• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bạch Linh 

"Hai tiểu oa nhi, các ngươi náo loạn cái gì?" Họa Tú Tân cực kỳ không thích nói to. 

Ta cười hắc hắc, "Phu thê chúng ta ở đại hội võ lâm đoạt ngai vàng thiên hạ đệ nhất. Tự hỏi không có địch thủ, thấy bốn vị tiền bối võ công cao cường liền đặc biệt tới lĩnh giáo." Ta nói xong, lại cùng Độc Cô Hàn xuất kiếm, không có chút ảnh hưởng tiếp tục đánh nhau. Họa Tú Tân bị công kích phải lui, liền tức giận nói: "Hai tiểu oa nhi này tự xưng thiên hạ đệ nhất, bốn người chúng ta thử lĩnh giáo một phen xem như thế nào?" 

Ác bà nương vui sướng khi người gặp họa nói. "Đã lớn tuổi, còn bị hai tiểu oa nhi đánh lui, ngươi tu (luyện) không ra tu (luyện) a?" 

"Đúng vậy, Họa Tú Tân..." Cùng thư sinh trực tiếp khoanh tay đứng nhìn, đột nhiên kêu to lên, "Nga, lợi hại lợi hại, võ công của tiểu oa nhi thật là lợi hại." 

"Họa Tú Tân, ngươi cũng có ngày hôm nay a." Kì điên vui sướng khi người gặp họa thập phần rõ ràng, làm cho người ta xúc động đến nỗi có ý nghĩ muốn trêu chọc hắn. 

Một mình Họa Tú Tân sao có thể làm đối thủ của chúng ta? Ta cùng Độc Cô Hàn bất đắc dĩ nhìn nhau, hắn ôm ta di chuyển mục tiêu, cùng nhau công kích ba người kia. Ba bọn hắn đứng cùng nhau, ta không tin bọn hắn sẽ không liên thủ. 

"Ai da, hai tiểu oa nhi khi dễ lão bà ta." Ác bà nương bị đánh kêu lên. Này không gọi là khi dễ, gọi là luận bàn. 

"Sách sách, tiểu oa nhi võ công không tồi." Vô nghĩa, hai người chúng ta chặn giữa bọn họ, làm cho bọn hắn không có đường lui, không đánh trả liền không có đường sống. 

Họa Tú Tân ngồi trên tảng đá, nhìn vào cuộc pk (nguyên văn), "Ba người các ngươi hồi nãy trêu chọc ta, giờ gặp báo ứng a." Lần này đổi ngược thành Họa Tú Tân vui sướng khi người gặp họa, sao lại có một đám người như vậy? Thật là kỳ quái muốn chết. Hết thảy tiền bối cao nhân, tính tình đều thực cổ quái, xem tác phong của bọn hắn, ta có thể khẳng định mấy tên gia hỏa này không hề đơn giản. 

"Họa Tú Tân, nói bớt vài lời, còn không mau tới hỗ trợ. Ngươi có mắt hay không? Hai tiểu oa nhi bằng mấy chiêu cổ quái đã đánh cho chúng ta ứng phó không kịp, tuyệt đối không phải người tầm thường." Kì điên có ý đồ dụ Họa Tú Tân hỗ trợ. 

"Đáng đời, ai kêu vừa rồi các ngươi cười ta." Họa Tú Tân khoanh tay đứng nhìn. 

Ba người bọn hắn đánh tuy có điểm cố hết sức, nhưng chúng ta vẫn chiếm thế thượng phong. Chỉ cần chúng ta muốn, lúc nào cũng có thể chế phục ba người bọn hắn. Nhưng là chúng ta phải lĩnh giáo bản lãnh của bọn hắn trước, chậm rãi cùng bọn hắn đánh. Họa Tú Tân rất không có lương tâm, ba đồng bọn bị vây đánh, cư nhiên không ra tay giúp đỡ. Đáng giận nhất chính là hắn có ý đồ phá hoại kế hoạch của ta. 

"Họa Tú Tân, có phải sợ chúng ta hay không? Chỉ cần nhận thua, ta tuyệt đối sẽ không cười ngươi." Loại quái nhân này, chịu không nổi khích tướng, ta không tin hắn sẽ không ra tay. 

