• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng so với việc này, quan trọng hơn hết, Miên Dương cũng không dám chắc, liệu A Thất có nhận ra mình hay không, hay hắn đi đến đây, cũng chỉ đơn thuần là vì cây quỷ nến kia.

Dù sao, hôm đó, y rõ ràng là đang mặc đồ nữ!

Trong lúc Miên Dương còn đang chần chừ suy nghĩ, là "đương sự" đang được nhắc đến, quỷ vực của A Thất cũng đã bất chợt nhoáng lên.

Không chỉ cưỡng ép đột phá hai tầng quỷ vực của Tiểu Nhạc và An Vũ Hiên, mà thân ảnh còn trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Miên Dương.

Thời khắc này, A Thất vẫn chỉ trầm mặc không nói lời nào, chỉ là, hành động kế tiếp, lại khiến Miên Dương và hai vị lệ quỷ ở bên cạnh đều hoàn toàn choáng váng, căn bản không kịp trở tay.

"Ngươi..." Một chữ này của Tiểu Nhạc gần như đã bao hàm tất cả tâm tình từ chấn kinh đến giận dữ.

Nhưng cuối cùng, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tên hung thần khốn kiếp đó vén một góc khăn che mặt của mình lên, chậm rãi cúi đầu, hôn lên môi Miên Dương.

Kỳ thực, có một chuyện mà Miên Dương không biết, lệ quỷ nhận định một người, cũng không phải là thông qua gương mặt hay ngoại hình, mà chủ yếu, chỉ là khí tức của người đó.



Nếu nói ban đầu có thể còn hơi mông lung, thì giây phút môi chạm môi, cảm nhận được cảm xúc khác lạ nhưng lại rất quen thuộc đang dâng lên trong lòng, A Thất liền biết, chính mình đã tìm đúng người.

"A Thất..." Hoảng loạn đẩy hắn ra, Miên Dương hiện tại quả thật cũng đã bị dọa đến thất kinh hồn vía.

Quân tử động khẩu bất động thủ, nào có ai vừa đi lên liền đã cưỡng hôn như vậy chứ?

Thật sự không giảng võ đức chút nào mà...

Nhớ đến bên cạnh vẫn còn có vài đôi mắt sắc lạnh đang nhìn chăm chú mình, trong lòng "lộp bộp" một chút, Miên Dương cũng đã vội vã xoay người.

"Phu quân, Tiểu Nhạc, mọi chuyện không phải như các ngươi nghĩ đâu..."

Chỉ là, vị hung thần nào đó dường như lại không cảm nhận được nỗi khổ tâm của y, không chỉ không phối hợp, mà còn không cho y có cơ hội kịp giải thích...

Sau gáy bị một bàn tay to lớn giữ lấy, không kịp phản ứng, Miên Dương cũng đã va vào một lồng ngực vững chãi, băng lãnh.

"Phu..." Âm thanh dừng lại tại một chữ này, A Thất cũng đã lần nữa dùng đôi môi lạnh lẽo của mình lấp kín miệng y.

Tim đập thình thịch, ngoại trừ kinh nghi, bây giờ đây, Miên Dương cũng chỉ có cảm giác tương đối... Vô ngữ.

Không ngờ rằng, có một ngày, bản thân lại có thể đích thân trải nghiệm tình tiết cẩu huyết kinh điển trong mấy quyển tiểu thuyết ba xu...

Gọi là gì nhỉ?

Bá đạo tổng tài và tiểu kiều thê của hắn?



Hay tổng tài ác ma: vật nhỏ, em chạy không thoát?

Dương khí trôi đi từng chút một, cho đến khi đôi môi của đối phương đều đã rời đi, Miên Dương vẫn còn đang ở trong trạng thái mộng bức.

Y là ai? Đây là đâu? Tại sao mọi người đều nhìn y như vậy?

Ánh mắt vẫn dán chặt vào trên cánh môi mềm ngọt như kẹo bông kia, bản thân A Thất kỳ thực cũng chẳng rõ, hành động này của mình có ý nghĩa thế nào.

Hắn chỉ biết, bản thân rất thích người trước mặt, lại càng thích môi dán môi, cảm nhận sinh khí cùng nhiệt khí truyền đến từ trên người của y...

Rất thoải mái, cũng rất ấm áp.

Tựa như thế giới trống rỗng, cuối cùng cũng đã tìm được mảnh ghép thuộc về mình.

Nhưng trái ngược với cảm xúc thỏa mãn của A Thất, hai vị lệ quỷ nào đó lại không dễ chịu như vậy.

Sau giây phút ngây ngốc qua đi, gần như trong nháy mắt, quỷ vực của bọn họ cũng đã hợp hai thành một, trực tiếp nghiền ép về phía A Thất.

Tuy rằng không hiểu vì sao hai kẻ này lại đột ngột ra tay với mình, nhưng đã sớm quen thuộc với việc bị người xung quanh xua đuổi, bài xích, A Thất cũng không luống cuống chút nào.

Mạng che được nhấc lên, lúc này, một bên sườn mặt của A Thất cũng đã phơi bày trong không khí.

Một tay hắn ôm chặt lấy Miên Dương không buông, một tay khác hơi nhấc lên, trong nháy mắt, vô tận bóng đêm đã lập tức bao trùm, tạo thành một bức tường, chắn hết nước mưa cùng tro giấy đang cuốn tới.

Lấy sức mạnh một mình, trực tiếp chống lại một vị hung thần cùng một vị đỉnh cấp hồng y đang phát cuồng, thậm chí còn không rơi vào thế hạ phong.

"Trả y cho ta." Giọng nói An Vũ Hiên lúc này đã vô cùng thâm trầm, hàn khí bên trong, gần như đã hạ xuống đến điểm đóng băng.

Trong nháy mắt đó, tóc đen của hắn cũng đã bất ngờ cuộn trào, hóa thành một mũi tên, trực tiếp bắn xuyên qua quỷ vực hắc ám, âm trầm kia, quấn quanh cổ tay của Miên Dương, dùng sức kéo lấy.

Bàn tay tựa như gông xiềng, nắm lấy sợi tóc đang vặn vẹo, dù cho tâm tính ngây thơ, không rành thế sự, nhưng bản năng vẫn khiến A Thất không muốn để Miên Dương đi.

"Không trả... Của ta..."

Nhìn thấy đối phương cứng đầu như vậy, ở bên cạnh, Tiểu Nhạc cũng đã lẳng lặng giúp sức cho An Vũ Hiên.

Nước mưa chậm rãi dọc theo tóc đen, thẩm thấu vào trong quỷ vực, rất nhanh liền khiến bàn tay bị khói đen bao trùm, vốn đã không chút huyết sắc của A Thất lại càng trở nên tái nhợt, "tích tích tách tách", không ngừng nhỏ nước.

Quan trọng nhất là, mỗi một giọt nước rơi xuống, sương đen bên trong quỷ vực của hắn cũng đều sẽ bị ăn mòn một chút, hòa tan không còn gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK