Theo con lệ quỷ đó tan biến, những dị biến trong phòng tỷ như huyết thủy cũng đều đã lập tức biến mất. Nếu không phải chiếc tủ chia năm xẻ bảy vẫn còn ở ngay trước mắt, thì Miên Dương có lẽ cũng đã tin tưởng lời hắn nói.
Mỉm cười, cũng không vạch trần lời nói dối mang ý tốt của hắn, Miên Dương liền từ từ nhắm mắt lại. Nhưng cũng chính vào lúc này, không biết là bị thứ gì kích thích, vị lệ quỷ bên trong tấm ảnh của y lại đột ngột hiện ra, tràn đầy cấp bách nắm lấy cánh tay y, cưỡng chế lôi dậy.
"A...đau..." Nhìn thấy đối phương một giây trước vẫn còn tốt, một giây sau lại đột ngột trở nên táo bạo như vậy, Miên Dương cũng không khỏi sững sờ một chút, chỉ có thể kêu đau theo bản năng.
Có lẽ phát hiện bản thân đã dùng sức quá mạnh, An Vũ Hiên cũng từ từ thả nhẹ lực đạo. Nhưng một giây sau, hắn đã giống như phát điên lần nữa, đột ngột cầm lấy khung ảnh đặt trên đầu giường, nhanh chóng đem tấm ảnh bên trong lấy ra, nhét vào tay Miên Dương.
"Xé nó."
"Cái gì?" Suy nghĩ có chút không theo kịp hành vi của đối phương, Miên Dương liền không khỏi nghi hoặc hỏi:"Tại sao lại phải xé nó? Đây chẳng phải chính là ảnh cưới..."
"Ta phải đi."
"Đi? Ngươi muốn đi đâu?" Thời khắc này, trên đỉnh đầu Miên Dương tựa hồ đã có một ngàn dấu chấm hỏi lắc lư qua lại, căn bản không hiểu được những gì hắn muốn biểu đạt.
Mấp máy môi, An Vũ Hiên dường như đang muốn nói gì đó với Miên Dương, nhưng cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ lại chỉ hóa thành một câu hối thúc:"Lập tức xé thứ này."
"Từ trên xuống dưới, xé thành hai nửa...". ngôn tình hay
"Ngươi vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của ta mà, rốt cuộc là tại sao lại phải xé bức ảnh này?" Nhìn chằm chằm vào vị lệ quỷ trước mặt, Miên Dương chỉ có thể đem hết thảy nghi ngờ đều hỏi ra:"Còn ngươi, ngươi nói muốn đi là đi đâu?"
"Nếu ngươi không giải thích, ta tuyệt đối sẽ không xé..."
Còn chưa nói dứt câu, những lời kế tiếp của Miên Dương cũng liền đã bị chặn lại ở trong cổ họng. Bởi vì lúc này, một luồng âm khí cũng đã tựa như sóng to gió lớn, trực tiếp bao phủ lấy y, khiến y thở đều không thở nổi.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, Miên Dương được cảm thụ trực diện toàn bộ lực áp bách của đỉnh cấp hồng y.
Đó là một loại cảm giác tựa như con thỏ đứng trước mặt sói hoang, là một loại uy hiếp đến từ sinh vật đứng trên tầng cao của chuỗi thức ăn, khiến linh hồn đều không khống chế được mà run rẩy...
Không biết Miên Dương đang chìm sâu vào trong sự sợ hãi, bàn tay lạnh lẽo của đối phương đã bóp chặt lấy bả vai y, trên gương mặt không cảm xúc thường ngày cũng đã lộ ra biểu tình mất kiên nhẫn.
Bây giờ đây, đối diện với khí thế khủng bố, tràn ngập bạo ngược của đối phương, Miên Dương thậm chí đã không chút hoài nghi, nếu bản thân còn chậm trễ, không chịu xé bức hình, thì thứ kế tiếp bị xé, đó có lẽ chính là bản thân y.
Đúng vậy, kể từ lần đầu tiên gặp mặt, đối phương đã không có ác ý với y, còn cứu giúp y, đối xử với y cũng rất tốt, đều khiến y suýt chút quên mất, trước mặt mình, cũng không phải một nam nhân bình thường...
Mà chỉ là một con lệ quỷ không có hơi thở, lại càng không có mạch đập.
Quan trọng nhất là, trái tim của đối phương, cũng đã sớm lạnh thấu từ lâu...
Cuối cùng, dưới ánh mắt băng lãnh của An Vũ Hiên, Miên Dương vẫn là tự tay xé rách tấm ảnh cưới vẫn chưa tồn tại được bao lâu này.
Trong nháy mắt bức ảnh bị xé rách, từ trong cõi u minh, Miên Dương liền có cảm giác, dường như đã có một sợi dây liên kết gì đó giữa bản thân và An Vũ Hiên bị cắt đứt.
Đồng thời, trên nửa tấm ảnh, bóng dáng của vị tân lang kia cũng đã chậm rãi phai mờ, cuối cùng biến mất không còn gì.
Đến giờ phút này, y xem như đã có thể miễn cưỡng hiểu được, tại sao An Vũ Hiên lại nhất quyết muốn y xé tấm ảnh, mà lại không tự làm.
Đó là bởi vì, hắn không làm được.
Ảnh cưới này là một khế ước, cũng là một lồng giam. Hắn là người bị nhốt, mà chìa khóa thì lại nằm trong tay của y. Chỉ có y, mới có thể trả lại cho hắn tự do.
Nhìn xem Miên Dương xé ảnh cưới thành hai mảnh, tựa như là đang gấp rút muốn làm chuyện gì đó, ngay cả một câu tạm biệt cũng không kịp nói, An Vũ Hiên đã đoạt lấy một nửa tấm ảnh thuộc về tân lang trong tay y, nhanh chóng rời đi.
Giây phút xoay người lại, ở góc độ Miên Dương không nhìn thấy, sắc mặt An Vũ Hiên liền đã lập tức vặn vẹo đến đáng sợ. Con ngươi xám xịt, không chút ánh sáng, lúc này cũng đã bị sự điên cuồng cùng thù hận chất đầy.
Ngay cả thời gian mở cửa cũng không có, hắn đã trực tiếp dùng quỷ vực xông thẳng vào trên cửa nhà. Trong nháy mắt liền khiến cánh cửa 'ầm' một tiếng, tan tác khắp nơi, để gió đêm có cơ hội rít rào thổi vào.
Nhìn ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống mặt đường ở bên ngoài, lại nhìn xem quỷ vực đang không ngừng khuất xa của đối phương, Miên Dương liền theo bản năng đứng dậy, muốn đuổi theo.
Chỉ có điều, đi được hai bước, bước chân của y vẫn là chậm rãi khựng lại.
Có chút đờ đẫn, lại có chút mông lung.
Y thật sự rất muốn biết, tại sao chỉ trong chớp mắt, mọi chuyện lại thành ra thế này...
**Sáng mai sẽ có truyện mới, ta sẽ đăng một chương review thật sớm để mọi người tiện nhảy hố.