Ác bà nương cũng phụ họa, "Nữ oa, nói cho cùng, Họa Tú Tân rất không có đạo nghĩa." 

"Ác bà nương, ai không có đạo nghĩa? Ngươi chờ đó, ta đến liền." Vừa dứt lời, hắn đã tham gia chiến đấu.

Cùng bốn cao thủ tuyệt đỉnh pk, tư vị kia chỉ có một từ có thể hình dung — Thích. Đều nói không nên pk, trân trùng sinh mạng, nhưng lần đầu tiên có cảm giác pk như vậy thật tuyệt vời. 

Bốn lão quái võ công cũng không tồi, bốn người liên thủ không phải dễ đối phó. Hai chúng ta dù thắng cũng không thoải mái. Ước chừng nửa canh giờ mới chấm dứt pk. 

Hai chúng ta mồ hôi ướt đẫm, bốn bọn hắn so với chúng ta còn thảm hơn nhiều. Ác bà nương bị điểm huyệt, Kì điên bị đánh cho vắt trên cành cây. Họa Tú Tân nằm trên mặt đất, Cùng thư sinh bị hai thanh kiếm đặt ngay cổ họng. Hai chúng ta thu hồi kiếm, Độc Cô Hàn nói. "Bốn vị tiền bối, vãn bối mạo phạm." 

Ta đắc ý chớp chớp mắt, "Thế nào? Nguyệt Quang tiên tử cùng phu quân lợi hại đi?" Nếu không có Độc Cô Hàn, ngã xuống nằm trên mặt đất chính là ta, hơn nữa thập phần bi thảm. 

Cùng thư sinh hít một hơi, "Khổng phu tử từng viết qua..." 

"Cút..." Ba lão quái rất ăn ý cùng hét ra, Cùng thư sinh lập tức bịt lỗ tai lại. Lớn tiếng nói, "Chỉ có nữ nhân cùng tiểu nhân là khó nuôi." 

"Tên tiểu nhân tỉ bỉ ngươi, dám nhục mạ ta?" Đừng quên, ác bà nương cũng là nữ nhân. 

Nàng thô lỗ nói, "Nữ oa, giải huyệt cho chúng ta, chúng ta đánh chết tên Cùng thư sinh này." 

"Có chết tám lần cũng đáng." Ta cười chính là vì biểu tình của nàng. 

"Cùng thư sinh này, mấy chục năm nay luôn ở bên tai ta lải nhải, ta quả thực muốn giết hắn." Họa Tú Tân sao cũng bay vào mắng? 

"Cùng thư sinh, ngươi tiếp tục nói Khổng phu tử gì kia, ta đem sách của ngươi đốt hết." Kì điên cũng tham gia náo nhiệt? Không phải cùng chúng ta đánh nhau sao? Sao lại hợp lực mắng Cùng thư sinh? 

"Cổ hủ..." Cùng thư sinh liếc ba người bọn hắn bằng ánh mắt khinh thường. 

"Cổ hủ chính là ngươi." Ba người này thật sự ăn ý. 

Cùng thư sinh di chuyển mục tiêu, nói: "Ác bà nương, ngươi cả ngày niệm cái câu không để yên, ngươi so với ta còn phiền hơn." 

Kì điên đã từ trên thân cây nhảy xuống, thuận tay giải huyệt cho nàng, "Đúng vậy, ác bà nương, ngươi tiếp tục rống to cùng lải nhải, ta che miệng của ngươi." 

Ác bà nương nhu nhu tay, nâng Họa Tú Tân trên mặt đất dậy, "Kì điên, ngươi cả ngày nghiên cứu thảo dược loạn bát nháo, ta mới phải lải nhải. Ngươi mới trở về, ta ngửi được đã muốn ói." Kỳ thật, tuy bốn bọn hắn hay cãi nhau, nhưng cũng rất quan tâm đối phương. Xem động tác nhỏ của bọn hắn là biết. "Chúng ta đều là phàm phu tục tử, đều có thể nhiễm bệnh, ta nghiên cứu thảo dược thì có gì không tốt." 

