Kỳ thực vừa rồi, khi nhìn thấy An Mạc Diễn sắp chết, Mộng Yểm cũng đã định nhắc nhở Miên Dương chuyện này, để y tạm giữ mạng cho gã.
Nhưng đứng trước bộ dạng hung tàn của đám hung thần đang phát điên đó, hắn vẫn không dám mở lời, chỉ có thể thức thời mà ngậm miệng.
Lo lắng một giây sau, kẻ bị hành hạ đến hồn phi phách tán sẽ là bản thân mình.
Trước khi quyết định xử lý An Mạc Diễn, Miên Dương cũng đã nghĩ tới việc này.<code>Không chút để ý nhún vai, y liền chỉ chỉ người giấy cách đó không xa: "An Mạc Diễn chết, nhưng Lục Hào lại không chết mà." </code>“Thân là cánh tay đắc lực của An Mạc Diễn, ở cạnh đối phương nhiều năm như thế, đệ ấy khẳng định cũng biết, lối vào thông đạo nằm ở đâu.”
Dường như phát hiện có người đang nhắc tới mình, vốn đang hỗ trợ khống chế Si Mị và hai hung thần vừa bị tách ra khỏi người An Mạc Diễn để Tiểu Nhạc thôn phệ, Lục Hào cũng đã ngẩng đầu, nhìn về phía Miên Dương.
Đối diện với đôi mắt cá chết này, không chỉ không sợ, Miên Dương còn rất thân thiện mà vẫy tay: “Ta nói có đúng không, đệ phu?”
Nếu không phải ngũ quan đều được vẽ ra, thì lúc này, hai chữ “đệ phu” đó của Miên Dương, nhất định cũng đã khiến Lục Hào không khỏi trợn trắng mắt.
Ngay cả hung thần như nó, đều bị trình độ mặt dày mày dạn này của y làm cho có chút không biết làm sao.
Cuối cùng, sau khi đã xử lý xong ba hung thần mà An Mạc Diễn để lại, lúc này, Lục Hào mới đứng ra, chỉ chỗ mở ra thông đạo cho Miên Dương.
Mặc dù không muốn, nhưng Miên Dương vẫn phải thừa nhận, ngoại trừ bản tính độc ác, có phần tự phụ ra, tâm tư của An Mạc Diễn quả thật cũng rất tỉ mỉ.
Ai mà ngờ được, lối vào dẫn đến thực tế, lại nằm ở khoảng sân ngay dưới ghế ngồi của gã được chứ?
Thời khắc này, Miên Dương rốt cuộc cũng đã hiểu được, vì sao An Mạc Diễn lại có thể yên tâm hợp tác, không sợ sau khi thông đạo mở ra, bọn họ sẽ lập tức trở mặt với gã…
Bởi vì khoảng cách của gã là gần với lối vào nhất! Chỉ cần thông đạo vừa mở, gã cũng đã có thể lập tức tiến vào, không cho bọn họ có cơ hội lật lọng.
“Kế tiếp phải nhờ mọi người rồi…”
Năm vị hung thần cùng với Mộng Yểm lúc này cũng đã vây quanh khoảng sân rộng kia.
Tuy rằng cảm thấy Miên Dương không có khả năng lật thuyền trong mương, nhưng Mộng Yểm vẫn không kiềm lòng được mà nghi hoặc: “Chúng ta vẫn còn thiếu một hung thần.”
“Chuyện đó ngươi không cần phải lo, chỉ cần duy trì quỷ vực của bản thân càng lâu càng tốt.”
Có lời này của Miên Dương, cũng không tiếp tục trì hoãn thêm nữa, Mộng Yểm vẫn lựa chọn tin tưởng y mà trở thành người đầu tiên phóng thích quỷ vực.
Mối quan hệ của Mộng Yểm và quỷ mộng - hung thần bên trong cái bóng của hắn, kỳ thực cũng rất kỳ lạ.
Bởi vì quỷ mộng cũng giống với những hung thần khác mà Miên Dương từng gặp, có trí thông minh rất cao.
Nói là quan hệ ký kết huyết khế, nhưng trên thực tế, đối với hắn mà nói, quỷ mộng kỳ thực lại càng giống như một người bạn, một người thân hơn.
Quỷ vực của Mộng Yểm đã mở ra, sau đó là đến phiên Tiểu Ngũ và Lục Hào.
Tuy rằng không nói, nhưng bọn họ rõ ràng là đang muốn dùng phương thức này để trả ơn cho Miên Dương vì đã giúp bọn họ có cơ hội báo thù.
Nhưng khiến Miên Dương cảm thấy khó hiểu chính là, ba vị hung thần nhà y, vào thời khắc quyết định như thế này, lại bất ngờ đứng ngây ra đó, chậm chạp không chịu mở quỷ vực.
“Các ngươi làm sao vậy?”
Đừng nói Tiểu Nhạc và A Thất, ngay cả An Vũ Hiên vốn luôn cưng chiều y nhất, cũng đều vẫn im lặng không nói gì.
Thậm chí, đều chẳng dám nhìn thẳng vào mắt y.
“???”
Rõ ràng vừa rồi vẫn bình thường, tại sao đang yên đang lành, ba vị hung thần này lại đột ngột bỏ gánh không làm rồi?
Chẳng lẽ y đã làm gì khiến bọn họ không vui à?
Thật tình không hiểu thấu, Miên Dương cũng chỉ có thể tìm người dễ nói chuyện nhất trong số ba người: “Tiểu Nhạc ngoan, nói cho ca ca nghe, rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao đệ lại bỗng dưng không chịu mở quỷ vực?”
Vừa nói, y còn vừa giữ chặt bàn tay của đối phương, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội lảng tránh.
Cuối cùng, không chịu đựng được ánh mắt nghi ngờ, khó hiểu của y, trầm mặc một lúc, Tiểu Nhạc vẫn là khó khăn cất lời: “Ca ca…”
“Đừng mở… Thông đạo… Gì đó… Có được không?”
“Tại sao lại không được mở?” Chờ một lúc, vẫn không nhận được câu trả lời, Miên Dương lại nhìn về phía An Vũ Hiên và A Thất, sau đó liền phát hiện, bọn họ giống như cũng có cùng ý nghĩ như thế này…
“Miên Dương, ngươi mau bảo bọn họ giúp nhanh đi, quỷ vực của ta không thể duy trì quá lâu được…”
Đứng trước ánh mắt trông mong, không giấu được niềm hy vọng của Mộng Yểm, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, Miên Dương liền cố gắng thuyết phục bọn họ.
Trong giọng nói ngoại trừ sự cấp bách, còn mơ hồ mang theo một tia khẩn cầu.
“Phu quân, A Thất, Tiểu Nhạc, con đường dẫn đến thế giới đó thật sự rất quan trọng… Xem như nể mặt ta, các ngươi hãy giúp một chút đi, có được không…”