, nhấc chân đều tao nhã, ung dung, khí chất xuất chúng, thật khó để dời mắt khỏi người anh.
Dưới ánh nhìn của các khách mời, hai người bước đi trên con đường rải hoa, đi đến trước mặt mục sư. Mục sư là một người đàn ông lớn tuổi hiền lành hòa ái, giọng đọc lời răn dạy của ông nhẹ nhàng, mềm mại. Đến cuối cùng, ông hỏi: "...... Các con có nguyện ý từ hôm nay trở đi sẽ dìu dắt nâng đỡ nhau, cho dù bần cùng hay giàu có, dù khỏe mạnh hay ốm đau, các con vẫn kính yêu và tôn trọng đối phương không?"
Cảnh Nhất Thành nói: "Con đồng ý."
Hứa Thừa Hạo cũng nói: "Con đồng ý."
Vị mục sư hiền lành cười đến hằn hết nếp nhăn trên mặt: "Vậy, hai con có thể trao nhẫn cho nhau."
Cảnh Nhất Thành rốt cuộc cũng đợi được thời khắc này, hắn cầm lấy chiếc nhẫn kim cương khắc hình vịt vàng nhỏ chỉ dành cho Hứa Thừa Hạo, đeo nhẫn lên tay anh, sau đó hắn vươn tay mình ra, trong lòng đầy chờ mong. Hứa Thừa Hạo cũng cầm lấy chiếc nhẫn khắc hình trái ớt chỉ thuộc về Cảnh Nhất Thành, đeo vào ngón tay cho hắn, rồi anh ngẩng đầu, cười với hắn.
Cảnh Nhất Thành cũng nở nụ cười. Đây là lần đeo nhẫn thứ hai, lần đầu tiên là lần cầu hôn, còn lúc này là lần kết hôn, hoàn cảnh khác nhau làm hắn cũng kích động trong lòng, rồi trong tiếng reo hò của mọi người, hắn ghé sát lại, chậm rãi hôn người bạn đời của hắn.
Hắn của quá khứ chìm sâu trong hắc ám, chắc chắn không thể tưởng tượng được mình một ngày cũng có thể đạt được hạnh phúc, có thể có người yêu, có thể ở trước ánh nhìn của bao nhiêu người hoàn thành hôn lễ, cũng như được hôn người mà hắn có tình cảm chân thành.
Cảnh Nhất Thành kìm lại niềm hạnh phúc muốn nổ tung trong lòng, mà hắn cũng không thể khống chế được tâm trạng kích động, tay ôm người bất giác siết chặt hơn, hắn hận không thể ôm chặt người kia để anh hòa làm một với mình, mãi mãi không chia xa. Hắn thật sự rất yêu người này!
Hứa Thừa Hạo cũng cảm nhận được tâm trạng kích động của hắn, anh nắm tay hắn, vỗ vỗ trấn an, rốt cuộc cũng làm dịu kẻ đang kích động quá mức, tiếp tục sự tình đằng sau.
[Đinh --- tôi phải đi.]
Hứa Thừa Hạo hơi căng thẳng: mày chờ một chút.
[......]
Rốt cuộc là có bao nhiêu thù oán vậy!
Hứa Thừa Hạo nói: sắp rồi!
Hệ thống trầm mặc, có lẽ do ly biệt nên nó phá lệ khoan dung cho thái độ của Hứa Thừa Hạo [Đinh --- một tiếng đồng hồ cuối cùng!]
Hứa Thừa Hạo: được.
Chuyện cần làm còn lại cũng không nhiều. Do Cảnh Nhất Thành không có ba mẹ, dâng trà cho người lớn cũng chỉ có ba mẹ Hứa gia, hai ông bà mỗi người uống một chén rồi chúc phúc và đưa lì xì. Đôi chồng chồng trẻ lần nữa trở về sân khấu, cắt bánh cưới.
Sau khi kết thúc tất cả, đã đến màn Hứa Thừa Hạo mong chờ nhất từ lúc bắt đầu đến giờ --- ném hoa cưới!
Theo lẽ thường, trong hôn lễ đều có phần cô dâu ném bó hoa cưới, nhưng vì là đám cưới của hai vị đàn ông nên trong khâu chuẩn bị không có phần này, đây vẫn do Hứa Thừa Hạo lên tiếng, tỏ ý phải có phần ném hoa này nên nó mới được thêm vào chương trình.
Bây giờ, đã đến lúc rồi.
Hứa Thừa Hạo thở sâu, anh nhận hoa cưới từ tay Lý Niệm, lật qua lật lại bó hoa vài lần nhưng không tung hoa.