"Kì điên, đã nhiều năm như vậy ngươi từng thấy ai sinh bệnh chưa? Ngươi làm cho tất cả đều là độc thảo (thảo dược có độc), muốn mưu sát à?" Họa Tú Tân vỗ vỗ bả vai hắn, "Kì điên, ngươi đời này không thể làm thần y, chưa làm ai chết đã là may mắn, không cần nghiên cứu mấy thứ đồ vật loạn bát nháo này nữa." 

Kì điên cả giận nói, "Thời điểm Giang tiểu tử kia vừa mới đến cả ngày không nói một lời, không phải là do y thuật của ta tốt nên mới chữa khỏi sao?" 

Ác bà nương một bộ biểu tình phải ăn thịt người, "Kì điên, ngươi cho hắn ăn độc dược này nọ, không phải liệt tổ liệt tông Giang gia phù hộ thì hắn đã mất mạng nhỏ. Ngươi lấy hắn làm vật thì nghiệm, trong đó có hai mươi tám lần làm hắn thiếu chút nữa mất mạng, còn năm mươi tư lần thì nửa sống nửa chết. Hắn không thích nói chuyện không phải là do y thuật quái đản của ngươi sao? Là ta tận tâm chiếu cố, cởi bỏ khúc mắc của hắn, hắn mới nguyện ý để ý đến các ngươi." 

Kì điên đúng lý hợp tình nói, "Ác bà nương, hai mươi năm trước ngươi trúng ba chưởng toái tâm chưởng, nếu không phải có ta, ngươi đã sớm chết." Toái tâm chưởng? Trong chốn giang hồ đích thực có người biết võ công này, lão cha chính là một trong số đó, hắn từng dùng chưởng pháp này đả thương bệnh thần kinh. Từ từ... Ba bọn hắn nói có đồ đệ bảo bối tên tiểu Giang.... Bệnh thần kinh vừa vặn họ Giang... Bệnh thần kinh từng nói hắn có ba sư phụ biến thái... buộc hắn học này học nọ... Ác bà nương cùng mỹ nữ tỷ tỷ rất giống... Không có nhiều trùng hợp như vậy đi? Quên đi, không cần nghĩ nhiều, hiện tại là những ngày khoái hoạt, do ta trải qua bao nhiêu khổ cực mới có, vậy qua ngày nào tính ngày đó. 

"Kì điên, ngươi nói hay quá nhỉ? Ngươi thiếu chút nữa đem ta chữa chết." 

"Không phải bây giờ ngươi đang rất tốt sao? Cả ngày ôm cầm phá hoại. Bắt tiểu Giang học dùng tiếng đàn đả thương người, tiểu tử kia bị phản phệ bốn mươi hai lần, lại không phải nhờ y thuật của ta tốt?" 

Cùng thư sinh mới nói một câu công đạo, "Đúng vậy." 

Ác bà nương tức giận chỉ tay vào hắn nói, "Cùng thư sinh ngươi mới khiến loạn thêm á? Ngươi bắt tiểu Giang ba ngày đọc một trăm quyển sách, làm hắn sợ tới mức trốn vào sơn động không dám đi ra, thiếu chút nữa đã chết." Ba ngày một trăm quyển? Siêu nhân a? Hắn là máy tính? Máy copy? 

"Đúng, đúng đó." Họa Tú Tân phụ họa. 

Cùng thư sinh mới không phục khí đích chỉ vào Họa Tú Tân, "Ngươi bắt hắn một tiểu oa nhi so chiêu với ngươi, bị ngươi đánh cho cả người bị thương. Đúng rồi, trên mười lần hộc máu." 

"Mười lăm năm tiếp theo, ngươi tổng cộng đả thương hắn hai trăm ba mươi bốn lần." Trí nhớ của ác bà nương thật tốt quá đi. 

Ách, cực kỳ, cực độ, siêu cấp đồng tình với vị đồ đệ bảo bối tiểu Giang kia của bọn hắn. Bị bọn hắn đầu độc mười lăm năm, cư nhiên còn có thể sống, thực không phải lợi hại bình thường, so với tiểu cường (gián) còn tiểu cường (sống dai) hơn. Hôm nào có rảnh, nhất định phải bái phỏng vị "cao nhân" kia. 

"Đừng cãi nữa....." Ta chịu không được hét to lên. 

Quả nhiên, chung quanh lập tức im ắng. 