Anh cầm micro, chuẩn bị một chút rồi nói: "Tôi có một người bạn đã làm bạn với tôi từ rất lâu, tuy đáng tiếc là hôm nay, cậu ấy không thể xuất hiện, nhưng tôi vẫn muốn nói những lời này với cậu ấy."
Hệ thống ở trong đầu như nhận ra, nó đinh một tiếng, tựa hồ đang thắc mắc có phải đang nói nó hay không.
Hứa Thừa Hạo không đáp lại, anh cầm micro, tiếp tục nói: "Tao rất cám ơn sự xuất hiện của mày, để cho tao bắt đầu một cuộc sống mới, cũng cho tao gặp Cảnh Nhất Thành và hơn nữa, còn may mắn nắm tay anh ấy bước vào cuộc sống hôn nhân. Tao cũng rất cám ơn sự giúp đỡ của mày, ý tốt của mày, thậm chí là cả sự ghen tị của mày...... Tuy tao không biết mày đã gặp phải chuyện gì, nhưng tao nghĩ, tao muốn chúc phúc cho mày ở thời khắc chia tay nhau này, hy vọng mày có thể có được hạnh phúc và vui vẻ sống tiếp."
Cuối cùng, anh nói với hệ thống ở trong đầu: đây là nghi lễ tặng cho mày làm quà chia tay, chúc mày hạnh phúc, tạm biệt!
Nói xong, trong tiếng vỗ tay của mọi người, Hứa Thừa Hạo xoay người, tung bó hoa cưới về hướng ngược lại với đám đông.
[Đinh - Giải trừ kết nối thành công.]
Anh rốt cuộc vẫn cảm thấy nhớ giọng nói ở trong đầu này, nhưng Hứa Thừa Hạo còn chưa kịp buồn bã, bó hoa cưới đang rơi giữa không trung đột nhiên dừng lại, không khí náo nhiệt xung quanh chớp mắt trở nên an tĩnh.
Hứa Thừa Hạo trợn mắt nhìn, anh thấy nơi bó hoa rơi xuống có một bóng người xuất hiện. Thiếu niên nâng tay đón lấy bó hoa, cậu nhìn nó mấy giây, cuối cùng, cậu ngước đôi mắt màu bạc lên, nhìn lại anh. Hai người lẳng lặng đối diện nhau, không ai nói câu nào.
Sau một lúc lâu, thiếu niên với đôi mắt màu bạc nở một nụ cười sáng lạn dù hình như cậu không quen cười lắm, cậu nói với anh: "Cám ơn lời chúc phúc của ngài, tạm biệt." Nói xong, cơ thể cậu dần dần mờ nhạt, cuối cùng, cả bó hoa cưới cũng biến mất cùng cậu.
Hứa Thừa Hạo ngẩn ngơ nhìn, một lúc sau, anh cũng thì thầm: "Tạm biệt."
"Bốp bốp bốp bốp ---" Tiếng vỗ tay vui vẻ lại vang lên lần nữa, không gian xung quanh lại trở về bình thường. Hứa Thừa Hạo hoàn hồn, anh nhận ra rất rõ hệ thống thật sự đi rồi.
Khi nhận thức này hiện ra ở trong đầu, Hứa Thừa Hạo không biết tại sao hốc mắt lại đột nhiên cay cay, có lẽ là vì từ biệt với quá khứ, có lẽ là vì chia ly, hoặc lại có lẽ là vì quá vui sướng với hiện tại mà bật khóc...... Cảm xúc phức tạp quá mức, Hứa Thừa Hạo không thể phân rõ, anh chỉ biết đứng nhìn Cảnh Nhất Thành, vừa mờ mịt không biết nên làm gì lại vừa muốn khóc.
Cảnh Nhất Thành không tham dự vào sự kiện lúc nãy, nhưng hắn lại đồng cảm với tâm trạng của Hứa Thừa Hạo, hắn cúi đầu, hôn giọt nước mắt của anh, rồi ôm người vào lòng, trấn an: "Hạo Hạo đừng khóc, có anh đây."
Hứa Thừa Hạo cố nén cảm xúc, anh bắt lấy áo của hắn, nói: "Hệ thống đi rồi."
"Ừ." Cảnh Nhất Thành nhẹ giọng đáp lại, ngón tay hắn vuốt qua mái tóc của Hứa Thừa Hạo, nhẹ nhàng xoa đầu anh.
"Em không còn đường về nữa."
"Ừ."
"Sau này, nếu anh mà không đối xử tốt với em, thì anh là đồ vô lương tâm!"
Cảnh Nhất Thành bật cười, hắn vòng tay qua eo anh, kéo người vào trong lòng: "Yên tâm, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, vĩnh viễn sẽ đối tốt với em."
Hắn sẽ dùng thời gian để chứng minh, vĩnh viễn của hắn chính là cho đến khi cuộc đời này kết thúc.