Ta tận lực không cho chính mình nổi nóng, bất đắc dĩ nói, "Bốn vị tiền bối, các ngươi đừng cãi nữa. Rốt cuộc có muốn so tài không? Trời đã sắp tối rồi." Lục phóng viên chắc cũng phải sợ bọn hắn, thật muốn đưa bọn hắn tới Bách Hiểu đường làm phóng viên. 

"Đương nhiên phải so." Ác bà nương cửa thứ nhất đứng lên. 

Họa Tú Tân mới liếc liếc nàng, "So cái gì mà so, bầu trời đã tối đen, ngày mai rồi so tài." 

"Hai tiểu oa nhi võ công quả nhiên lợi hại, đến đến, đến kia với ta, chúng ta luận bàn luận bàn, ngày mai rồi so tài." Cùng thư sinh nói xong, đã giữ chặt quần áo của Độc Cô Hàn. 

Ác bà nương lập tức nhìn hắn bằng một ánh mắt xem thường, "Cùng thư sinh, nơi đó của ngươi chỉ có một đống sách cũ nát, làm sao chiêu đãi khách?" 

"Ác bà nương, không phải ngươi cũng nhìn trúng bọn hắn? Muốn nhận làm đồ đệ?" Kì điên hung tợn nhìn nàng. 

"Ta nhìn trúng nữ oa này, võ công lợi hại, tính tình quả thật như khắc cùng một khuôn mẫu với ta. Ta quyết định, thu nàng làm đệ tử nhập thất." Ác bà nương hai tay xoa xoa, khí thế hung hãn, ánh mắt kiêu ngạo nhìn ba bọn hắn. 

Họa Tú Tân mới nhanh chóng suy nghĩ, trầm ngâm, "Được, nữ oa cho ngươi." Hắn chỉ chỉ Độc Cô Hàn, "Hắn cho ta." Mở miệng là xem chúng ta nô lệ? 

Cùng thư sinh một tay bắt lấy Độc Cô Hàn đẩy về phía sau, lớn tiếng nói, "Bằng cái gì? Tiểu tử này võ công trác tuyệt, đương kim võ lâm không có mấy người hơn hắn. Hơn nữa hắn là kỳ tài luyện võ, ngươi nghĩ muốn độc chiếm à?" Nếu người ngoài cứ chụp hắn như vậy, phỏng chừng hắn đã chặt đứt hai tay của bọn họ. Mà đối mặt với bốn ngoan đồng này (già mà còn tính tình như con nít), hắn chỉ có thể cười khổ. 

Kì điên sáp miệng nói, "Giống tiểu Giang, chúng ta cùng nhau dạy." 

"Đi, ta dạy. Ba người các ngươi đã có tiểu Giang, hai người bọn hắn là của ta." Ác bà nương đem Độc Cô Hàn kéo đến bên cạnh ta, rồi chắn ở phía trước chúng ta. Hai người chúng ta có nói phải bái sư sao? Một đám kẻ điên. 

"Ác bà nương..." 

"Dừng...." Ta không thể nhịn được nữa, "Hai người chúng ta không bái sư, ta hiện tại mệt chết đi, có thể tìm một chỗ để ta nghĩ ngơi được không?" Cũng đã thoái ẩn giang hồ, học nhiều võ công như vậy làm gì? Lại không thể làm ra cơm ăn. 

"Theo ta đến đây đi." Ác bà nương nói xong đã muốn mang chúng ta đi hướng tiểu lâu của nàng, ta nắm tay Độc Cô Hàn, đi theo sau. 

"Này, đừng cướp đồ đệ của ta." Họa Tú Tân đứng ở nơi đó không cam tâm hô to. 

Ta quay đầu lại, cười nói, "Đừng tranh giành nữa, chúng ta không làm đồ đệ của ai cả. Đi theo nàng bởi vì nàng là nữ nhân, ta nghĩ nơi đó hẳn là có chỗ tắm rửa, ta muốn tắm, hiểu được không?" 

Đoán không sai, nơi ở của ác bà nương xác thực u nhã, hơn nữa có đồ vậy này nọ của nữ nhân. Nhàn nhã ăn xong cơm, nàng chuẩn bị nước ấm cho ta, còn thả vài đóa hoa táo (hoa của cây táo) vào. Mệt chết, tắm rửa một cái cho thoải mái đã. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK